Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Tiếng rồng ngâm kia tựa như muốn đánh nát linh hồn nàng, nếu như nàng không phải là A Phiêu, nàng cảm thấy dường như mình lại phải chết thêm một lần nữa.
Nàng chạy thật xa, trái tim đau đớn vô cùng.
Nàng há miệng thở dốc, chỉ trong chớp mắt như đã biến thành một con ma nước, cả người ướt nhẹp, tất cả đều là mồ hôi của nàng.
Chi Chi run rẩy, thật lâu mới bình tĩnh lại được.
Nàng ngước mắt nhìn về tẩm điện của Công Chúa ở phía xa, ánh mắt dần trở nên sợ hãi.
Chết cũng đã chết rồi, vậy thôi thì dứt khoát không truy cứu nữa.
Khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, nàng liền không nhịn được mà phỉ nhổ chính mình.
Trước khi chết sợ đối phương như vậy, chết rồi mà cũng vẫn còn sợ, thực không có chút tiền đồ nào.
Khi nàng còn nhỏ mẫu thân nói với nàng, ma quỷ có thể rất lợi hại, nhất là những loại quỷ chết oan, giống như nàng bây giờ.
Bởi vì trong lòng có oán niệm, thông thường nếu muốn tìm ai báo thù thì đều có thể thành công, thậm chí còn có thể giết chết một ít người vô tội.
Nghĩ tới đây, Chi Chi khẽ cắn răng, ánh mắt trở nên kiên định, lại bay đến tẩm điện của Công Chúa.
Chẳng qua lần này nàng cẩn thận hơn, tránh Đông một chút, trốn Tây một chút, còn núp ở phía sau cửa, thò cái đầu nhỏ ra len lén nhìn vào bên trong.
Nô tỳ ngoài cửa đều đã đi ra ngoài, dường như bên trong chỉ còn lại Công Chúa và Cung ma ma.
Chi Chi thở dài một hơi, lúc này mới rón ra rón rén bay vào bên trong, thời điểm bay vào còn không nhịn được mà chắp hai tay.
Khi vừa đến gần, lại nghe được một giọng nữ cực kỳ dễ nghe.
Giọng nói này hơi trầm hơn một chút so với giọng của những nữ nhân khác, nhưng không hề ảnh hưởng gì đến thanh sắc nhẹ nhàng.
“Cung ma ma, hôm nay là bảy ngày của nha đầu kia.”
Chi Chi lập tức ngây người.
Nàng bẻ ngón tay đếm đếm, hình như quả thật là tròn bảy ngày nàng trở thành quỷ.
“Công Chúa yên tâm, nô tỳ đã lo liệu ổn thoả cho người nhà của nàng ta. Cha nàng ta cầm một vạn lượng, ngay lập tức dẫn đệ đệ nàng ta chuyển đến phía Nam, cả đời này sẽ không quay lại kinh thành nữa.”
Giọng Cung ma ma bất chợt thay đổi, trở nên âm trầm khủng bố: “Nếu như còn dám vào kinh, nô tỳ sẽ tự có biện pháp hoàn toàn chấm dứt chuyện này.”
Chi Chi bỗng mờ mịt, không kìm lòng được mà bay theo hướng phát ra tiếng nói.
Tẩm điện của Công Chúa vô cùng hoa lệ, nhưng dường như Công Chúa không thích đốt đèn mà chỉ thích dùng dạ minh châu để chiếu sáng, cho nên toàn bộ tẩm điện đều có vẻ phi thường tối tăm.
Bích hoạ treo trên tường cũng không phải là vân mây thông thường, mà là đủ loại tranh bay bướm, hoạ những nữ tử mặc xiêm áo cực kỳ hoa lệ, màu sắc tươi đẹp, tà váy bay bay, trong tay cầm đủ loại nhạc khí.
Nhưng vẻ mặt các nàng ấy lại lộ ra sát khí dày đặc, khi màn che hạ xuống, sát khí này càng có vẻ u ám hơn.
Nàng nhìn thấy Công Chúa.
Công Chúa ngồi trang điểm trước gương đồng, mái tóc dài xoã xuống bên hông, gương mặt phản chiếu trong gương.
Chi Chi đứng nhìn từ đằng xa, nàng thấy trên đỉnh đầu Công Chúa có một con Tiểu Kim Long.
Con Tiểu Kim Long kia đang nhìn nàng như hổ rình mồi, có lẽ tiếng rồng ngâm lúc trước được phát ra từ chính con rồng này.
Nhưng mà con rồng này cũng quá nhỏ đi, Chi Chi giơ tay mình ra, nhìn lòng bàn tay mình một cái, rồi lại nhìn sang con Tiểu Kim Long kia.
Cũng không biết có phải là hiểu được suy nghĩ của Chi Chi hay không mà đột nhiên Tiểu Kim Long nóng nảy bay lượn mấy vòng, còn hướng về phía Chi Chi mà kêu lên.
“Rít!”
Chi Chi:???
Nàng đột nhiên cười rộ, chẳng lẽ tiếng rồng ngâm vừa nãy chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng mà tại sao một con rồng lại kêu như vậy nhỉ.
Giống như con vịt.
Thấy Chi Chi cười, con Tiểu Kim Long kia lại càng tức giận hơn, nhảy lên nhảy xuống, đôi long nhãn trợn tròn.
“Có bản lĩnh thì ngươi kêu đi.” Chi Chi dương dương tự đắc.
Tiểu Kim Long phun từ trong lỗ mũi ra một đoàn sương trắng, ba từ “Ngươi chờ đó” được viết rõ ràng qua ánh mắt.
Nhưng Công Chúa quả thật đúng là người trong hoàng thất, còn có cả Kim Long che chở cho nàng ấy.
Chi Chi thấy tạm thời Tiểu Kim Long không có cách nào thương tổn tới mình, liền to gan bay tới phía trước, nhưng vừa bay được một đoạn, nàng đã lại hét lên một tiếng, chạy đi.
Lúc nàng chạy còn nghe được tiếng kêu “Cạc cạc rít” của Tiểu Kim Long kia.
Dáng vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Hoá ra không chỉ là tiếng rồng ngâm, chỉ cần nàng hơi tiến lại gần, ngay lập tức sẽ cảm thấy hồn phách mình bị thiêu đốt như đứng trong lò lửa vậy.
Chi Chi biết nàng không còn hy vọng để báo thù nữa rồi.
Chao ôi.
Thật là có chút đau buồn.
***
Chi Chi không tìm được người nhà nàng, nàng muốn nghe ngóng tung tích người nhà qua miệng của Cung ma ma.
Thế nhưng Cung ma ma không hề nói một câu về nàng với người ngoài, nên nàng chỉ có thể hạ thủ từ phía Công Chúa bên này.
Nhưng mà Tiểu Kim Long trên đầu Công Chúa kia thật đáng ghét.
Ban ngày, Chi Chi đứng ở góc tường, u oán nhìn chằm chằm vào Tiểu Kim Long.
Tiểu Kim Long nhìn nàng khinh bỉ.
Một quỷ một rồng cứ giằng co như vậy.
Ban đêm, Chi Chi treo mình trên xà nhà, chơi đầu của chính mình.
Nàng lấy đầu xuống, sau đó dùng tay ném qua ném lại.
Tiểu Kim Long nằm ở trên giường Công Chúa, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà dõi theo chuyển động của đầu Chi Chi.
Có lúc Chi Chi vô tình không đón được đầu của mình, đầu bịch một cái lăn đến chỗ của Tiểu Kim Long bên kia.
Không biết có phải Tiểu Kim Long đã sớm muốn làm như vậy hay không, nó bay lên trên cao, giơ hai chân trước lên bắt lấy đầu của Chi Chi.
Đáng tiếc nó cố gắng hồi lâu cũng không thể bắt được.
Tiểu Kim Long buồn bực vẫy vẫy đuôi.
Chi Chi run lẩy bẩy, thiếu chút nữa là ngất đi.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết đó là, quỷ phải biết ngất cái đã.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Kim Long buông tha, lại bay trở về bên giường.
Lúc này thân thể Chi Chi mới vội vàng bay qua nhặt đầu lên, nhanh chóng xoay người gắn lại.
Thật lâu sau, Chi Chi lại nhẹ nhàng quay lại.
Nàng núp ở phía sau cây cột, len lén nhìn Tiểu Kim Long.
Tiểu Kim Long tiếp tục nhìn nàng như hổ rình mồi.
Bất chợt, trên giường đột nhiên phát ra tiếng động.
Dường như Công Chúa tỉnh dậy.
Chi Chi đứng yên, nhìn thấy Công Chúa đưa tay vén màn giường ra.
Công Chúa lớn lên rất đẹp, Chi Chi vẫn luôn cảm thấy như vậy.
Từng có một vị thi nhân may mắn được nhìn thấy Công Chúa, liền than dài: “Sắc đẹp trong thiên hạ này, Công Chúa độc chiếm bảy phần, ba phần còn lại đều chỉ là dung chi tục phấn.”
Nói xong liền tự sát, bởi vì hắn nói cuộc đời này không cưới được nữ nhân như vậy thì cần gì phải tiếp tục sống.
Nhưng cũng có những lời đồn đại, nói là Công Chúa nghe được câu kia thì hết sức tức giận, bèn phái người giết chết vị thi nhân đó.
Công Chúa đi tiểu đêm lại không có nô tỳ hầu hạ, Chi Chi cảm thấy có chút kỳ quái.
Mà một màn kế tiếp lại càng khiến nàng kinh ngạc hơn.
Công Chúa đi vào tịnh thất, bên trong tịnh thất có đặt dạ minh châu, phản chiếu ra bóng dáng mờ ảo của Công Chúa.
Công Chúa đứng thẳng, sau đó Chi Chi nghe được tiếng nước chảy.
Công Chúa như vậy mà lại tiểu đứng? Hoá ra nữ nhân hoàng thất vốn dĩ là cái dạng này sao?
Chi Chi có chút mù mịt, chẳng lẽ cách đi tiểu mười mấy năm qua của nàng đã sai rồi?
Nhưng mà, rốt cuộc sau đó Chi Chi đã hiểu tại sao Công Chúa lại tiểu đứng.
Bởi vì Công Chúa là nam nhân.
Phải mất một tháng nàng mới có thể tiếp nhận được cái sự thật này.
Khi đó Công Chúa cũng đã lên làm Hoàng Thượng rồi.
Nàng ngây người ở phủ Công Chúa ba năm trời, ngày nào cũng đối đầu với Tiểu Kim Long.
Tiểu Kim Long càng ngày càng lớn, cả ngày Công Chúa đều bận rộn xem thư từ, số lần Phò Mã tới không nhiều, nhưng từ trước đến nay không bao giờ lưu lại qua đêm.
Sau đó đến khi Tiểu Kim Long có thể dễ dàng bao quanh Công Chúa, Công Chúa liền cứ thế lên làm Hoàng Đế.
Chi Chi ngồi ở trên tường thành, nhìn dòng máu chảy thành sông ở bên dưới.
Hoá ra Công Chúa vốn chính là nam nhân. Chẳng qua mẹ đẻ của Công Chúa sợ Hoàng Hậu hạ độc nhi tử của mình, nên sau khi sinh con liền dứt khoát cấu kết với thái y truyền tin này ra ngoài.
Hôn sự của Công Chúa cũng là cố tình nguỵ tạo ra, thực ra Phò Mã cũng không phải là Phò Mã, mà chính là tâm phúc của Công Chúa.
Mười lăm tháng tám, ngày hội trung thu. Công Chúa giết chết ba vị ca ca phía trên mình, cầm kiếm chiếm ngai vàng của Hoàng Đế.
Đương kim Hoàng Thượng nhìn Công Chúa chĩa kiếm về phía mình, không hề tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí còn vỗ tay cười to: “Thật có phong độ của trẫm năm đó, vậy thì ngôi vị Hoàng Đế liền truyền lại cho ngươi.”
Hoàng Thượng trở thành Thái Thượng Hoàng, một lần nữa tổ chức tuyển phi, cực kỳ khoái hoạt.
Công Chúa lắc mình một cái, biến thành Hoàng Đế.
Ngày đăng cơ, Chi Chi nhìn bộ long bào mặc trên người Công Chúa, rốt cuộc hiểu được tại sao trên đầu Công Chúa lại có Tiểu Kim Long.
Bởi khi nàng gặp mấy vị hoàng tử khác, trên đầu bọn họ không hề có Tiểu Kim Long.
Hoá ra Công Chúa là nam nhân, còn được định sẵn sẽ lên làm Hoàng Đế.
***
Chi Chi vòng tới vòng lui trong hoàng cung, gặp không ít A Phiêu, chẳng qua Chi Chi nhìn thấy bọn họ thì hét lên một tiếng rồi bỏ chạy thật xa.
“Quỷ a!!!”
A Phiêu kia đứng tại chỗ: “Không phải ngươi cũng là quỷ sao? Còn chạy cái gì?”
Chi Chi chạy xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Xem ra Tiểu Hắc Tiểu Bạch làm việc không tận sức chút nào.”
Chi Chi bỗng nghe thấy một giọng nam, linh hồn không tự chủ được mà bị hút về một chỗ, cho đến khi nàng thấy một nam nhân dáng vẻ tuấn mỹ.
Rõ ràng nam nhân này không phải người phàm, bởi hắn đang đạp lên một cây bút lông khổng lồ, ngừng lại ở giữa không trung.
Hắn nở nụ cười hoà ái với Chi Chi, trong mắt còn hiện lên mấy phần trêu chọc: “Lén hạ phàm uống rượu, không nghĩ tới liền đụng phải một con tiểu quỷ lưu lạc ba năm dưới phàm trần.”
Hắn hướng về phía Chi Chi bên này hít một hơi: “Thì ra là như vậy, rõ ràng là chết oan, nhưng lại mềm yếu vô năng. Quỷ khí trên người nhạt đến mức gần như không có, khó trách lại trở thành cá sa lưới. Tiểu cô nương, ngươi có muốn được đầu thai hay không?”
“Ta…” Chi Chi nhìn thấy nam nhân này lại không hề thấy sợ, còn cảm thấy đối phương hết sức gần gũi: “Ta muốn gặp cha và đệ đệ của ta.”
Nam nhân tròn mắt suy tư một lát: “Cái này hả, ta uống rượu đang thiếu đồ nhắm. Nếu ngươi có thể cho ta đồ nhắm, ta sẽ để cho ngươi được nhìn thấy người nhà ngươi.”
“Thật sao? Ta nguyện ý! Cái gì có thể làm đồ nhắm?” Chi Chi thực vui vẻ.
Nam nhân cười nhẹ một tiếng, duỗi một bàn tay ra, trực tiếp xuyên qua lồng ngực Chi Chi, vững vàng bắt lấy trái tim nàng: “Trái tim của ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
Chi Chi cúi đầu nhìn trái tim của mình đang nằm trong bàn tay đối phương.
Nàng suy nghĩ một chút, liền gật đầu, ánh mắt chân thành: “Ta bằng lòng.”
Nam nhân nở nụ cười càng sâu: “Vậy thì tốt, ta đây liền đưa ngươi đi gặp người nhà của ngươi.”
Trước khi Chi Chi ngất đi, thật giống như còn nghe được một câu nói của nam nhân kia.
“Tiểu cô nương, ta và ngươi hữu duyên, ngươi đưa trái tim của mình cho ta, vậy ta cũng đưa cho ngươi một thứ.”
Hết chương 2.
Tác giả có lời muốn nói: Cám ơn những thiên sứ nhỏ đã nguyện ý nhảy cái hố này của tui.
Lời của Bê Ba: Bê xin nguyện chết chìm trong cái hố này Đông Đông ơi:3:3