Biên tập: B3
Chi Chi nằm nhoài trong bồn tắm, chờ mãi không thấy Quyển Đan trở lại, nàng ngáp ngủ một cái, xoay người lấy khăn lau tóc.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói.
Không biết do thiết kế hay là do điều gì mà khi ngồi bên trong phòng tắm này có thể nghe thấy rất rõ động tĩnh ở bên ngoài, còn khi đứng bên ngoài thì gần như không thể nghe được âm thanh ở bên trong.
“Bổn cung hơi mệt.” Là giọng của Công Chúa, hơn nữa nghe qua thì dường như “nàng” uống hơi say.
Chi Chi cúi xuống nhìn thân thể trần trụi của mình, vội vàng bò dậy khỏi bồn tắm.
Đến cái yếm nàng cũng không kịp mặc, chỉ kịp phủ thêm áo ngoài.
“Công Chúa nên vào bồn ngâm dược liệu, tối nay Công Chúa uống không ít, sợ là ngày mai tỉnh dậy sẽ nhức đầu.” Giọng Bội Lan vang lên.
“Cũng được.” Công Chúa cất giọng lười biếng.
Chi Chi vơ vội tất cả đống y phục trên đất của nàng ôm vào lòng, nàng nhìn xung quanh, cuối cùng trốn vào trong cái tủ dựa sát bên cửa sổ.
May mà người nàng mềm dẻo nên mới có thể chui vào trong một cái tủ thấp như vậy.
Tóc nàng vẫn đang ướt sũng, xiêm áo không chỉnh tề, quá nửa bắp chân trắng như tuyết lộ hết ra ngoài.
Chi Chi nín thở, sau đó có chút khó hiểu, tại sao nàng lại phải chui vào đây?
Nhưng bây giờ mà ra thì cũng đã muộn rồi, bởi vì Công Chúa đã tiến vào.
Giữa hai cánh cửa tủ có một khe hở, đủ để Chi Chi có thể nhìn rõ động tĩnh bên ngoài.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân lại gần.
“Điện hạ, để nô tỳ hầu hạ người cởi y phục.” Bội Lan cất tiếng.
“Ừm.”
Chi Chi kinh ngạc phát hiện, lúc này Công Chúa đang dùng giọng nam.
Hắn không nguỵ trang nữa, giọng nói chuyển thành giọng nam.
Giọng nam của hắn nghe hết sức lười biếng, giống như một con sư tử đang ngái ngủ, lạnh lùng như ngọc thạch.
Chi Chi lén nhìn qua khe hở, thấy bọn họ đang đứng ở trước mặt nàng.
Bội Lan cởi áo cho Công Chúa: “Điện hạ, dường như hôm nay Thái Tử luôn ngầm kín đáo phê bình người, dù sao thì buổi mẫu đơn yến hôm đó cũng có không ít người của Nhị hoàng tử.”
Công Chúa cười nhạo một tiếng: “Giết mấy người thì sao? Chỉ là một tên Bùi Cảnh Chương mà thôi, Bổn cung vốn chẳng coi ra gì.”
Bội Lan đã cởi xong áo ngoài của Công Chúa, bắt đầu chuyển sang gỡ đồ trang sức trên tóc.
Công Chúa vừa động liền nghe thấy tiếng ngọc trai trên đầu, ánh mắt càng sẫm lại.
Bội Lan gỡ toàn bộ đồ trang sức xuống: “Nếu không vì Thái Tử, điện hạ cũng không cần phải dùng thân phận Công Chúa…”
“Câm miệng.” Công Chúa nhẹ giọng nói.
Bội Lan lập tức quỳ xuống, nàng ta co rúm trên mặt đất: “Cầu xin điện hạ tha cho Bội Lan một mạng, tối nay Bội Lan lắm mồm, chỉ là Bội Lan giận quá.”
Công Chúa quay người lại, lúc này mái tóc hắn đã xoã tung, mà lớp trang điểm trên mặt vẫn chưa lau, chân mày lá liễu, mặt như hoa sen, nhưng ánh mắt của hắn tuyệt đối không phải là ánh mắt mà một nữ nhân có thể có.
Đôi mắt màu trà sâu kín, dường như có thể cắn nuốt hết vạn vật.
Nhìn hắn bây giờ giống như một yêu quái, vừa yêu nghiệt vừa mị hoặc, nhưng lại khiến không ai dám đến gần.
Hắn dùng mũi chân nâng cằm Bội Lan lên, giọng nói lạnh lẽo: “Bội Lan, nếu như ngươi không phải là người mà mẫu phi đưa tới, hôm nay nhất định Bổn cung sẽ tự tay lột da ngươi.”
Hắn bỗng cười nhẹ một tiếng, rút chân về: “Cút ra ngoài.”
Chi Chi nằm trong tủ phải đưa tay bịt kín miệng mình.
Dường như nàng vừa nghe phải những chuyện không nên nghe.
Sau khi Bội Lan đi ra ngoài, Công Chúa đứng tại chỗ một hồi, rồi chợt vung mạnh một quyền lên khay đựng trái cây.
Khay đựng trái cây được làm bằng đồng, vô cùng dày nặng, nhưng chỉ một quyền của Công Chúa đã khiến chiếc khay đó vỡ nát.
Giọng nói của hắn chứa đầy căm hận: “Bùi Cảnh Chương, Thục quý phi, hừ, ta sẽ không bỏ qua một ai hết.”
Chi Chi càng hoảng sợ, lời của hắn là ý gì, không phải Thục quý phi chính là mẫu phi của Công Chúa sao?
Tại sao hắn giống như muốn giết Thục quý phi vậy?
Thục quý phi chết như thế nào? Chi Chi bắt đầu nhanh chóng nhớ lại.
Năm Vĩnh An thứ ba mươi, nàng gả vào phủ Công Chúa.
Năm Vĩnh An thứ ba mươi hai, nàng bị đánh chết.
Năm Vĩnh An thứ ba mươi lăm, Công Chúa bức vua thoái vị, giết chết ba ca ca của hắn rồi lên ngôi vua, mà năm ấy Thục quý phi…
Trong mắt Chi Chi hiện lên nỗi kinh hoàng, cũng trong năm đó Thục quý phi chết bất đắc kỳ tử, được truy phong làm Trinh Thái Hậu.
Chẳng lẽ là do Công Chúa tự tay giết Thục quý phi?
Nhưng tại sao hắn lại muốn giết mẫu phi của mình?
Trong lúc này, Công Chúa đã bắt đầu cởi y phục, rất nhanh sau đó hắn đã cởi hết đồ lót ra.
Bởi vì phải giả nữ nên hắn phải quấn một lớp vải thật dày ở trước ngực, lúc hắn gỡ vải ra, Chi Chi liếc trộm, phát hiện ngực hắn bị xiết chặt đến xanh tím.
Da thịt hắn trắng nõn, đường cong trên người đều có vẻ rắn rỏi hấp dẫn của nam nhân, nhưng vết xanh tím trước ngực hắn đã hoàn toàn phá hư mỹ cảm, giống hệt như một món đồ sứ bị người ta đập vỡ.
Thật ra thì khi giả nữ, hắn vốn không cần phải quấn chặt như vậy, chỉ cần nhét bông vào trong vải rồi quấn xung quanh là được.
Nhưng hắn cảm thấy không đủ, chỉ khi lớp vải kia xiết chặt lấy hắn, xiết đến mức hắn không thoải mái, hắn mới có thể nhớ được bây giờ hắn đang phải giả làm nữ nhân, mới có thể khắc thật sâu nỗi nhục nhã này vào trong lòng.
Công Chúa cởi áo xong, liền bắt đầu cởi tiết khố.
Hắn giật giật cổ, chỉ nghe rắc rắc mấy tiếng, cơ thể hắn bỗng trở nên cao lớn hơn ngày thường.
Chi Chi đã sớm bịt kín mắt, không thể nhìn được, tiếp tục nhìn sẽ to chuyện.
Chi Chi nghe tiếng bước xuống nước, nàng bịt mắt ngày càng chặt, căn bản không dám nhìn.
Nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ, hình như nước nàng vừa tắm xong không hề được thay, vậy chẳng phải nước Công Chúa đang tắm chính là nước tắm thừa của nàng sao?
Chi Chi bỗng muốn cười, nhưng nàng cố nhịn xuống.
Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng trò chuyện.
“Công Chúa đang tắm gội ở bên trong, người khác không được phép đi vào.” Là giọng của Bội Lan.
Sau đó là tiếng nói kinh ngạc của Quyển Đan: “Nhưng mà… Ngũ di nương vẫn còn ở bên trong.”
Chi Chi nghe rõ câu nói kia, đương nhiên người trong bồn tắm cũng nghe rõ.
Hắn vốn đang ngâm mình dưới nước, hai mắt nhắm hờ, nhưng lúc này đôi mắt đã mở ra.
“Ngũ di nương ở bên trong là sao?”
“Vừa rồi nô tỳ hầu hạ Ngũ di nương tắm rửa ở bên trong, sau đó do quên lấy dầu bôi tóc nên nô tỳ quay về lấy.”
Bội Lan nghe được câu này thì đi đến cửa phòng tắm nhìn vào trong.
“Công Chúa.” Bội Lan xin chỉ thị của Công Chúa.
“Cho nàng ta vào.”
Nghe được lời này, Bội Lan mỉm cười mở cửa phòng tắm ra, thấp giọng nói: “Quyển Đan muội muội, vào đi thôi.”
Quyển Đan cười đáp lễ: “Cám ơn Bội Lan tỷ tỷ.”
Quyển Đan vừa đi vào liền quỳ xuống đất: “Nô tỳ Quyển Đan bái kiến Công Chúa, nô tỳ đã quấy rầy Công Chúa tắm rửa, là nô tỳ đáng chết.”
“Đáng chết? Vì sao lại đáng chết?” Trong phòng vang lên một tiếng cười khẽ, bởi vì xen lẫn với tiếng nước chảy mà dường như vang vọng khắp nơi.
Quyển Đan không dám ngẩng đầu: “Nô tỳ chỉ muốn tới tìm Ngũ di nương, không ngờ là đã quấy rầy Công Chúa.”
Quyển Đang quỳ mọp xuống đất, liền nghe được tiếng chân bước ra khỏi nước, sau đó là tiếng ma sát của y phục.
Công Chúa chỉ khoác một kiện áo ngoài, đi ra khỏi bình phong.
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, đi tới bên cạnh Quyển Đan: “Đúng thật là đáng chết.”
Hắn không hề đổi giọng, vừa dứt lời liền một chưởng đánh chết Quyển Đan.
Đích thực là một chưởng đánh chết, bởi hắn chỉ vung tay lên, Quyển Đan hét lên một tiếng, đến phản kháng cũng không kịp, liền cứ thế tắt thở.
Bội Lan từ bên ngoài đi vào, lấy một bình thuốc bột trong tay áo ra.
Nàng ta mở nắp bình, rắc lên thi thể Quyển Đan, chỉ chớp mắt sau, trên đất chỉ còn lại y phục của Quyển Đan.
Bội Lan cúi đầu: “Công Chúa, liệu có cần…”
Cần lục soát căn phòng này hay không?
Nàng ta chưa dứt lời thì Công Chúa đã rũ mắt, lông mi thật dài che giấu sát ý trong đáy mắt: “Ngươi xử lý xong việc này đi, để Bổn Cung tự mình làm.”
***
Ánh mắt Công Chúa quét qua từng tấc từng tấc khắp phòng tắm, cuối cùng dừng lại ở cái tủ dựng sát bên cửa sổ.
Cái tủ nhỏ này có thể vừa đủ để một cô nương nhỏ nhắn chui vào.
Con người nhát gan như con thỏ nhỏ kia liệu có ở bên trong không?
Công Chúa cúi người xuống mở cửa tủ ra.
Bên trong hoàn toàn trống trơn.
***
Chi Chi nghe được giọng Quyển Đan là đã biết tình hình không ổn rồi.
Công Chúa dùng thân phận thật sự tắm ở chỗ này, nếu để cho hắn biết nàng biết hắn là nam nhân, nhất định Công Chúa sẽ giết nàng diệt khẩu.
Đúng lúc nàng đang kinh hoảng không biết phải làm thế nào thì tay bỗng mò phải cái gì đó trong tủ.
Chẳng qua nàng chỉ vô tình ấn một cái, bỗng ván gỗ bên dưới chân nàng đột nhiên mở ra, nàng cứ thế rơi thẳng xuống.
Khoảnh khắc cơ quan kia mở ra lại trùng khớp với lúc Công Chúa tung chưởng đánh Quyển Đan, tiếng thét của Quyển Đan vừa vặn át hết tiếng khởi động của cơ quan.
Chi Chi bị ngã xuống nhưng vẫn không quên bịt miệng mình, chỉ sợ phát ra một tiếng thôi là sẽ bị diệt khẩu.
“Ầm ——”
Nàng rơi xuống một cái đệm mềm, trong nháy mắt kia nàng đau đến trắng bệch cả mặt mũi.
Nàng cắn chặt môi đứng dậy, vừa mới dậy thì liền đập phải một gương mặt.
Gương mặt đó bẩn thỉu, ngoài một đôi mắt đen láy ra thì hoàn toàn không nhìn rõ cái gì khác.
Chi Chi chợt lui về phía sau một bước: “Ngươi… Ngươi là ai?”
Người nọ nằm bò trên đất, nhìn qua dáng vẻ vẫn chỉ là một đứa bé: “Tỷ tỷ, y phục của tỷ.”
Là giọng của một cậu bé trai.
Bấy giờ Chi Chi mới nhớ ra xiêm áo không chỉnh tề trên người nàng, liền vội vàng xoay người: “Đệ mau quay sang chỗ khác.”
Cậu bé ừ một tiếng, thành thật ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối: “Tỷ là thần tiên sao?”
Chi Chi đang bận rộn mặc y phục, nghe thấy lời này thì hơi sửng sốt.
Cậu bé kia lại nói: “Lâu lắm rồi ta chưa từng gặp người.”
Chi Chi nhanh chóng mặc xong y phục, quay người lại, hỏi dè dặt: “Đệ là ai?”
Cậu bé không quay đầu lại: “Ta là người.”
Chi Chi cảm thấy cậu bé này thật kỳ quái, nhưng đây là nơi nào mới được cơ chứ.
Nàng đứng dậy, phát hiện thấy dường như bây giờ nàng đang ở trong một mật thất, mà nguồn sáng trong cả căn mật thất này chỉ là mỗi một cây nến ở bên cạnh họ.
Cây nến kia nhìn qua cũng có vẻ như sắp cháy hết rồi, căn mật thất này đến giường cũng không có, nhưng hình như trong góc tường có bày rất nhiều thùng.
“Tỷ tỷ là vô tình rơi vào đây đi.” Mặc dù cậu bé đang hỏi nhưng giọng nói rất chắc chắn.
Chi Chi nhìn cậu bé: “Đệ có biết làm thế nào để ra ngoài không?”
Cậu bé quay đầu chỉ về một hướng: “Trên bức tường đó có cơ quan, tỷ xoay sang trái ba vòng, lại ấn bên phải bốn lần, như vậy là có thể ra ngoài.”
Chi Chi liền nhanh chóng đi tới, nàng sờ thật lâu, cuối cùng phải kiễng chân lên mới miễn cưỡng sờ tới cơ quan mà cậu bé nói.
Nàng xoay sang trái ba vòng rồi ấn bên phải bốn lần thì nghe được tiếng “cạch cạch”
Phần giữa bức tường như bị cắt đôi, lộ ra một không gian có thể chui vừa một người.
Chi Chi đang định đi thì bỗng quay đầu lại liếc nhìn cậu bé: “Đệ phải ở lại chỗ này sao?”
“Ừ.” Cậu bé nói.
***
Chi Chi sợ bây giờ mọi người đã bắt đầu lục soát tung tích của nàng, vì thế không nói gì nữa mà đi thẳng ra ngoài.
Chi Chi vừa ra khỏi thì cơ quan kia liền đóng lại.
Chi Chi phát hiện thấy mình đang ở trong một ngọn núi giả.
Nàng vỗ vỗ y phục của mình, đợi vẻ mặt bình tĩnh hơn một chút thì mới đi ra ngoài.
May mắn là bên ngoài núi giả không có ai.
Lúc này Chi Chi mới vội vã chạy vào trong phòng mình.
Vừa mới vào phòng xong thì cửa bị gõ.
Bên ngoài là giọng của Bội Lan.
“Ngũ di nương có ở đây không?”
Chi Chi đứng ở trong phòng, nói với người đứng ngoài cửa: “Chuyện gì vậy?”
Bội Lan nhỏ nhẹ nói: “Công Chúa cho mời Ngũ di nương.”
Chi Chi ổn định hô hấp, đi ra mở cửa.
Bội Lan đứng ngoài nhìn thấy Chi Chi thì nhún người chào.
Chi Chi nhìn Bội Lan: “Muộn như vậy rồi, không biết Công Chúa có chuyện gì mà cho mời ta?”
Bội Lan cười nói: “Chắc là chỉ tìm Ngũ di nương trò chuyện một chút thôi, Ngũ di nương, xin mau đi qua đó.”
Chi Chi ồ một tiếng: “Để ta thay y phục rồi sẽ tới, phiền Bội Lan cô nương chờ một lát.”
Nói xong, nàng liền đóng cửa lại.
Nàng nhanh chóng đi tới trước tủ đựng y phục, cởi toàn bộ y phục mình đang mặc trên người ra.
Vừa rồi nàng nhanh chóng bỏ trốn, không biết liệu y phục trên người có bị dính vào cái gì hay không.
Nàng thay y phục xong mới đi cùng Bội Lan đến nơi ở của Công Chúa.
***
Công Chúa ở chính điện trong Côi Ương Cung, Phò Mã ở tẩm điện bên cạnh.
Bội Lan dẫn Chi Chi đi tới bên ngoài chính điện thì đẩy cửa ra: “Ngũ di nương vào đi thôi, Công Chúa đang chờ người ở bên trong.”
Chi Chi đi vào.
Phủ điện này ngược lại không giống với phủ điện của Công Chúa chút nào, nơi này đèn đuốc sáng choang.
Dường như chỉ cách 5 bước chân thôi là trên đầu lại có một ngọn đèn lồng.
Lúc này người cho gọi Chi Chi đang đứng quay lưng về phía nàng.
“Nàng” mặc một bộ trường sam màu xanh, mái tóc đen được một cây trâm búi hờ đằng sau gáy. Nghe được tiếng bước chân của Chi Chi thì từ từ xoay người lại.
Khuôn mặt diễm lệ của “nàng” nở một nụ cười nhạt, Chi Chi không dám ngẩng đầu lên, vội vàng quỳ xuống đất.
“Thiếp thất bái kiến Công Chúa.”
Công Chúa cười khẽ, giống như là tiếng lách tách khi nến cháy: “Gần đây Chi Chi không nói lắp nữa sao?”
Chi Chi lặng lẽ nuốt nước miếng, gật đầu một cái.
Công Chúa chậm rãi đi đến trước mặt Chi Chi. “Nàng” khom người xuống kéo Chi Chi dậy.
Lúc Chi Chi đang chuẩn bị nói tạ ơn Công Chúa thì Công Chúa chợt đưa tay ra ôm lấy eo Chi Chi.
Người xưa nói “Vòng eo nhỏ bằng nắm tay Sở”, chính là nói đến những cô nương có vòng eo mà Sở Vương thích.
Cho nên mọi nữ nhân trong cung đều cố gắng không ăn cái gì để hy vọng có thể nhận được sự sủng ái của Sở Vương.
Công Chúa vẫn luôn cảm thấy những lời này thật quá khoa trương, nào có nữ nhân như vậy tồn tại trên đời, nhưng hoá ra thật sự vẫn còn.
“Nàng” bỗng hiểu được nguyên nhân tại sao Sở Vương thích eo thon.
Tay “nàng” để ở ngang hông đối phương, nhưng cảm thấy cái mình ôm không phải là eo, mà là cành liễu ngày xuân, chỉ khẽ gập lại là sẽ lập tức gãy đôi.
Cả người Chi Chi cứng lên, con ngươi nàng khẽ động, suy nghĩ xem tại sao đối phương lại làm như vậy.
Công Chúa đang thử thăm dò nàng, nếu như nàng biết đối phương là nam nhân, nhất định sẽ đẩy đối phương ra hoặc có những hành động phản kháng khác.
A, vậy thì không thể đẩy ra.
Thế nên Chi Chi cứ yên lặng mà đứng như vậy.
Mãi đến khi đối phương ho khan hai tiếng, nàng mới ngẩng đầu lên, cố gắng khiến ánh mắt mình nhìn sao cho thật vô tội đơn thuần.
Rốt cuộc Công Chúa cũng thu tay lại, lui về sau một bước: “Bổn cung ôm ngươi như vậy, ngươi không phản kháng? Không cảm thấy kỳ quái sao?”
Chi Chi tìm lý do giải thích, dè dặt nói: “Khi còn bé thiếp thất cũng thích ôm mẫu thân của thiếp.”
Công Chúa: “…”
“Ồ, ngươi nói như vậy tức là ngươi coi Bổn cung giống mẫu thân của ngươi?” Công Chúa nhẹ giọng nói.
Chi Chi động não suy nghĩ một chút, thành thật quỳ xuống đất: “Thiếp thất không có, chỉ là thiếp thất đang lấy ví dụ mà thôi.”
“Đứng lên.” Công Chúa lạnh lùng nói.
Chi Chi bèn nhanh chóng đứng lên.
“Nghĩ lại thì thấy ngươi nói cũng có lý, khi còn bé quả thật Bổn cung cũng thích ôm mẫu phi của Bổn cung.” Công chúa khẽ hất hàm.
“Nàng” vốn đã cao hơn những cô nương bình thường, mà khi so với vóc người nhỏ xíu của Chi Chi thì “nàng” hoàn toàn phải rũ mắt nhìn xuống: “Vậy tối nay Chi Chi ngủ cùng Bổn cung đi.”
***
Chi Chi nằm cứng đờ trên giường của Công Chúa.
Công Chúa cũng đang nằm trên giường.
Khoảng cách giữa hai người cùng lắm chỉ bằng một bàn tay.
Nhất định là vẫn chưa kết thúc việc thăm dò, nên bất kể đối phương làm cái gì với nàng thì nàng cũng phải cố nhịn, còn cái gì quan trọng hơn tính mạng chứ?
Chi Chi tự hỏi lòng mình.
Sau khi nghĩ mãi không ra đáp án, nàng tiếp tục bất an nằm im.
Người đang nằm bên cạnh nàng lúc này chính là một nam nhân, lại còn là người đã hại chết nàng ở đời trước, nếu như bây giờ nàng để lộ ra bất kỳ sơ hở nào, nhất định sẽ bị diệt khẩu.
Bàn tay Chi Chi đặt trong chăn khẩn trương nắm lấy đệm giường bên dưới.
“Không ngủ được?”
Công Chúa thong thả lên tiếng.
Chi Chi nhắm mắt: “Hồi Công Chúa, không phải, chỉ là thiếp thất có chút lạ giường.”
“Lạ giường? Thật là trùng hợp, Bổn cung cũng vậy.”
Công Chúa lật người lại, một tay “nàng” chống đầu, hàng mi dài như cánh bướm rũ xuống.
Chỉ cần “nàng” nâng mắt lên, những con bướm kia liền tản ra, toàn bộ bay đi.
Tay Chi Chi từ từ nắm chặt, nàng có thể cảm nhận được đối phương đang tiến lại gần, thậm chí còn có thứ gì đó rũ xuống cổ nàng, là tóc sao?
Chi Chi chậm rãi mở mắt ra, đối mặt với một đôi mắt màu trà.
Hiện tại chủ nhân của đôi mắt này đang lẳng lặng nhìn nàng.
“Chi Chi.”
Chi Chi không dám cả chớp mắt.
Một ngón tay lạnh như băng đặt lên nơi cổ áo của Chi Chi.
Công Chúa mím môi cười, đang định nói gì đó thì người bên dưới thân “nàng” lại nói: “Công Chúa thích nữ nhân sao?” (Bê: ý đang bảo Công Túa les đó)
Chi Chi thấp giọng hỏi, nàng nhận ra đối phương hơi sửng sốt thì nở một nụ cười vô cùng khôn khéo: “Nếu như là Công Chúa, dĩ nhiên là thiếp thân nguyện ý.”
Vừa dứt lời, nàng liền đưa tay kéo bung đai lưng của mình ra.
Hết chương 30.
Lời của Bê Ba: Thực ra thì Công Túa biết thừa Chi Chi rồi, chỉ là Công Túa lấy cớ thăm dò để dê cụ sờ sờ Chi Chi thôiiiiiiiiiii.