Biên tập: B3
Chi Chi kêu lên một tiếng, đưa tay bưng kín mặt mình.
Công Chúa bế nàng quay lại giường.
Vừa xuống giường, Chi Chi lại muốn trốn tiếp, nhưng vừa bò được hai bước thì bị kéo trở lại.
Chi Chi bị một nam nhân đè ở bên trên, lập tức cảm nhận được nguy hiểm.
Nàng hô khẽ, đưa tay đẩy lồng ngực của đối phương: “Không, không được.”
Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng cười khẽ của đối phương.
Ánh mắt Công Chúa quét khắp từng tấc từng tấc da thịt Chi Chi, cuối cùng rơi vào cặp chân ngọc của nàng.
Cặp chân ngọc kia thon thả trắng mịn, hắn đưa tay nắm lấy, giống như đang thưởng thức.
***
Chi Chi cảm thấy như mình sẽ chết ở trên giường.
Cổ họng nàng đau đớn vô cùng, nàng mở to đôi mắt ngấn lệ nhìn lên đỉnh giường.
Cảnh này rơi vào trong mắt Công Chúa, hắn chỉ cảm thấy thiếu nữ nhỏ nhắn ở trước mặt mình lúc này cực kỳ giống với hoa hải đường sau mưa, mưa rơi hoa rụng.
Có câu thơ “Sớm hôm mưa, người con gái quay về đất Sở. Ướt sen sầu, thuyền chòng chành giữa hoa. Sóng ra khơi, gió nổi, chia xa.” (Bê: Trích trong bài thơ “Cốc Sen” của Ôn Đình Quân – nhà thơ trứ danh thời Đường)
Lại có câu “Nguyệt binh hoa trận giao công. Thành đương kiên thủ chợt “thông” tức thì. Tuyết đương vốn trắng như gì. Lạc hoa nở toét còn chi là hồng” (Bê: Hai đoạn thơ này là cao nhân Bòn Idlehouse chỉ giáo cho Bê, chú thích thêm là đoạn thơ thứ hai này là một trong những bài thơ “râm” nổi tiếng thời cổ đại =))))))
***
Khi Chi Chi có thể mặc y phục vào đã là lúc mặt trời lặn về Tây.
Nàng vừa mới tắm xong, người bên cạnh cũng vậy.
Chi Chi hoàn toàn không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra trong bồn tắm, tóm lại bây giờ nàng cảm thấy chỗ nào cũng đau.
Cổ họng đau, chân còn đau hơn, ngồi cũng không thoải mái.
“Một ngày không ăn gì rồi, sao lại không ăn một chút?” Công Chúa cất giọng nhàn nhạt.
Chi Chi nhìn qua rồi quay mặt đi, tinh thần uể oải: “Không muốn ăn.”
Nàng chỉ buồn ngủ thôi, nhưng người này nhất định bắt nàng ăn rồi mới được ngủ.
“Ít nhiều cũng phải ăn, nếu không đêm nay cũng khỏi ngủ.” Giọng Công Chúa ngầm uy hiếp.
Chi Chi cảm thấy mình nên nổi giận, chỉ là hôm qua chính nàng tự đưa tới cửa, mặc dù là để… nhưng cũng không phải là nàng muốn tới để làm chuyện kia.
Đã vậy bây giờ hắn lại còn uy hiếp nàng.
“Không ăn.” Chi Chi thở phì phì mà phun ra hai chữ này rồi muốn đứng lên.
Nào biết vừa mới đứng lên chân nàng đã mềm nhũn, lúc sắp ngã xuống đất thì may mà có Công Chúa nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
Công Chúa dứt khoát bế người ôm lên đùi mình: “Đừng làm loạn.” Giọng còn hung dữ hơn khi nãy.
Chi Chi lập tức nghe lời, nhưng nàng vẫn không muốn ăn.
Nàng nhìn thức ăn trên bàn rồi quay mặt đi.
Sợ đối phương tiếp tục mắng nàng nên Chi Chi liền vùi mặt vào hõm cổ đối phương: “Thật sự không muốn ăn.”
Ánh mắt Công Chúa khẽ động, cuối cùng dịu giọng: “Ăn hai miếng thôi? Ăn rồi ta sẽ cho nàng đi ngủ.”
Lúc này, Công Chúa cũng không hề ý thức được cách xưng hô của mình đã thay đổi.
Chi Chi thấy mình không sao trốn được, đành miễn cưỡng ăn hai miếng.
Công Chúa bưng một chén canh đặt ở trước mặt Chi Chi: “Uống cái này đi.”
Chi Chi thấy chén canh này có chút quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở đâu: “Đây là canh gì vậy?”
“Bổ thân thể.” Công Chúa ôn tồn nói.
Chi Chi cau mày: “Có thể không uống không?”
Công Chúa lắc đầu.
Chi Chi đành phải uống chén canh đó vào.
Uống được một nửa, nàng liền không muốn uống nữa, nhưng Công Chúa nhất định bắt nàng uống xong hết mới được đi ngủ.
Chi Chi không còn cách nào khác đành phải cắn răng uống cạn chén canh.
***
Đêm nay nàng vẫn ngủ lại tẩm điện của Công Chúa.
Trước khi ngủ Chi Chi có một tật xấu, đó là lúc nào cũng phải sờ Đông sờ Tây một chút.
Ngủ ở giường người khác mà tật xấu này của nàng cũng không thay đổi, thậm chí nàng còn thật sự mò ra được đồ vật.
“Đây là…” Chi Chi nhìn kỹ: “Hà bao của thiếp!”
Nàng nghiêng đầu nhìn sang Công Chúa: “Sao cái này lại ở chỗ của Công Chúa?”
Công Chúa hơi biến sắc, đang muốn nói chuyện thì Chi Chi đã chớp chớp mắt: “Là Phò Mã đưa cho sao?”
“Không phải.”
“Nhưng cái hà bao này phải ở chỗ của Phò Mã mới đúng.”
Chi Chi có chút khó hiểu, nàng lại tiếp tục sờ soạng, lại mò thêm được một vật ở dưới gối, mà vật này…
Công Chúa nhanh tay cướp mất, giấu ra đằng sau lưng, hai gò má hắn ửng đỏ.
Còn Chi Chi thì sửng sốt, ngơ ngác nhìn Công Chúa.
Thật lâu sau, nàng mới lắp ba lắp bắp: “Kia… đó là cái yếm của thiếp.”
Chính là cái yếm mà nàng thay ra kia, tại sao lại ở dưới gối của Công Chúa?
“Nàng không ngủ sao?” Công Chúa thấp giọng.
“Ngủ, nhưng mà…” Chi Chi đang muốn nói tiếp thì một bàn tay đưa lên bịt mắt nàng: “Nếu còn chưa chịu ngủ, tối nay liền đừng mong được ngủ nữa.”
Giọng hắn vang lên bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai trắng nõn của Chi Chi.
Chi Chi đành phải nhắm mắt lại, nghiêm chỉnh nằm ngủ.
Dù vậy trong lòng nàng vẫn dấy lên nỗi nghi ngờ, nói không chừng người trước đó cướp hà bao và trộm yếm của nàng chính là Công Chúa, nói không chừng Công Chúa đã dùng cái thuật gọi là dịch dung đó.
Có lẽ lần trước nàng làm sai cách, có khả năng loại dịch dung này cần phải tắm mới sạch.
Mang theo suy đoán trong lòng, Chi Chi dần chìm vào giấc ngủ, nàng cực kỳ mệt mỏi rồi.
***
Sáng sớm hôm sau, Chi Chi tỉnh dậy thì phát hiện thấy mình đang rúc vào trong ngực Công Chúa.
Nàng vừa mở mắt ra thì Công Chúa cũng tỉnh lại, ánh mắt trong suốt của hắn không giống như người mới tỉnh ngủ.
Công Chúa nhìn nốt ruồi son trên mi tâm Chi Chi, đưa tay ra xoa xoa, phát hiện lau không sạch: “Sao tự nhiên lại mọc lên cái này?”
Chi Chi đưa tay lên sờ, nàng nhận ra bây giờ nốt ruồi son của quỷ nữ kia đã lưu lại trên mặt nàng, dù không quá đậm nét.
Nàng dùng sức bấm vào, muốn cạy nốt ruồi son đó ra, nhưng nàng làm đỏ ửng cả một vùng trán mà vẫn vô ích.
Công Chúa giữ tay Chi Chi, ngăn hành động tự làm đau mình của nàng lại: “Được rồi, dù sao cũng không xấu, đừng cạy ra.”
Thật ra thì lời của Công Chúa cũng chưa hoàn toàn chính xác.
Mi tâm của Chi Chi có nhiều thêm một nốt ruồi son, không những không xấu đi mà ngược lại còn tăng thêm một phần xinh đẹp, bởi vốn dĩ quỷ nữ kia chính là Diễm Quỷ.
Chỉ là điều này khiến Chi Chi càng trở nên không giống cô nương nhà lành.
***
Dùng bữa sáng xong, Công Chúa sai người đưa Chi Chi về Thuý Sai Viện.
Thải Linh nhìn thấy Chi Chi liền vội vàng nghênh đón.
Thanh Đại cười với Thải Linh một cái rồi rời đi.
Hôm nay thân thể Chi Chi đã thoải mái hơn so với hôm qua, đã có thể tự mình đi bộ.
Chẳng qua khi nhìn thấy Thải Linh thì nàng có chút chột dạ.
Vậy nhưng Thải Linh không hề hỏi gì, chỉ là càng thêm săn sóc hơn so với ngày xưa.
Chi Chi nghỉ ngơi mấy ngày, trong lòng nàng có chút không vui.
Kiểu gì nàng cũng phải rời khỏi phủ Công Chúa, chỉ tại quỷ nữ kia mà đêm hôm đó nàng mới không đi được.
Nhưng mà quỷ nữ đó vẫn còn một quỷ muội muội, không biết quỷ muội muội kia có đến tìm nàng trả thù hay không.
Nếu như quỷ muội muội đó đến tìm nàng trả thù, không phải là nàng sẽ chết chắc rồi sao?
Không thì, đợi thêm một thời gian nữa hẵng rời khỏi phủ Công Chúa, trước tiên cứ thử chờ xem quỷ muội muội đó có xuất hiện hay không đã.
Nghĩ như vậy nên tạm thời Chi Chi không có ý định chạy trốn nữa.
***
Chẳng qua là không chạy trốn nữa thì Chi Chi lại có phiền toái mới.
Toàn bộ nha hoàn trong Thuý Sai Viện bị thay đổi một cách lặng lẽ.
Ngoại trừ Thải Linh và Linh Tiên, tất cả nha hoàn quét dọn đều đổi thành người của Công Chúa.
Mà hết thảy những việc này, đều là để tạo điều kiện thuận lợi hơn cho Công Chúa ra vào lúc buổi đêm.
***
Chi Chi ngồi trên bệ cửa sổ, chóp mũi có thể ngửi được hương hoa quế.
Nàng có chút sợ hãi vòng tay ôm lấy người đang đè sát bên trên, giọng nói có chút bất an.
Ánh mắt nàng hốt hoảng, giống như con thú nhỏ lạc đường: “Công Chúa, có thể đừng làm ở chỗ này hay không?”
Trong đôi mắt màu trà kia ẩn chứa nụ cười, hắn giơ tay vuốt mái tóc dài của Chi Chi: “Sợ sao?”
Chi Chi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù bây giờ là đêm khuya, nhưng nàng luôn có cảm giác là mình sẽ bị nhìn thấy, hơn nữa bây giờ cả người nàng…
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Công Chúa, mắt phượng sũng nước, giống như dòng suối mùa xuân, cần cổ thon dài trắng nõn giống như bạch hạc: “Công Chúa, nhỡ có người.”
Công Chúa đưa tay nắm cằm nàng, hơi thở của hai người hoà quện vào nhau: “Đừng sợ.”
Tâm tư của nam nhân luôn xấu xa, nhất là nam nhân vừa mới biết ăn mặn.
Chi Chi thật là đáng thương.
***
Lúc Chi Chi được bế xuống thì trên mặt đã giàn giụa nước mắt, cả người thở hổn hển.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, chén canh kỳ quái đó lại xuất hiện.
Lần nào Công Chúa cũng nhìn chằm chằm cho đến khi nàng uống xong chén canh kia, không uống sẽ không được ngủ.
Chén canh kia có mùi vị không tốt chút nào, Chi Chi không thích uống, nhưng bất kể nàng nói thế nào, nũng nịu xin xỏ ra sao cũng đều không thành công, nàng vẫn phải uống chén canh kia.
Rõ ràng nàng không cảm thấy thân thể khó chịu ở đâu cả, vậy mà nhất định phải uống chén canh bổ thân thể ấy.
Chi Chi uống xong chén canh, liền đưa bát không cho Công Chúa.
Công Chúa đứng dậy đặt bát không lên bàn, sau đó quay trở lại giường.
Hắn ngồi ở cuối giường, cúi đầu nghiêm túc kiểm tra bên dưới, rồi nói nhỏ bên tai Chi Chi: “Có chút sưng, bôi thuốc rồi đi ngủ nhé?”
Chi Chi trực tiếp chui vào trong chăn, dùng hành động thể hiện sự cự tuyệt của mình.
Nhưng lại bị người ôm lấy, Công Chúa ôn tồn dỗ dành nàng: “Ngoan, bôi thuốc rồi đi ngủ, có lẽ ngày mai ta cũng sẽ bận rộn nhiều việc, không thể tới đây bôi thuốc cho nàng.”
Hắn mà không tới đây thì nàng cũng đâu có cần phải bôi thuốc.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Chi Chi không dám nói ra miệng.
Một lát sau, nàng hít một ngụm khí lạnh: “Đau!”
Giọng nói của nàng tràn ngập vẻ đáng thương.
Công Chúa hơi ngừng lại, ngồi dậy hôn nốt ruồi son trên mi tâm Chi Chi: “Cố nhịn một chút là sẽ ổn thôi.”
Chi Chi không chịu, nàng rúc vào trong giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết rõ hai chữ kháng cự.
Công Chúa không còn cách nào khác đành rút tay ra: “Hôm khác ta đến thăm nàng.”
***
Hôm khác trong miệng Công Chúa là sau đó rất nhiều ngày.
Nửa tháng cứ như vậy mà trôi qua, trong nửa tháng này đã xảy ra một đại sự, chẳng qua chuyện này xảy ra ở trên triều, Chi Chi ở hậu trạch không hề biết chuyện.
Bây giờ nàng rảnh rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày đều chỉ luyện nhảy múa với Liên ma ma, lại học thêm một ít khúc hát với Diệp ma ma.
***
Thái Tử ngồi trên xe lăn, hắn nghĩ tới vẻ mặt của Nhị hoàng tử trong buổi lâm triều ngày hôm nay, không nhịn được mà cười khẽ, sau đó thành vỗ tay cười to.
Chờ khi hắn cười đủ rồi, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Diêu Dục, chắc chắn cô sẽ trọng thưởng ngươi.”
Hắn nhìn nam nhân trước mắt, một lần nữa dấy lên hy vọng: “Chỉ cần có ngươi, cô tin tưởng, nhất định cô sẽ một lần nữa đoạt được sự trọng dụng của Phụ Hoàng.”
Nam nhân được gọi là Diêu Dục cong môi cười một tiếng: “Thảo dân không dám nhận ban thưởng, chỉ là sau khi chuyện của Thái Tử điện hạ thành công thì có thể đáp ứng thỉnh cầu trước đó của thảo dân.”
Thái Tử nhướn mày: “Thật không nghĩ tới ngươi lại có cùng sở thích với cô.”
Diêu Dục gấp quạt giấy trong tay lại, ánh mắt kín đáo: “Đại khái là đời trước thiếu nợ nàng, cho nên đời này muốn bù đắp một hai.”