Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kiều Thiếp

Chương 74: Chi Chi đưa tay ra ôm cổ đối phương theo thói quen

Tác giả: Đông Thi Nương
Chọn tập

Biên tập: B3

Hôm sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Chi Chi làm là nhìn sang bên cạnh, trống trơn, trên giường chỉ có một mình nàng.

Đêm qua nàng mơ ngủ sao?

Nàng lại nằm mơ thấy Công Chúa.

Chi Chi xoay người, vừa nghiêng người liền nghe thấy tiếng nói ngoài cửa.

Chắc là Thải Linh hoặc Linh Tiên tới hầu hạ nàng rời giường.

Chi Chi ho khẽ hai tiếng, bên tai nghe được tiếng bước chân.

Tiếng bước chân dừng lại bên mép giường nàng.

“Dậy rồi?”

Chi Chi hơi sửng sốt, bởi giọng nói nàng nghe được là của Công Chúa.

Nàng quay đầu nhìn, phát hiện người đứng bên mép giường của nàng thật sự là Công Chúa.

Hôm nay Công Chúa mặc chính là nam trang.

Khi mặc nam trang trông hắn bớt đi một phần lãnh diễm, nhưng lại nhiều thêm một phần tuấn mỹ, lông mày dày rậm, da thịt trắng như tuyết.

Mấy tháng không gặp, Công Chúa vẫn toả ra hào quang sáng chói như cũ, thậm chí khi vào hè trông hắn còn nhẹ nhàng trong trẻo hơn.

Chi Chi cắn môi, cảm thấy mình khó coi chết đi được.

Công Chúa ngồi xuống bên giường Chi Chi, thấy hình như Chi Chi có vẻ không vui thì cười khẽ một tiếng, đưa tay ra nhéo má nàng.

Không hề bất ngờ khi thấy má Chi Chi ít thịt đi, hồi đầu còn nhéo được một chút, giờ không nhéo được nữa.

“Thời gian vừa rồi có nghe lời không? Có ăn nhiều cơm không?” Hắn hỏi Chi Chi.

Chi Chi ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.

Công Chúa chuyển tầm mắt vào cái bụng đã nhô lên của Chi Chi, ánh mắt hơi thay đổi: “Đứa bé trong bụng quấy lắm sao?”

Ánh mắt của hắn lạnh buốt, Chi Chi cảm thấy bụng mình cũng rét run.

“Không có.” Chi Chi đưa tay lên che bụng mình, chỉ sợ Công Chúa nổi giận thì không biết Giấm bảo sẽ ra sao.

Công Chúa thấy vậy thì bật cười, tầm mắt hắn chuyển lên mặt Chi Chi.

Mấy ngày nay Chi Chi uống thuốc đắng, thai nghén, nóng bức, còn bị nhiễm ôn dịch, cả người trở nên tiều tuỵ, đôi mắt phượng trên mặt trông bỗng to hơn.

Công Chúa cúi người, đôi mắt màu trà nhìn Chi Chi không chớp mắt.

Chi Chi hơi sững sờ, ánh mắt có chút tránh né, nhưng lại nhận được một nụ hôn dịu dàng.

“Ưm, đừng…”

Chi Chi muốn tách khỏi nụ hôn của đối phương.

Nàng đang bị nhiễm ôn dịch, sẽ lây cho Công Chúa mất.

Chi Chi muốn tách ra, nhưng dù động tác của Công Chúa rất dịu dàng, lại không cho Chi Chi có cơ hội tránh thoát.

Hắn giữ tay Chi Chi, dần dần chuyển thành mười ngón tay đan vào nhau.

“Sẽ… Lây bệnh…”

Chi Chi khó khăn nói ra.

“Không sao cả, Chi Chi.” Công Chúa cất giọng dịu dàng: “Nàng sẽ không sao hết.”

***

Công Chúa đã thật sự trở lại, người bên dưới cũng đều vui vẻ vô cùng.

Chi Chi chỉ biết chút ít, hình như đã có thể khống chế được ôn dịch, cho nên Công Chúa mới quay lại trước thời hạn.

Phò Mã vẫn còn ở Tây Nam.

Chi Chi muốn hỏi trong hai tháng mất tích Công Chúa đã đi đâu, nhưng Công Chúa vừa thấy nàng có ý định đó, liền ngay lập tức chặn miệng nàng lại.

Dùng môi mình để chặn.

***

Công Chúa không muốn nói với Chi Chi hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng Chi Chi lén phát hiện thấy trên lưng Công Chúa có mấy vết sẹo.

Khi Công Chúa thay y phục nàng đã nhìn thấy.

Trước đây vốn dĩ không hề có, những vết thương đó tựa hồ từng rất nghiêm trọng.

Công Chúa vừa trở lại một cái, Chi Chi liền không còn bị nghén quá nặng nữa, nhận ra điều này khiến nàng có chút không biết làm sao.

Giấm bảo thích cha mình biết bao nhiêu chứ, cha vừa trở lại liền ngoan ngoãn.

Hơn nữa Công Chúa về chưa được vài ngày thì trời đổ mưa.

Mấy ngày liên tiếp mưa to như trút.

Chi Chi ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm mưa to bên ngoài, cảm thấy thật thần kỳ.

Nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn nam nhân đang ngồi bên cạnh thổi thuốc cho nàng.

Nam nhân này quả đúng là chân mệnh thiên tử, vừa trở lại trời liền mưa, dường như ông trời rất yêu thích hắn.

Công Chúa thổi nguội thuốc, rồi lại đút từng thìa từng thìa cho Chi Chi.

Sau khi hắn trở lại, Chi Chi liền được hắn chăm sóc.

Hắn hoàn toàn không thèm để ý tới bệnh tình trên người Chi Chi, thấy mấy vết phát ban thối rữa trên người Chi Chi mà mặt cũng không đổi sắc.

Khi Công Chúa về được hai ngày, Chi Chi phát hiện trên tay mình cũng có.

Nàng không muốn để Công Chúa và những người khác ở bên cạnh nàng, nhưng Công Chúa hung dữ trừng mắt với nàng, Chi Chi lập tức nhận thua.

Chi Chi uống được một nửa thì không muốn uống nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, dùng tay cố gắng đẩy bát thuốc ra: “Uống no lắm rồi.”

Bây giờ cả ngày nàng đều phải uống thuốc, nàng sắp biến thành cái bình thuốc đến nơi.

Công Chúa rũ mi: “Không uống?”

Chi Chi vội vàng gật đầu.

Công Chúa liền một hơi uống cạn chỗ thuốc còn lại.

Chi Chi đang vui vẻ thì bị người hôn.

Mặt nàng nhíu lại, toàn bộ thuốc trong miệng đối phương bị đẩy vào trong miệng nàng, còn tiện thể bị đối phương ăn đậu hũ.

Chi Chi buồn bực trừng mắt nhìn Công Chúa.

Công Chúa liếm liếm môi, rồi đứng dậy cất bát thuốc đi.

Khi hắn quay lại liền giục Chi Chi đi ngủ.

Chi Chi còn chưa muốn ngủ, bèn ngọt ngào thương lượng với Công Chúa: “Thiếp ngắm mưa thêm một lát rồi ngủ có được không?”

Công Chúa ngồi xuống bên cạnh: “Ta ở với nàng.”

Hắn ôm Chi Chi từ phía sau, Chi Chi quay đầu nhìn mưa ở bên ngoài.

Một lát sau, nàng nghẹ giọng nói: “Công Chúa, thiếp sẽ chết sao?”

“Nói cái lời ngốc nghếch gì vậy.” Công Chúa tì cằm lên bả vai Chi Chi.

Chi Chi nghe được câu trả lời này, không nhịn được mà vén ống tay áo mình lên.

Nốt phát ban trên tay không hề thuyên giảm, chỉ là bệnh tình của nàng còn chưa có nặng bằng Lưu Phong.

Lưu Phong vẫn hôn mê bất tỉnh, toàn thân chảy mủ.

Công Chúa nghiêng mặt nhìn Chi Chi: “Nàng không tin ta sao?”

Chi Chi quay lại nhìn đối phương, Công Chúa khẽ đặt nụ hôn lên mi tâm nàng: “Nàng không cần nghĩ nhiều như vậy, mỗi ngày nàng chỉ cần ăn thật nhiều cơm, uống thật nhiều thuốc là được rồi.”

***

Mặc dù nói thế, nhưng Chi Chi cảm thấy nàng không phải chỉ cần làm như vậy, rõ ràng buổi tối còn phải ngủ cùng với Công Chúa.

Trước đây Công Chúa ngủ khá ngoan, nhưng giờ ngủ lại có tật xấu.

Dù trước khi đi ngủ nằm rất ngay ngắn, hai tay đặt trên bụng, nằm im ở phía ngoài giường, nhưng cứ đến nửa đêm là Chi Chi lại bị đối phương đánh thức.

Nàng mơ màng mở mắt ra, ngáp một cái, lôi bàn tay kia ra khỏi bụng mình rồi mới ngủ tiếp.

Tuy bề ngoài Công Chúa luôn tỏ vẻ không thèm để ý tới đứa bé trong bụng, nhưng lúc ngủ luôn không kìm được mà sờ sờ, đúng là kỳ quái.

***

Cả ngày Công Chúa ở bên cạnh Chi Chi, cùng ăn cùng ngủ, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu bị nhiễm ôn dịch.

Mà sau trận mưa như trút thì trời chuyển lạnh.

Bệnh tình của Lưu Phong cũng dần dần khá hơn.

Công Chúa mang một đơn thuốc chữa ôn dịch từ Tây Nam về, chẳng qua hiệu quả có chút chậm.

Tình trạng của Lưu Phong tốt lên, còn Chi Chi vì đang có thai nên không thể uống đủ liều thuốc, tiến triển càng chậm hơn, nhưng dù sao thì mấy nốt phát ban trên người nàng cũng đã lặn bớt.

***

Đảo mắt đã tới Thất Tịch, đến sinh nhật mười bảy tuổi của Chi Chi.

Nàng vừa mở mắt ra liền nói với Công Chúa: “Công Chúa, hôm nay là sinh nhật thiếp.”

Công Chúa nhìn nàng: “Ừ?”

Chi Chi chớp chớp mắt: “Hôm nay có thể uống ít thuốc hơn không?”

Công Chúa lạnh lùng cự tuyệt: “Không thể.”

Chi Chi tuyệt vọng, dù là sinh nhật nàng, nhưng lời nói của nàng vẫn không có trọng lượng.

Nàng đưa tay đẩy Công Chúa ra, quay người sang chỗ khác.

Công Chúa bị hành động giận lẫy kiểu trẻ con này của Chi Chi làm cho buồn cười.

Hắn chống người dậy, từ trên cao nhìn xuống Chi Chi: “Giận sao?”

“Ừm.” Chi Chi thành thực đáp.

“Đừng giận nữa.” Công Chúa đưa tay gãi gãi cằm Chi Chi, giống như là đang trêu chọc một con chó nhỏ: “Có muốn lễ vật mừng sinh nhật không?”

Nghe tới lễ vật, Chi Chi liền có chút hứng thú, nàng không nhịn được mà hỏi Công Chúa: “Lễ vật gì?”

“Hôm nay phải uống thêm một bát thuốc.” Đôi môi hoàn hảo của Công Chúa mở ra khép lại, nói với Chi Chi câu nói tàn nhẫn nhất trên đời.

Vì vậy trong ngày sinh nhật của mình, Chi Chi thật sự phải uống thêm một bát thuốc.

Tằng đại phu mới sắc, Chi Chi uống mà chỉ trực rơi nước mắt vì tủi thân.

Công Chúa nhìn nàng khóc mà hình như còn cảm thấy thú vị, Chi Chi lại càng tủi thân hơn nữa, quay mặt đi không thèm nhìn Công Chúa.

Công Chúa đưa tay lau nước mắt cho Chi Chi, còn đưa lên miệng mình nếm thử: “Người khác đều nói nước mắt mỹ nhân rất ngọt, nhưng nước mắt của Chi Chi lại quá mặn.”

Chi Chi càng tức giận hơn, nàng đưa tay quệt nước mắt, thề sẽ không thèm nói chuyện với Công Chúa nữa, hôm nay hắn cố tình chọc tức nàng mà.

***

Buổi tối, sau khi Chi Chi tắm xong liền được Công Chúa nắm tay dắt về phòng.

Nàng đang mang thai, nên Công Chúa kéo Chi Chi ra sân tản bộ một chút.

Mãi tới khi Chi Chi nói chân mình mỏi rồi, Công Chúa mới bế Chi Chi lên.

Bình thường Công Chúa đều cố gắng để Chi Chi tự mình đi, thân thể Chi Chi suy nhược, nếu bây giờ không đi nhiều một chút thì sợ là lúc sinh sẽ không chịu nổi, Tằng đại phu đã nói vậy.

“Công Chúa.” Chi Chi gọi Công Chúa lại.

Công Chúa nghiêng đầu nhìn Chi Chi, gương mặt đó được bao phủ bởi ánh trăng, lại tăng thêm phần dịu dàng: “Sao vậy?”

“Thiếp mỏi chân.”

Công Chúa nghe được câu này liền bế Chi Chi lên: “Ta bế nàng về phòng.”

Chi Chi đưa tay ra ôm cổ đối phương theo thói quen, chính nàng không hề ý thức được hành động theo bản năng này, càng không phát hiện ra bây giờ nàng đã ỷ lại vào sự chăm sóc của nam nhân ấy.

Nàng dám nổi giận với đối phương, cũng thích làm nũng, khi tủi thân chỉ biết khóc với đối phương, muốn rúc vào trong lồng ngực đối phương để tìm an ủi.

Những thay đổi này, Chi Chi chậm lụt không hề nhận ra.

Chẳng qua nàng chỉ cảm thấy Công Chúa của đời này khắc sâu vào trái tim nàng hơn Công Chúa của đời trước.

Trước đây khi nàng làm quỷ, dù ở bên cạnh quan sát hắn suốt ba năm, nhưng cũng không thể nào nhìn thấu đối phương.

Cho dù khi hắn đã ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, hắn vẫn cô tịch như cũ, không hề có nhân khí.

Bây giờ, nàng đã ở bên cạnh đối phương một năm rưỡi, Công Chúa của hiện tại càng giống một con người hơn.

Có hương vị con người.

***

Công Chúa bế Chi Chi đi xuyên qua hành lang dài đỏ thắm, đèn lồng treo hai bên đường khe khẽ đung đưa, toả ra ánh sáng vàng ấm áp.

Cây cối trong sân mờ ảo, hình dáng vừa thần bí vừa to lớn.

Rất nhanh đã tới cửa phòng.

Công Chúa đặt Chi Chi xuống, hắn sờ đầu Chi Chi: “Ta phải về kinh, đi luôn trong tối nay, nàng nhớ phải ăn nhiều cơm. Nếu như muốn cái gì thì nói với Phi Nhạn.”

Chi Chi hơi sửng sốt: “Đi luôn tối nay sao?”

Bệnh trên người Chi Chi đã khỏi hết rồi, Công Chúa cũng đã ở đây được một thời gian.

“Ừ.” Công Chúa thu tay về: “Ta đi đây.”

Hắn nói xong liền xoay người bước đi, Chi Chi nhìn theo bóng lưng đối phương, nàng có chút luống cuống không biết làm sao.

Mãi đến khi Thải Linh gọi Chi Chi một tiếng.

“Phu nhân.”

Chi Chi mới chậm rãi quay đầu lại: “Sao thế?”

“Ra đằng trước đi.” Thải Linh cười với nàng.

Chi Chi không hiểu lắm, cứ thế đi cùng với Thải Linh.

Kết quả lại nhìn thấy cha và đệ đệ của nàng.

Lâm Nguyên nhìn thấy Chi Chi liền nhào tới, khi phát hiện bụng Chi Chi to thì vội thu lại bước chân, biểu tình của cậu bé có chút kinh hoàng: “Đây là chất nam hay chất nữ của đệ vậy?”

Lâm phụ cũng đi tới, ông nhìn Chi Chi: “Chi Chi đã trưởng thành rồi.”

Chi Chi gọi một tiếng cha, lại đưa tay sờ đầu Lâm Nguyên: “Đệ đệ cũng lớn rồi.”

Đây chính là lễ vật mừng sinh nhật của nàng sao?

Hết chương 74.

Chọn tập
Bình luận
× sticky