Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Chi Chi do dự hồi lâu mới nói: “Đệ bảo Hướng công tử chờ một chút, lát nữa tỷ sẽ ra.”
“Vâng.” Tiếng bước chân của Lâm Nguyên xa dần.
Chi Chi vừa lau tóc vừa đi ra sau tấm bình phong, nàng không biết mình đạp phải cái gì, hình như là bồ kết, nhưng nàng cũng đâu có để bồ kết ở dưới đất.
Trước khi ngất đi nàng chỉ kịp nhìn thấy nóc nhà xoay tròn.
***
Chi Chi cảm thấy dường như mình đã ngủ một giấc thật dài.
Nàng gắng sức mở mắt ra, liền nghe được tiếng nói kinh ngạc vui mừng của đệ đệ Lâm Nguyên.
“Cha! Cha! Tỷ tỷ tỉnh rồi!”
Chi Chi cảm thấy cả người vô lực, nàng đây là bị thế nào?
Lâm phụ chạy từ bên ngoài vào, vội vàng nhào tới mép giường: “Chi Chi à, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. Con có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
“Con… Con chỉ cảm thấy đói.” Chi Chi nghiêm túc suy nghĩ.
Uống một hơi hết ba chén cháo, cuối cùng Chi Chi cũng có chút sức lực, cũng nhớ ra được hình như là nàng bị té ngã rồi ngất xỉu.
“Tiểu Nguyên, Hướng công tử đi rồi sao?” Nàng lén hỏi Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên nhìn Chi Chi đầy kinh ngạc, sau đó nói buồn buồn: “Tỷ tỷ, tỷ đã ngủ một tháng rồi.”
“CÁI GÌ?!”
Cái thìa trong tay Chi Chi rơi tõm vào trong bát, phát ra âm thanh lách cách.
“Đại hôn của Công Chúa đã trôi qua. Đúng rồi, buổi sáng hôm nay còn ban xuống một đạo thánh chỉ, nói là nhà nào có nữ nhi từ 14 tuổi trở lên mà chưa thành thân thì đều phải dâng bức hoạ lên, vốn không cần dâng bức hoạ của tỷ lên, nhưng hôm nay tỷ đã tỉnh lại, cho nên cha cũng nộp bức hoạ của tỷ lên rồi.”
Lâm Nguyên nói xong thì cảm thấy tò mò: “Vị Công Chúa này thật là kỳ quái.”
Chi Chi đã không còn nghe thấy bất cứ lời nào, hiện tại đầu óc nàng trống rỗng.
Tại sao nàng lại ngủ một tháng? Hơn nữa còn trùng hợp như vậy?
“Cô nương yên tâm, nhất định tiểu sinh sẽ đưa một phần hậu lễ cho cô nương.”
Chi Chi nhớ lại những lời mà quỷ nam nói với nàng.
Đừng nói đây là phần hậu lễ mà đối phương đưa cho nàng đấy nhé?
“Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại khóc?” Lời nói của Lâm Nguyên kéo tâm trí của Chi Chi quay trở về.
Chi Chi vừa lau nước mắt vừa cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không có, Tiểu Nguyên, sau này nếu như trên đường có ai đến bắt chuyện với đệ, nhất định đệ không được đáp lại, nhớ chưa? Cũng không được tuỳ tiện đáp ứng lời thỉnh cầu của người khác.”
“Hả?”
***
Thật khổ tâm trong lòng.
Kể từ sau khi biết được mình ngủ một tháng không rõ lý do, Chi Chi liền không thiết ăn uống, cả ngày lẫn đêm nàng chỉ nằm trên giường rơi nước mắt.
Lâm Nguyên cho là Chi Chi đang khóc vì Hướng Thanh Sư nên tới an ủi nàng.
“Tỷ tỷ, đừng khổ sở nữa, Hướng ca ca biết tỷ tỉnh lại, còn viết thư cho tỷ nữa đó.”
Viết thì viết, nhưng Chi Chi cũng không có mở ra.
Nàng đâu có biết chữ, viết thư cho nàng làm cái gì chứ.
Chi Chi lại khóc ra thành tiếng.
***
Mà bên kia cũng công bố danh sách tiểu thiếp của Phò Mã.
Quả nhiên là có tên của Chi Chi.
Sau khi Lâm phụ biết tin này thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, còn Lâm Nguyên thì oà khóc.
“Thế chẳng phải sau này sẽ không được gặp lại tỷ tỷ nữa hay sao, đệ không muốn! Đệ không muốn!”
Lâm phụ cũng cố nén đau buồn, bọn họ cũng chỉ đưa bức hoạ lên giống những người khác thôi mà, cứ cho là chỉ là người qua đường, dù sao thì người trong hoàng thất làm sao có thể vừa ý với loại thường dân như bọn họ.
Chi Chi thì đã sớm đoán được kết quả, nàng không khóc nữa, còn an ủi Lâm Nguyên: “Đừng khóc mà, sớm muộn gì tỷ cũng phải thành thân, hơn nữa được gả vào trong phủ Công Chúa, cái gì cũng không thiếu.”
Thấy Lâm Nguyên vẫn còn khóc, nàng đưa tay sờ sờ vào gương mặt của cậu bé: “Tiểu Nguyên, đệ cố gắng đi học, chăm sóc cho cha thật tốt, nhớ… nhớ viết thư cho tỷ, nếu như đổi nơi ở, cũng nhất định phải nói với tỷ.”
Để ít nhất khi nàng biến thành quỷ, sẽ vẫn có thể tới thăm bọn họ. (Bê: Nghe câu này thấy xót xa quá à.)
“Tỷ tỷ, đệ viết thư cho tỷ, tỷ… tỷ có đọc được không?” Lâm Nguyên vừa nấc vừa nói.
“…” Chi Chi ngập ngừng: “Tỷ sẽ bảo người khác đọc giúp tỷ.”
Lâm phụ thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài.
Trước đó ông đã hỏi qua, mấy bà mối làm mai cho Chi Chi kia không phải là nhận tiền rồi mà không làm.
Chỉ là mỗi lần tìm đến nhà nào thì buổi tối nhà đó đều sẽ xuất hiện gà chết, chó chết các loại.
Các bà ấy cảm thấy đây là điềm bất thường, hơn nữa trước đó Chi Chi ngủ một giấc ba tháng, không những không chết đói, lại còn có thể ngay lập tức xuống giường chạy nhảy, như thế cũng đã đủ tà môn rồi.
Lần này có thể được Công Chúa chọn trúng, thật sự là khiến ông chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Ông lại thở dài.
***
Sau khi danh sách được công bố, bên lễ bộ còn phái người đưa sính lễ và giá y tới.
Dường như người nọ từ trong cung ra, nhìn Lâm phụ bằng ánh mắt khinh miệt.
“Trên giấy này đã viết rõ giờ lành, tới lúc đó sẽ có người đến đón, ngàn vạn lần đừng có để lỡ mất thời gian.”
Lâm gia cảm thấy đây là tai hoạ, nhưng rơi vào trong mắt những người khác thì đây chính là gà vườn muốn thành phượng hoàng.
“Tỷ tỷ, Hướng ca ca có đồ cho tỷ.”
Chi Chi có chút ngạc nhiên, nhận lấy đồ mà Lâm Nguyên đưa tới, là một bức hoạ.
Chi Chi chờ Lâm Nguyên ra ngoài mới mở bức hoạ ra xem.
Vừa mở ra nàng liền ngây ngẩn.
Bởi vì trên bức hoạ đó vẽ nàng.
Kinh thành tràn ngập ánh sáng, đèn đuốc rực rỡ, đèn lồng đỏ giống như những con rồng lửa kéo dài mãi không ngừng.
Ở giữa khung cảnh đó hoạ một thiếu nữ mặc xiêm áo còn diễm lệ hơn ngọn lửa, một bàn tay xách chiếc đèn lưu ly mỹ nhân, bàn tay còn lại đưa ra phía trước, dường như đang chờ người nào đó bước tới cầm lấy tay nàng.
Trên bức vẽ còn có đề chữ, Chi Chi chỉ nhận được hai chữ trong đó, bởi vì đó là tên nàng.
***
Ngày mùng mười tháng ba, đại cát, thích hợp cưới gả, động thổ.
Chi Chi được kiệu mềm khênh vào phủ Công Chúa từ cửa hông.
Đằng trước nàng còn ba cỗ kiệu khác, theo thứ tự là đích nữ Văn thị nhà Lại bộ thượng thư, đích nữ Tô thị nhà Thượng thư đại nhân, thứ nữ Tần thị nhà Phiêu kỵ tướng quân.
Ai cũng đều cao quý hơn Chi Chi.
Chi Chi ngồi trong kiệu, đầu đội khăn đỏ tân nương.
Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, từ sau khi tỉnh lại đến giờ nàng không nhìn thấy Thẩm tỷ tỷ nữa.
Dường như Thẩm tỷ tỷ cứ như vậy mà biến mất.
Chi Chi vẫn giống như đời trước ở tại nơi hẻo lánh nhất là Thuý Sai Viện.
Chẳng qua khi quay trở lại Thuý Sai Viện này một lần nữa, cảm giác hoàn toàn khác so với lần trước.
Trước đây nàng tưởng như mình đã đi tới tiên cảnh, còn hiện tại chỉ cảm thấy âm u giá rét, dù sao thì nàng cũng đã bị đánh chết ngay tại Thuý Sai Viện này.
Đời trước nàng đội khăn tân nương đến tận sáng ngày hôm sau mới tự mình vén lên.
Bây giờ nàng vừa bước vào phòng đã vén luôn, đối diện ngay với ánh mắt kinh ngạc của Thải Linh.
Chi Chi cười với Thải Linh: “Có chút nóng bức.”
Dường như Thải Linh bị giật mình, mãi đến khi Chi Chi nhìn nàng ta đầy nghi hoặc, nàng ta mới kịp phản ứng lại, vội vàng nhún mình bái kiến: “Nô tỳ ra mắt Ngũ di nương, nô tỳ tên Thải Linh, ngày sau mọi chuyện trong cuộc sống thường ngày của Ngũ di nương đều sẽ do nô tỳ phục vụ.”
“Ừ.”
Thải Linh cúi đầu, ngoan ngoãn: “Ngũ di nương, nơi chúng ta đang ở đây là Thuý Sai Viện, là nơi thanh tịnh nhất trong phủ Công Chúa. Ngày thường chỉ có hai nha hoàn quét dọn vệ sinh bên ngoài, ngoài ra không còn ai khác. Ăn uống tiêu dùng, nô tỳ cũng sẽ đi lĩnh, khẩu vị yêu thích của Ngũ di nương là gì có thể nói cho nô tỳ, nô tỳ sẽ phân phó cho phòng bếp từ trước.”
Chi Chi ừm một tiếng tỏ vẻ mình đã biết.
Tất cả những thứ này đời trước nàng đều đã trải qua rồi, cho nên bây giờ không cảm thấy kinh ngạc nữa.
“Đêm nay Phò Mã sẽ không tới, Ngũ di nương có muốn đi tắm trước không?” Thải Linh hỏi dè dặt.
“Được, ta mặc cái này cả người cũng nặng nề, hôm nay đã bận rộn suốt một ngày rồi.” Chi Chi ngừng lại: “Đúng rồi, ngày mai có chuyện gì không?”
“Theo quy củ thì ngay mai Ngũ di nương phải đến bái kiến Công Chúa điện hạ.”
Trong mắt Chi Chi ánh lên nỗi sợ hãi, nhưng nàng cố gắng giấu giếm đi, thậm chí còn ôn tồn cười với Thải Linh: “Ta hiểu rồi, vậy hôm nay liền ngủ sớm thôi.”
Ngày mai nàng sẽ gặp được con người đã giết chết nàng.
***
Tuy rằng nói là sớm nghỉ ngơi một chút nhưng căn bản là Chi Chi không tài nào ngủ được.
Nàng lăn lộn ở trên giường, Thải Linh ngủ ở gian ngoài lầm tưởng nàng muốn đi tiểu đêm nên hỏi vài lần, Chi Chi chỉ có thể nói là nàng lạ giường.
Buổi sáng ngồi soi gương, quả nhiên bên dưới quầng mắt hiện lên màu xanh nhàn nhạt.
Thải Linh giúp Chi Chi trang điểm.
Thật ra thì nàng ta cảm thấy rất kinh ngạc, trong bốn vị di nương thì vị Ngũ di nương này có xuất thân hèn mọn nhất, nhưng ngày hôm qua khi nhìn thấy căn phòng này lại không hề cảm thấy kinh ngạc một chút nào, thậm chí mọi cử động đều có phong thái quý nhân.
Buổi sáng nàng ta dâng ly trà lên, Ngũ di nương cũng biết dùng để súc miệng.
Hơn nữa vị Ngũ di nương này quả thực là rất rất đẹp, gương mặt không khác gì quả trứng gà, nhất là mùi hương trên người Ngũ di nương, giường nàng ngủ qua đều vương lại mùi thơm thoang thoảng.
Thải Linh giúp Chi Chi chải đầu: “Ngũ di nương, người muốn chải kiểu tóc nào?”
“Tuỳ ý đi.” Chi Chi ngẫm nghĩ một chút, bổ sung: “Càng bình thường càng tốt.”
Thải Linh hơi sửng sốt, lên tiếng đáp lại vâng.
Trong tủ quần áo đều là xiêm áo được may dựa theo vóc dáng của Chi Chi, Chi Chi nhìn qua một lượt, vốn là muốn chuẩn bị một bộ y phục đơn giản, nhưng đột nhiên nhớ lại, hình như đời trước mấy vị di nương đều mặc những bộ xiêm y hoa lệ nhất, nàng mà mặc như vậy thì không phải càng nổi bật hơn sao.
“Thải Linh, chọn món đó đi.” Chi Chi lại nghĩ đến kiểu tóc của mình: “Thải Linh, kiểu tóc cũng chải lại lần nữa, chải cầu kỳ hơn một chút nhưng không cần phải cầu kỳ quá.”
Hết chương 14.
Tác giả có lời muốn nói:
Đến lúc gặp mặt rồi, gà đông lạnh.