Biên tập: B3
Chi Chi lùi về sau mấy bước.
Công Chúa nhíu mày, tiến lên hai bước nắm lấy tay Chi Chi: “Muốn trốn đi đâu?”
“Không… không có trốn.” Chi Chi bị doạ đến lắp bắp.
Công Chúa nghe xong thì nhếch môi, trong mắt loé lên ánh sáng nguy hiểm.
Móng vuốt của hắn trượt xuống eo Chi Chi: “Lại nói lắp, xem ra nàng cần Bổn cung tới chữa cái tật nói lắp này giúp nàng rồi.”
Chi Chi bất an nhìn Công Chúa, biểu tình ngơ ngác: “Chữa thế nào?”
Dù Công Chúa đang đóng giả nữ nhưng vẫn cao hơn Chi Chi rất nhiều.
Nghe được lời nói có chút ngây ngốc của Chi Chi, hắn cười khẽ một tiếng, rồi cúi đầu xuống.
Đôi mắt màu trà kia sáng rực, giống như cả bầu trời sao đều rơi vào trong mắt hắn, cam tâm tình nguyện làm đồ trang sức cho hắn.
“Chữa thế này.” Âm cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Trong tích tắc đó Chi Chi trợn tròn hai mắt, nàng không dám tin nhìn thẳng vào khuôn mặt gần như không có khoảng cách kia.
Muốn giãy giụa nhưng lại bị đối phương thản nhiên gạt bỏ.
Lông mi Chi Chi khẽ run rẩy, đôi mắt dần trở nên ướt át, giống như mặt hồ ngày xuân, gió mát thổi tới liền lăn tăn gợn sóng.
“Công Chúa, Thục quý phi tới.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Bội Lan.
Công Chúa cau mày, ngẩng đầu lên.
Lúc này tay hắn vẫn còn để ở eo Chi Chi, trong mắt hắn lộ rõ vẻ giận dữ, nhưng lại không thể không nhịn xuống.
Hắn nhìn Chi Chi, đưa tay nắn gò má nàng một cái, rồi mới buông nàng ra.
***
Thục quý phi nghe được tiếng bước chân thì vội vàng xoay người lại, sau khi nhìn thấy rõ người đi tới thì gương mặt xinh đẹp trở nên tươi cười.
Nhưng vừa mới cười xong bà lại cưỡng ép mình thu lại.
Công Chúa bước vào trong điện, biểu tình lạnh nhạt: “Thanh Hà thỉnh an Thục quý phi.”
Thục quý phi mím môi, bà đi đến ngồi xuống ghế chủ vị.
Bộ diêu trên đầu theo động tác của bà mà nhẹ nhàng lay động.
Bà nhìn xuống người có dáng vẻ giống bà đến bảy phần ở bên dưới: “Tín Phương, con biết vì sao mẫu phi tới đây không?”
Công Chúa rũ mắt: “Mời Thục quý phi nói.”
Thục quý phi nhìn cung nhân trong phòng: “Các ngươi lui hết đi.”
Sau khi toàn bộ cung nhân trong điện lui ra hết, bà vỗ mạnh xuống bàn: “Bùi Tín Phương, ngươi quỳ xuống cho Bổn cung.”
Công Chúa nâng đôi mắt màu trà lên nhìn Thục quý phi, ánh mắt âm trầm.
Thục quý phi nhìn thấy thì trong lòng càng nổi giận, cầm ly trà trong tay ném thẳng ra ngoài: “Quỳ xuống!”
Công Chúa thu hồi ánh mắt, quỳ xuống.
“Ngươi thật quá ư càn quấy, chuyện quấy rối lần trước ở Đông Cung còn chưa trôi qua, giờ ngươi lại làm cái gì?” Thục quý phi thấp giọng: “Chẳng qua lần trước Phụ hoàng ngươi chỉ là đang cảnh cáo ngươi mà thôi.”
“Thục quý phi nghe Thái Tử bên đó nói bóng nói gió cái gì, cho nên mới đến chỗ ta bên này để nổi giận sao?” Công Chúa cười khẽ, cất giọng đầy châm chọc.
Thục quý phi vừa nghe xong liền đứng dậy.
Bà thong thả đi xuống khỏi ghế chủ vị, khi tới bên cạnh Công Chúa, bà cúi người, giáng thẳng một bạt tai vào mặt Công Chúa.
Biểu tình của Công Chúa vẫn hoàn toàn không có chút thay đổi, giống như đã quá quen rồi.
Thục quý phi thấy vậy, lại đánh thêm mấy cái nữa, mãi cho đến khi tay bà trở nên tê dại, bà mới ngừng lại.
Thục quý phi hít thở sâu, khuỵu chân xuống, bà nhìn vào gương mặt trước mắt, gương mặt gần giống với mặt bà.
“Tín Phương, mẫu phi đều là vì con, con có biết hay không?” Bà đưa tay sờ lên mặt Công Chúa: “Tất cả mọi người đều là kẻ xấu, chỉ có một mình mẫu phi đối tốt với con. Con không được gây rối, con phải ngoan ngoãn. Nếu con chọc Phụ hoàng con nổi giận, mẫu tử chúng ta liền xong đời.”
“Mẫu tử?” (*) Công Chúa cười: “Thục quý phi ngay cả con mình sinh ra là nam hay nữ cũng không biết hay sao?”
(*) Chỗ này nguyên văn là 母女: mẹ và con gái. Nhưng vì Bê không tìm được từ tiếng Việt nào ngắn gọn phù hợp nên Bê dùng “mẫu tử”. Mọi người cứ hiểu là bà Thục phi đang dùng đại từ chỉ nữ nhân để nói về Công Túa.
Thục quý không những không hề tức giận mà lại mỉm cười, bà cất giọng nhẹ nhàng: “Mẫu phi nói con là Công Chúa thì chính là Công Chúa, con không thể làm Hoàng Tử.”
Công Chúa nhếch môi: “Thanh Hà biết.”
“Con nghe lời mẫu phi đi, đừng gây chuyện với Thái Tử nữa.” Thục quý phi nhẹ giọng nói: “Hắn đã đồng ý với ta, sẽ đối tốt với mẫu tử chúng ta.”
Thục quý phi là người Hồ, là mỹ nhân mà nước ngoại bang dâng tặng.
Năm xưa bà dựa vào sắc đẹp của mình mà khuấy đảo lục cung.
Nhưng dù sao thì cũng vẫn chỉ là một mỹ nhân được dâng tặng, không có nhà mẹ đẻ chống lưng.
Mặc dù bây giờ bà vẫn luôn được cưng chiều như cũ, nhưng trên thực tế thì Hoàng Đế đã không còn quá yêu thích bà nữa.
Nhìn suốt hai mươi mấy năm, suy cho cùng thì cũng chán rồi.
Sắc suy tình giảm, bây giờ cũng chỉ vì tình cảm đối với bà năm xưa nên mới đối xử với bà không tệ lắm.
Các bậc đế vương, trước giờ đều không có tình yêu đích thực.
Công Chúa bình tĩnh nhìn Thục quý phi.
Thục quý phi thở dài, rút bộ diêu cài trên tóc mình ra, rồi tự tay cắm vào mái tóc của Công Chúa: “Tín Phương, sao con có thể ăn mặc đơn giản như vậy. Nhìn không tốt chút nào, nữ nhân chính là cần phải xinh đẹp, biết chưa? Phò Mã có đối tốt với con không?”
“Mối quan hệ của ta và Phò Mã là thế nào, mẫu phi không biết sao?” Công Chúa gỡ bộ diêu ra, ném thẳng xuống đất, hắn nhìn Thục quý phi bằng đôi mắt âm trầm: “Rồi sẽ đến một ngày, thiên hạ này là của ta.”
Thục quý phi lạnh mắt: “Ngươi đừng nằm mơ, ngươi định làm thế nào để đi tranh giành thiên hạ này? Ngươi nghe lời mẫu phi đi, nghe lời Thái Tử. Sợ là bây giờ hắn đã hoài nghi ngươi rồi, ngươi ngàn vạn lần chớ hồ nháo. Ả tiểu thiếp trong phủ ngươi đó không phải là loại tốt đẹp gì, dáng vẻ lẳng lơ phong tình. Để hôm khác mẫu phi tìm cách đuổi ả ta đi.”
Công Chúa vốn đang bình tĩnh nhưng ngay lập tức ánh mắt trở nên ác liệt.
“Thế nào? Mẫu phi đuổi một ả tiểu thiếp cũng không được sao?” Thục quý phi nói.
“Vậy thì Thanh Hà không thể không nói cho Phụ hoàng nghe một vài lời đồn đại liên quan tới người và Thái Tử rồi.”
“Ngươi!” Thục quý phi rít qua kẽ răng: “Nếu như ngươi nói ra, ngươi cho là mình còn có thể tiếp tục nhận được sự sủng ái của Phụ hoàng ngươi hay sao?”
Công Chúa liền xoay mặt đi.
Bàn tay Thục quý phi khẽ run, bà đứng lên: “Được được được, bây giờ ngươi trưởng thành rồi, mẫu phi không quản được ngươi nữa. Đáng lẽ ra năm đó người ta bóp chết phải là ngươi mới đúng.”
Công Chúa chợt ngẩng đầu lên nhìn Thục quý phi.
Thục quý phi nhoẻn miệng cười: “Nếu như bóp chết ngươi, vậy bây giờ tỷ tỷ ngươi và Phò Mã mới thật sự là xứng đôi. Phò Mã cũng không cần phải ở chung một chỗ với loại quái vật bất nam bất nữ như ngươi. Ngươi tức giận phải không?”
Thục quý phi nở nụ cười trầm thấp: “Tức giận thì ngươi cũng vẫn là hài tử chui từ bụng ta mà ra, là ta che chở ngươi lớn lên.”
Bà đi mấy bước, nhặt bộ diệu ở dưới đất lên rồi đi tới đằng sau Công Chúa, một lần nữa cắm bộ diêu vào mái tóc hắn: “Nếu như ngươi thật sự thích ả tiểu thiếp đó, mẫu phi cũng không ép ngươi. Nhưng ngươi ngàn vạn lần không được đối đầu với Thái Tử nữa, ngươi không được động vào chủ nhân của Đông Cung, còn ngươi muốn giết ai mẫu phi cũng không có ý kiến gì. Phải nhớ kỹ, tất cả những điều mẫu phi làm này đều là vì ngươi.”
Ánh mắt bà khẽ động: “Tín Phương, bây giờ mẫu phi chỉ có ngươi, mẫu phi già rồi, sắp đến lúc không che chở cho ngươi được nữa.”
Công Chúa rũ mắt, tất cả cảm xúc đều bị giấu kín trong đáy mắt, chỉ là bàn tay trong ống tay áo lặng lẽ xiết chặt.
***
Bội Lan đi từ ngoài vào, trong điện yên tĩnh, nàng ta đi tới sau lưng người còn đang quỳ, nhẹ giọng nói: “Công Chúa đứng lên đi, Thục quý phi đã đi rồi.”
Công Chúa bất động.
Bội Lan có chút lo lắng: “Công Chúa, Ngũ di nương vẫn còn đang chờ người ở phòng tắm.”
“Ngươi đưa nàng trở về, không có lệnh của Bổn cung, nàng không được phép ra khỏi Côi Ương Cung.” Công Chúa nhẹ giọng phân phó.
Bội Lan chỉ có thể cúi đầu thưa vâng.
Lúc nàng ta rời đi còn quay đầu nhìn lại một cái, Công Chúa vẫn còn quỳ ở đại điện.
***
Chi Chi nghe Bội Lan nói thì trừng mắt: “Không cần tắm nữa?”
Bội Lan mỉm cười: “Đúng vậy, Công Chúa có việc, nô tỳ đưa Ngũ di nương trở về.”
Chi Chi được tự do liền cứ thế vui vẻ.
Sau khi trở về phòng, nàng bảo Thải Linh bưng một chậu nước tới, Thải Linh cảm thấy kỳ quái: “Ngũ di nương, người muốn lấy nhiều nước như vậy làm cái gì?”
“Súc miệng.” Chi Chi nén giận nói.
Thải Linh sửng sốt, sau đó không biết nghĩ đến cái gì mà trong mắt nàng ta hiện lên ý cười, nàng ta bưng chậu nước tới: “Xem ra thức ăn ở chỗ Công Chúa không hợp với khẩu vị của Ngũ di nương rồi.”
Chi Chi có chút chột dạ, không còn cách nào khác ngoài cúi thấp đầu.
***
Mấy ngày sau chính là Thất Tịch.
Ngày Thất Tịch hôm đó, Chi Chi vừa ngủ dậy liền rất vui vẻ.
Nàng cố ý mặc y phục mới, còn để Thải Linh chải cho nàng kiểu tóc đẹp mắt.
Thải Linh có chút ngạc nhiên vì ngày thường Chi Chi luôn bảo nàng ta chải kiểu đầu đơn giản: “Ngày Thất Tịch này rất quan trọng với Ngũ di nương sao?”
“Là sinh nhật của ta.” Chi Chi vừa nói vừa cười híp mắt.
Thải Linh kinh ngạc: “Vậy để nô tỳ phân phó phòng bếp nấu một bát mỳ trường thọ.”
“Không cần.” Chi Chi gọi Thải Linh lại: “Để ta tự nấu.”
Những năm trước đều là cha nàng nấu cho nàng ăn, năm nay nàng muốn tự mình nấu.
***
Bởi vì là Thất Tịch nên trong cung giăng đèn kết hoa.
Chi Chi nghe các cung nữ nói là hôm nay Hoàng Thượng tổ chức một buổi thịnh yến lớn, tiểu thư công tử chưa thành gia của các vị đại thần đều có thể tham gia.
Dĩ nhiên là Chi Chi không thể tham gia, nhưng nàng cho Thải Linh đi.
Ban đầu vốn dĩ Thải Linh chính là cung nữ ở trong cung, chỉ vì Công Chúa đại hôn nên mới xuất cung.
“Muội đi xem đi, khẳng định là rất náo nhiệt, không phải nói là còn cả đi du hồ nữa sao.”
Hình như Chi Chi còn nghe nói có cả người Hồ hiến vũ, nhảy múa giữa hồ.
Đến lúc đó Hoàng Thượng và một đám đại thần sẽ đứng trên du thuyền thưởng thức.
Thải Linh có chút do dự, nhưng dù sao thì nàng ta vẫn còn trẻ, không thể giấu được cảm xúc trong mắt.
Chi Chi nhìn thấy thì vội vàng đuổi nàng ta đi: “Mau đi đi, ta còn ở nhà chờ muội về để kể chuyện cho ta nghe nữa đó.”
“Vậy nô tỳ đi đây.” Bấy giờ Thải Linh mới yên tâm.
***
Sau khi Thải Linh đi, Chi Chi liền chuẩn bị đi đến phòng bếp nhỏ trong Côi Ương Cung để nấu mỳ trường thọ.
Hiện tại Côi Ương Cung vắng ngắt, cung nữ và thái giám đều đến bữa thịnh yến cả rồi, chỉ còn vài người ở lại canh giữ Côi Ương Cung.
Ngày thường bọn họ không có niềm vui gì, chỉ biết chú tâm vào việc hầu hạ chủ tử, thế nên hôm nay khó tránh khỏi hưng phấn.
Chi Chi xách theo một ngọn đèn đi đến phòng bếp nhỏ.
Trong phòng bếp có một nữ đầu bếp, nữ đầu bếp kia vốn đang ngồi gà gật trên băng ghế, khi nghe thấy động tĩnh liền vội vàng mở mắt ra, nhìn thấy Chi Chi liền nhanh chóng đứng lên: “Sao Ngũ di nương lại tới đây? Người đói bụng sao?”
“Không phải, ngươi ngủ tiếp đi, ta chỉ muốn đến nấu một bát mỳ thôi.”
Nữ đầu bếp vội vàng nói: “Nô tỳ sao có thể để cho người tự làm, vẫn là nô tỳ làm cho.”
“Thật sự không có gì to tát đâu, ngươi mệt mỏi thì về nghỉ ngơi đi, yên tâm, ta sẽ không nói với ai cả.” Chi Chi đuổi nữ đầu bếp ra ngoài, tự mình độc chiếm cả gian bếp.
Nàng đứng trong bếp, đưa mắt nhìn một vòng xem có những nguyên liệu nấu ăn gì.
Cuối cùng lấy một chút thịt và một quả trứng gà.
Đầu tiên nàng cắt nhỏ thịt, đổ dầu vào chảo, đợi dầu nóng lên thì bỏ thịt vào, sau khi xào cho dậy mùi thơm thì thêm nước, chờ khi nước sôi Chi Chi mới cho mỳ.
Đến khi nước sôi lần nữa thì nàng đập trứng gà, lại cho thêm nước lạnh.
Lúc bắc nồi ra, Chi Chi còn rắc thêm một nắm hành lá xắt nhỏ.
“Thật là thơm.” Chi Chi vô cùng hài lòng với tay nghề của mình.
Nàng gắp sợi mỳ ra, lúc gắp ra nàng vô cùng cẩn thận, bởi không thể làm đứt sợi mỳ trường thọ này, phải nguyên vẹn thì mới có thể sống bình an đến trăm tuổi.
Chi Chi nấu mỳ xong thì đổ vào hộp đựng đồ ăn, sau đó bưng hộp đi về phòng mình.
Nàng quyết định quay về phòng ăn mỳ, trước khi đi Thải Linh đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho nàng, còn chuẩn bị cả sách tranh xếp sẵn lên bàn, tránh cho tối nay Chi Chi cảm thấy nhàm chán.
Chi Chi trở về phòng, đang chuẩn bị hưởng thụ mỳ trường thọ của mình thì cửa bị đẩy ra, nàng ngơ ngác nhìn về phía cửa.
Công Chúa điện hạ mặc một bộ hoa bào màu đỏ, mái tóc chỉ dùng một sợi dây cột lại, tóc đen môi đỏ mọng, khuôn mặt mỹ miều.
Trong bàn tay thon dài của hắn còn xách theo một ngọn đèn lồng.
Nhìn thấy Chi Chi hắn liền sải bước đi vào.
Hắn không mời mà tới, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Chi Chi, giọng nói có chút dịu dàng: “Ăn mỳ sao?”
Chi Chi bị doạ sợ, nàng không nghĩ tới ngày tổ chức thịnh yến như hôm nay, Công Chúa lại xuất hiện ở nơi này.
Nàng ngây ngốc gật đầu, sau đó liền nhớ ra mình chưa hành lễ, nàng vội vàng đứng lên muốn hành lễ, nhưng Công Chúa đã đưa tay ra, cứ thế kéo Chi Chi ôm vào trong lồng ngực.
Hắn đặt đèn lồng trong tay lên bàn, không để ý tới người đang cứng đờ trong ngực: “Tối nay Phò Mã bị mỹ nhân người Hồ mê hoặc rồi, không rảnh để ý tới chúng ta nữa.”
“Hả?” Chi Chi hơi sửng sốt.
Gương mặt xinh đẹp của Công Chúa hiện lên một nụ cười rất nhạt: “Hôm nay Chi Chi chỉ có thể hầu hạ Bổn cung.”
Chi Chi chớp mắt, nàng muốn chạy trốn, phải làm sao bây giờ?
Công Chúa đưa tay bưng bát mỳ trường thọ trên bàn, nói với Chi Chi: “Đút cho ta ăn.”
“Đây là mỳ của thiếp.” Chi Chi có chút tức giận.
Công Chúa lười biếng nhìn nàng: “Được rồi, vậy nàng ăn đi.”
“Ngồi như vậy ăn làm sao?” Chi Chi nhìn tư thế hiện tại của mình, bây giờ nàng vẫn còn đang ngồi trên đùi Công Chúa, bên eo nàng còn có một bàn tay.
“Bổn cung đâu có giữ tay nàng, sao mà không thể ăn?” Công Chúa chậm rãi nói, hắn liếc mắt: “Không ăn mỳ sẽ trương mất.”
Chi Chi nhìn thử, phát hiện thấy mỳ đã nở hơn nhiều, liền nhanh chóng cầm đũa lên.
Khi nàng ăn mỳ, Công Chúa nghiêng đầu chống tay nhìn.
Ăn mỳ trường thọ không thể cắn đứt mà phải ăn trong một miếng, cho nên khi ăn quai hàm Chi Chi căng phồng như cái trống.
Ăn xong, Chi Chi không nhịn được ợ một cái.
Công chúa nhìn thấy thì trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, thân thể hơi ngửa ra sau.
Chi Chi hồn nhiên không biết, nàng buông đũa xuống, cầm khăn tay lau miệng.
“Ăn xong rồi?”
“Ừm.” Chi Chi dè dặt gật đầu.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Công Chúa nhàn nhạt nói.
Hả?
Chi Chi quay đầu nhìn Công Chúa.
Công Chúa nghiêng đầu nhìn Chi Chi: “Thất Tịch thì đương nhiên phải ra ngoài chơi rồi, ở trong phòng làm gì cho buổn bực. Bổn cung chuẩn bị giả trang thành nam nhân ra khỏi cung du ngoạn, nên chỉ có thể cố mà để Chi Chi đóng vai nương tử của Bổn cung. Chi bằng gọi trước một tiếng Phu Quân cho ta nghe thử xem sao?”
Hết chương 40.