Biên tập: B3
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Diêu Dục ngồi xe ngựa đi đến một con phố khác.
Phần lớn người sống trong con phố này thuộc tầng lớp bình dân, ít khi có quý tộc lui tới.
Diêu Dục vừa mới xuống xe thì có người tiến lại.
“Thiếu gia.” Diêu Tứ đỡ lấy hắn: “Hôm nay tổ chức gia yến (*), phu nhân hy vọng thiếu gia về sớm.”
(*) Gia yến: Bữa tiệc tổ chức tại gia.
Diêu Dục lấy quạt gõ vào đầu Diêu Tứ: “Biết rồi, ngươi cứ chờ ở chỗ này đi, nửa canh giờ nữa ta sẽ quay lại.”
Diêu Tứ cảm thấy kỳ quái, từ sau hôm tham dự buổi mẫu đơn yến ở phủ Công Chúa đó, về đến nhà thiếu gia nhà bọn họ liền bị bệnh, hôn mê bất tỉnh cả tháng trời, phu nhân cũng sắp khóc đến mù cả mắt.
Lão gia mời vô số danh y trong kinh thành, thậm chí còn mời được cả ngự y trong thái y viện, nhưng thiếu gia cũng không có bất cứ chuyển biến tích cực nào.
Bỗng nhiên vào một ngày, thiếu gia tỉnh lại.
Chẳng qua sau khi thiếu gia tỉnh lại thì trở nên có chút kỳ quái.
Trong kinh thành Diêu gia cũng là một gia tộc có địa vị, lão gia là một vị quan tam phẩm.
Thiếu gia trời sinh thần đồng, ba tuổi thuộc nghìn chữ, năm tuổi biết làm thơ, nhưng thiếu gia không thích quan trường, cho nên không hề tham gia khoa cử.
Mặc dù vậy danh tiếng của thiếu gia vẫn sớm được lưu truyền tới khắp các vị quý nữ trong kinh thành.
“Công tử áo gấm, mặt như châu ngọc.”
Đây là những lời khen của người ngoài dành cho thiếu gia.
***
Năm ấy thiếu gia cử hành lễ cập quan ở Tông Miếu (**).
(**) Tông Miếu: Nơi thờ tổ tiên của vua.
Khi buổi lễ cập quan kết thúc, thiếu gia tiễn quan khách ra cửa miếu, bên ngoài miếu đã chen chúc đầy quý nữ, ngựa quý hương hoa vây kín cửa miếu đến mức gần như nước chảy không lọt.
Quan khách sửng sốt, sau đó cười nói: “Công tử áo gấm, quả nhiên là danh bất hư truyền, thật tiếc vì ngươi không gia nhập quan trường.”
Thiếu gia cúi đầu cong môi cười một tiếng, coi như đáp lại.
***
Nhưng từ sau khi tỉnh lại đến giờ, dường như thiếu gia đã biến thành một con người khác.
Vốn dĩ hắn không mấy khi giao thiệp với đồng bạn, tới tham dự buổi mẫu đơn yến hôm đó chỉ do nhận được thiệp mời, hơn nữa cũng vì thực sự muốn đến ngắm hoa mẫu đơn trân phẩm một lần.
Vậy nhưng dạo gần đây thiếu gia rất hay vào cung, đã vậy còn luôn ghé qua một gia đình thường dân.
Thiếu gia còn không cho hắn nói với lão gia và phu nhân.
Diêu Tứ thở dài, hắn sợ lúc bị bệnh thiếu gia đã bị cái gì kỳ quái quấn lấy, cho nên bây giờ mới trở nên kỳ lạ thế này.
***
Lâm Nguyên đang đứng chơi cùng đám nhi đồng khác ở trước cổng, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.
Cậu bé quay đầu lại, trên mặt liền nở nụ cười: “Dục ca ca, huynh tới ư.”
Cậu bé lập tức bỏ mặc những người bạn kia của mình, chạy nhanh tới.
Vừa chạy tới trước mặt người thanh niên, đầu liền bị một bàn tay xoa lấy: “Tiểu Nguyên, tan học rồi sao?”
Lâm Nguyên gật đầu: “Sao hôm nay Dục ca ca lại tới đây? Cha đệ không có ở nhà.”
Diêu Dục mím môi cười: “Vậy không biết liệu Diêu mỗ có vinh hạnh mời Lâm công tử dùng cơm hay không?”
Lâm Nguyên vừa nghe thấy được ăn, vội vàng hoan hô: “Được chứ.”
Diêu Dục dẫn Lâm Nguyên tới tửu lầu ăn một bữa phong phú, còn gói thêm một phần y hệt để Lâm Nguyên mang về nhà.
Trước khi vào cửa Lâm Nguyên không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn Diêu Dục: “Dục ca ca, đến bao giờ tỷ tỷ mới có thể trở về?”
***
Bây giờ cả cậu và cha cậu đều đã biết, tỷ tỷ gả vào phủ Công Chúa căn bản không phải là đi hưởng phúc, mà chính là đi để chịu khổ.
Lâm phụ và Lâm Nguyên tới thăm Chi Chi nhưng đều bị ngăn cản, nô bộc ở phủ Công Chúa còn không thèm đi thông báo giúp họ, cứ thế đuổi thẳng bọn họ đi, lại nói: “Đừng có cản đường, đi ra!”
Dáng vẻ tàn bạo ngang ngược kia chẳng khác nào coi bọn họ là chó hoang ven đường.
Về nhà Lâm phụ khó chịu rất lâu.
Mặc dù Lâm Nguyên vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã hiểu được sự tình.
Lâm phụ đoán nhất định Chi Chi ở trong phủ không được sủng ái, đến quyền phát biểu cũng không có.
Hơn nữa gia cảnh nhà bọn họ như vậy, sợ là có được sủng ái thì cũng chỉ được coi như một món đồ chơi mà thôi.
Nếu như Phò Mã thật tâm đối xử tốt với Chi Chi, thì nào có chuyện nhà mẹ đẻ muốn đến thăm một chút cũng không được.
Lâm phụ chưa từ bỏ ý định, một lần nữa đến cửa, chẳng qua lần này thảm hại hơn, tên nô bộc hung ác ngay cả lời cũng không thèm nghe, nhìn Lâm phụ ăn mặc giản dị, liền cứ thế đuổi người.
Lâm phụ bị đẩy từ trên thềm đá xuống, may mắn là được người ta đỡ lấy.
Người này chính là Diêu Dục.
Lâm Nguyên rất thích Dục ca ca.
Chưa nói đến việc Dục ca ca rất tuấn tú, tấm lòng còn rất tốt bụng.
Hôm đó không chỉ mời đại phu cho cha, còn thường xuyên tới hỏi thăm sức khoẻ.
Sau khi Dục ca ca biết được mục đích tới phủ Công Chúa của bọn họ thì hơi kinh ngạc: “Chi Chi trong miệng hai người chính là Ngũ di dương của Phò Mã?”
Lâm phụ sửng sốt: “Sao công tử biết?”
“Có vẻ như Ngũ di nương sống trong phủ không được tốt cho lắm, lần trước khi Diêu mỗ nhìn thấy, Ngũ di nương phải mặc y phục nha hoàn, lại còn bị phạt.”
Lâm phụ nghe vậy thì suýt nữa ngất xỉu, Diêu Dục vội vàng đỡ lấy: “Lâm bá phụ, mau ngồi xuống.”
Lâm phụ chưa bao giờ nghĩ tới nữ nhi bảo bối mình đặt trong tim mà cưng chiều suốt bao năm nay, khi đến nơi đó lại không đáng giá một đồng.
Người trong phủ Công Chúa coi bọn họ là chó hoang ven đường cũng thôi đi, ông vẫn nghĩ ít nhất nữ nhi của ông không phải lo cơm áo, không cần phải chịu khổ, dù sao thì cũng vẫn được gả cho Phò Mã, nào biết…
Hạng người quyền quý đó đâu có thèm để thường dân như bọn họ vào trong mắt?
Có lẽ là khi rơi vào tuyệt vọng thì cái gì cũng dám nghĩ đến, Lâm phụ nói với Diêu Dục những lời không nên nói: “Diêu công tử, liệu có cách nào để Phò Mã hưu thiếp không?”
Từ cổ chí kim chưa từng nghe đến chuyện hưu thiếp, thật ra phu thê hoà li (***) thì có, còn hưu thiếp thì chưa bao giờ nghe qua.
(***) Hoà li: bỏ nhau.
Nếu như nam nhân không thích tiểu thiếp của mình sẽ cứ thế bỏ mặc, hoặc trực tiếp đuổi ra ngoài.
Chỉ là nếu bị đuổi ra ngoài thì thanh danh của tiểu thiếp đó sẽ bị huỷ hoại.
Chi Chi mà bị Phò Mã đuổi đi, sợ là cả đời này cũng sẽ không có ai thèm lấy Chi Chi nữa.
Lâm phụ vô cùng hối hận, đáng lẽ ra ban đầu ông không nên dâng bức hoạ lên.
Thế nhưng nếu như Chi Chi ở trong phủ Công Chúa mà chịu khổ thì thà quay về còn hơn, danh tiếng xấu cũng mặc kệ đi, cùng lắm thì ông nuôi Chi Chi cả đời, Chi Chi là nữ nhi của ông.
Diêu Dục trầm ngâm chốc lát mới nói: “Thật ra thì hưu thiếp cũng không phải là không thể, chỉ là cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
Lâm phụ nhìn vị công tử cẩm y hoa ngọc trước mặt, không nhịn được hỏi: “Diêu công tử, chúng ta và công tử không quen không biết, vì sao công tử lại muốn giúp chúng ta?”
Ánh mắt Diêu Dục khẽ động, cuối cùng mặt hơi ửng đỏ: “Thực không dám giấu, hôm đó trong bữa mẫu đơn yến ở phủ Công Chúa, Diêu mỗ xui xẻo đụng phải Công Chúa, là Chi Chi cô nương thay Diêu mỗ giải vây, cũng chính vì vậy nên mới phải chịu phạt. Diêu mỗ không đành lòng nhìn Chi Chi cô nương phải ở trong phủ chịu khổ, chính vì muốn báo đáp ân tình.”
Lâm phụ hơi sững sờ: “Cái này…”
Diêu Dục hành đại lễ: “Lâm bá phụ yên tâm, Diêu Dục ta không phải là người có lòng dạ độc ác, hơn nữa ta cũng chưa có hôn phối, nếu như Lâm bá phụ gật đầu đồng ý, Diêu mỗ nguyện mang đồ cưới tới rước Chi Chi cô nương vào cửa làm chính thê.”
Lâm phụ thật sự kinh sợ, ông nhìn ra vị Diêu công tử trước mắt này cũng không phải là người bình thường, từ cách ăn mặc cho đến phong thái cử chỉ, tất cả đều chứng tỏ đây là một vị công tử quyền quý.
Người như vậy sao có thể vừa gặp Chi Chi đã đem lòng cảm mến?
“Chuyện này… Ta không thể làm chủ, hay là cứ chờ xem ý Chi Chi ra sao.” Lâm phụ do dự một lát mới nói.
Diêu Dục mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên rồi, nếu như Chi Chi cô nương không muốn gả cho Diêu mỗ, Diêu mỗ cũng không oán hận dù chỉ một câu.”
***
Từ sau khi cho thấy tâm ý của mình, Diêu Dục càng thường xuyên tới, thậm chí còn bỏ tiền ra sửa chữa Lâm gia một phen.
Khi Chi Chi được gả vào phủ Công Chúa, Lâm phụ được nhận một nghìn lượng bạc trắng, nhưng ông không dám tuỳ tiện sử dụng số bạc đó.
Ông luôn sợ nữ nhi ở trong đó phải chịu khổ, sợ đến một ngày nữ nhi không được những quý nhân kia yêu thích rồi bị đuổi ra ngoài, đến lúc đó ông sẽ trả số bạc này lại cho nữ nhi, để Chi Chi mở một cửa tiệm nhỏ cũng được, có thể tự nuôi sống bản thân mình.
Nếu nàng muốn tái giá, số bạc kia liền cho nàng làm đồ cưới, tránh cho gia đình bên chồng ghét bỏ phận tái giá của nàng.
Lâm phụ không dùng đến số bạc kia mà cất đi, nên cuộc sống không khác gì mấy so với trước đây.
Nhưng từ khi Diêu Dục đến, chuẩn bị chu đáo từ ngoài vào trong, thậm chí còn giúp Lâm Nguyên chuyển sang một thầy dạy khác chất lượng hơn.
So với trước kia thì bây giờ Lâm gia sống tốt hơn rất nhiều.
***
Diêu Dục nghe được câu hỏi của Lâm Nguyên thì vẻ mặt dịu lại, hắn an ủi Lâm Nguyên: “Tiểu Nguyên, tỷ tỷ của đệ sẽ sớm về thôi.”
Mặc dù Lâm Nguyên có chút ũ rũ, nhưng vẫn gật đầu: “Cám ơn Dục ca ca, nhất định đệ sẽ chờ cho đến khi tỷ tỷ quay về. Đệ muốn viết thư cho tỷ tỷ, gửi đến phủ Công Chúa nhiều lần, sẽ có một lúc nào đó họ giúp đệ truyền tin.”
Diêu Dục mặt không đổi sắc: “Nếu như Tiểu Nguyên tín nhiệm huynh, không bằng đưa thư cho huynh, huynh sẽ nghĩ cách giúp Tiểu Nguyên truyền tin vào.”
“Có thật không?” Lâm Nguyên lập tức tươi cười: “Vậy thì tốt quá, đệ có rất nhiều lời muốn nói với tỷ tỷ. Đệ học được rất nhiều chữ rồi.”
Đột nhiên Lâm Nguyên ngừng nói.
Diêu Dục nhìn Lâm Nguyên khó hiểu.
“Đệ quên mất là tỷ tỷ không biết chữ.” Lâm Nguyên lại ủ rũ như cũ.
Ban đầu Diêu Dục hơi ngạc nhiên, sau đó khuôn mặt tuấn tú cố nhịn cười.
Đôi mắt hắn cong cong, giống như vầng trăng khuyết: “Vậy Tiểu Nguyên có thể vẽ cho tỷ tỷ của đệ xem.”
“Thôi, đệ không biết vẽ tranh.” Lâm Nguyên xua tay.
“Thế thì Tiểu Nguyên cứ viết thư đi, chắc là bên người Chi Chi cô nương có nha hoàn biết chữ, chẳng qua có một số lời Tiểu Nguyên không thể viết vào trong thư.”
Nghe được câu này, Lâm Nguyên một lần nữa trở nên hưng phấn.
***
Nhìn theo bóng Lâm Nguyên đi vào cửa, Diêu Dục xoay người rời đi.
Diêu Tứ thấy thiếu gia nhà mình trở lại thì vội vàng xua tay.
Quãng đường Diêu Dục đi qua nhận được không ít ánh mắt đưa tình, nhưng hắn căn bản không buồn để ý, trực tiếp lên xe ngựa.
“Trở về phủ.”
“Vâng, thiếu gia.”
***
Khi Chi Chi nhận được thư đã là mấy ngày sau, Thải Linh cầm thư bước vào: “Ngũ di nương, đây là thư mà nô tài gác cổng đưa tới.”
“Thư? Cho ta sao?”
Thải Linh đưa thư cho Chi Chi: “Hình như là người nhà của người gửi tới.”
Chi Chi nghe vậy thì hai mắt sáng lên, nàng vội vàng bóc thư ra.
Sau khi mở ra nàng liền ngẩn người, không kìm được mà lẩm bẩm trong lòng.
Tiểu Nguyên học vẽ từ bao giờ vậy? Còn vẽ đẹp như thế.
Mấy mặt tranh này được vẽ hết sức sống động, Chi Chi xem hiểu.
Tiểu Nguyên và cha nàng nhớ nàng.
Chi Chi nhìn vào tờ tranh cuối cùng, phát hiện thấy tờ này không giống với mấy tờ trước.
Tờ này vẽ một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, mà có một bàn tay đang đặt trên cửa lồng.
Trong nhà nuôi chim sao?
Chi Chi có chút nghi hoặc.
Chi Chi cất bức thư lại, đặt vào trong hộc tủ đựng đồ quý kia.
***
Buổi tối, sau khi dùng bữa tối xong không lâu, Chi Chi cảm thấy dạ dày nhộn nhạo.
Nàng nôn khan vài cái, mặt lập tức trắng bệch.
Thải Linh ở bên cạnh thấy vậy thì cả kinh: “Ngũ di nương, người bị làm sao vậy?”
Chi Chi dùng khăn tay bịt miệng, đôi mày thanh tú nhíu lại, lắc lắc đầu.
Ánh mắt Thải Linh khẽ động: “Nô tỳ đi mời Tằng đại phu.”
Nói xong nàng ta liền cứ thế chạy thẳng ra ngoài.