Tang lễ của Thai Quốc Cường được tổ chức không quá lặng lẽ, phàm những người từng hợp tác làm ăn kinh doanh đều có mặt đông đủ. Con trai con gái nhà họ Thai mặc đồ chịu tang, đáp lễ lần lượt từng vị khách tới chia buồn.
Trong số những người mặc áo xô đeo khăn tang đứng dưới linh đường, không có Nguyễn Kỳ.
Nguyễn Kỳ ngồi trong góc, mặc một chiếc váy đen, sắc mặt bình thản lạnh lùng nhìn mọi chuyện xung quanh, giống như là người trong cuộc, lại giống như đang phân ly tới một nơi nào khác. Nhiêu Tôn bái lạy di ảnh của Thai Quốc Cường, nhận đáp lễ của người nhà họ Thai xong thì ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Kỳ. Anh ấy cũng mặc một bộ vest đen, sơ mi không còn là sắc màu tươi sáng mà chọn một chiếc màu lam sẫm, không thắt cà vạt.
Thân phận Thái tử gia của Kinh thành dĩ nhiên khiến không ít người muốn làm thân, nhưng những ai mang danh thiếp tới đưa đều bị khuôn mặt lạnh lùng của Nhiêu Tôn làm cho trống ngực đập thình thịch. Ai cũng biết Nhiêu Tôn bẩm sinh là một người cao ngạo bất kham, dĩ nhiên sẽ nhìn mọi chuyện bằng ánh mắt hờ hững. Chỉ có điều, họ không ngờ Nhiêu Tôn lại không nể mặt những người trong giới như vậy. Ngược lại, Cao Toàn đứng bên cạnh anh ấy thì tỏ ra khiêm tốn lễ độ, nói với từng vị khách rằng: Hôm nay là tang lễ của ông Thai, mong mọi người tôn trọng người đã khuất và thân nhân của họ.
Hạ Trú đi theo Lục Đông Thâm tới chia buồn, theo sau là Cảnh Ninh, tay ôm đồ viếng và một bó hoa cúc trắng.
Hạ Trú không mặc váy, cô mặc một chiếc sơ mi cổ nhỏ màu đen trung tính, một chiếc quần ống bó đậm màu, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, trông rất phóng khoáng tuấn tú. Lục Đông Thâm ăn mặc đứng đắn, tuy cũng cùng một màu vest đen với Nhiêu Tôn nhưng chiếc sơ mi bên trong của anh màu đen tuyền, anh còn thắt một chiếc cà vạt màu tím đậm. Anh là một người rất trọng ngoại hình, dịp nào ăn mặc ra sao rất tỉ mỉ và kỹ lưỡng.
Cảnh Ninh ăn vận đơn giản, một chiếc váy công sở đi cùng một chiếc sơ mi đen, rắn rỏi đứng đắn. Cô ấy tiến lên dâng hoa và lời phúng viếng, sau đó lùi ra phía sau Lục Đông Thâm, cùng Hạ Trú và Lục Đông Thâm cúi đầu trước di ảnh Thai Quốc Cường.
Hai người đàn ông nổi bật nhất đều đã có mặt, không ít người bắt đầu không chịu ngồi yên.
Lục Đông Thâm nét mặt nghiêm nghị, ngoài người nhà họ Thai ra, anh không chào hỏi bất kỳ ai khác, anh nói một câu “Đừng quá đau buồn” với người thân sau đó dắt Hạ Trú tới tìm một chỗ thuận tiện để ngồi xuống. Cảnh Ninh đến đây cũng chỉ là đi theo Lục Đông Thâm bày tỏ lòng thương tiếc, sau khi viếng xong, cô ấy cũng rời đi trước.
Ánh mắt Nguyễn Kỳ dừng lại trên bóng lưng Cảnh Ninh, ban đầu cũng chỉ là một cái nhìn hờ hững thoáng qua, lát sau, cô ấy mới khẽ nhíu mày.
Con trai trưởng Thai Nghiệp Dương đại diện nhà họ Thai nói lời cảm ơn.
Đại khái vẫn chỉ là những câu từ đó, Hạ Trú không quá để tâm. Cô khẽ giật giật tay áo Lục Đông Thâm. Anh cúi đầu xuống, cô ghé vào tai anh thì thầm: “Xem ra ba anh em nhà họ Thai không chịu nhận Nguyễn Kỳ rồi, mặc đồ tang cũng không có phần của cô ấy.”
Lục Đông Thâm nhìn thẳng về phía trước, hạ thấp giọng trả lời: “Lúc này người nhà họ Thai muốn nhất là thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.”
“Nguyễn Kỳ là chị của họ, đây là sự thật đã quá rõ ràng, không muốn thừa nhận cũng khó.” Hạ Trú khẽ nói.
Lục Đông Thâm trầm ngâm giây lát: “Thứ Nguyễn Kỳ muốn giành cũng chưa chắc là những thứ này. Cô ấy đến tham gia tang lễ, xem ra là đã đạt thành một số điều kiện với người nhà họ Thai.”
Hạ Trú hơi nghiêng đầu nhìn Nguyễn Kỳ, có phần đăm chiêu. Cô hiểu ý của Lục Đông Thâm. Mọi tâm tư của Nguyễn Kỳ lúc này đều dành cho mẹ, để thực hiện được di nguyện của mẹ mình, cô ấy không tiếc hy sinh mọi thứ. Thế nên, những vật ngoài thân cô ấy đều có thể từ bỏ, nhưng những gì cần mang đi cô ấy cũng sẽ không buông tay.
Có điều, cô ấy phải làm sao để đạt được?
“Đông Thâm.” Hạ Trú khẽ nhướng mày: “Anh có cảm thấy Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ là lạ không?”
Lục Đông Thâm nhìn theo ánh mắt cô, đúng lúc bắt gặp cảnh Nguyễn Kỳ hằm hè trừng mắt với Nhiêu Tôn. Nhiêu Tôn cũng không chịu yếu thế, trừng lại, sau đó đứng lên ngồi dịch sang bên cạnh, mắt long sòng sọc như nhìn kẻ thù vậy.
“Cũng không lạ lắm.” Lục Đông Thâm nói: “Nhưng với tính khí của Nhiêu Tôn, so đo với một cô gái đến mức này cũng hơi kỳ lạ thật.”
Hạ Trú nghiêng đầu, tựa cằm lên vai anh, lẩm bẩm một câu khó hiểu: “Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.”
…
Sau khi tang lễ kết thúc, Thai Nghiệp Dương tiễn khách khứa về hết mới bước vào phòng nghỉ phía sau linh đường.
Thai Tử Tân đến trước một bước, ngồi ngay gần cửa. Đối diện với cô là một người đàn ông ngồi tựa bên cửa sổ, cả người chìm trong quầng sáng ngược, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Bên cạnh còn có một người đàn ông khác, cũng vô cảm như vậy. Sắc mặt Thai Tử Tân cũng không có quá nhiều thay đổi, nhưng sự khó xử trong ánh mắt rất dễ nhận ra.
Thai Nghiệp Phàm đứng trước ô cửa sổ bên cạnh. Cửa sổ mở toang, anh ấy đang hút thuốc, quay lưng về những người kia, nên không nhìn rõ biểu cảm.
Thai Nghiệp Dương bước vào cửa nhìn thấy cảnh này, trong lòng ít nhiều đã hiểu ra.
Lúc này Thai Tử Tân lên tiếng, nhìn người đàn ông đối diện: “Đây dẫu sao cũng là chuyện của riêng nhà họ Thai, Nguyễn Kỳ không ra mặt sao?”
“Sao? Thân phận của Nhiêu Tôn tôi không đủ tư cách nói chuyện với mấy người à?” Nhiêu Tôn nhàn nhã gác chân trái lên chân phải, rút một điếu thuốc ra khỏi bao, ngậm lên miệng, rồi nghiêng đầu châm thuốc. Sau khi rít một hơi, anh từ tốn nhả khói rồi nói: “Nếu đã có mặt đông đủ thì bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian.”
Dứt lời, anh đánh mắt nhìn Cao Toàn đứng bên cạnh.
Cao Toàn lấy tập tài liệu trong túi công vụ ra, đặt lên bàn, đồng thời kèm theo một chiếc bút ký tên, sau đó lùi ra phía sau lưng Nhiêu Tôn.
Khuôn mặt Nhiêu Tôn như nhòe đi sau làn khói thuốc. Qua màu trắng xám, đôi mắt anh lạnh nhạt cao ngạo: “Đây là những gì trước đó chúng ta đã bàn bạc, ký tên đi.”
Thai Tử Tân nhìn tập tài liệu, ngập ngừng không động đậy.
Thai Nghiệp Dương đứng trước bàn, hai tay đút vào trong túi quần Âu, cũng không chịu cầm bút lên. Thai Nghiệp Phàm càng không có phản ứng gì, vẫn đứng đó hút thuốc lá một mình, giống như mọi chuyện xảy ra chẳng liên quan gì đến mình vậy.
“Tôn thiếu, làm việc đừng ức hiếp người quá đáng.” Thai Tử Tân lạnh lùng lên tiếng.
Nhiêu Tôn cười nhạt: “Ức hiếp sao? Rất xin lỗi, Nhiêu Tôn tôi chính là thích ức hiếp người ta. Tâm trạng tôi vui vẻ thì mọi người vui vẻ, tâm trạng tôi không vui vẻ thì muốn kéo ai xuống nước cũng hoàn toàn có thể. Giá cổ phiếu hiện tại của Trường Thịnh lên xuống thất thường, còn không đủ mạo hiểm và kích thích sao? Được thôi, mấy người có thể không ký, nhưng đừng trách tôi có nhã hứng chen vào một chân. Tới lúc đó, chí ít thị trường của Trường Thịnh tại Trung Quốc sẽ buồn lắm đấy.”
Thai Nghiệp Dương nheo mắt lại: “Tôn thiếu đang uy hiếp ư?”
“Tôi không được uy hiếp à?” Nhiêu Tôn ngửa người ra sau, gạt tàn thuốc: “Lúc bố của các người còn sống, tôi lịch sử nể vài phần, bây giờ còn bắt tôi khách khí với mấy người? Đến cả Lục Đông Thâm còn phải dè chừng Hoa Lực phần nào, mấy người có tư cách gì thương lượng ngang hàng với tôi? Ngoài ra, đừng tưởng các người giấu giếm chuyện Thai Quốc Cường chết trong phủ Thân vương là tôi phải nợ một ân tình. Tôi không phải Lục Đông Thâm, chuyện này tôi chưa tìm mấy người tính sổ đã là hời lắm rồi. Dám làm bẩn địa bàn của Nhiêu Tôn này, chán sống rồi phải không?”
Câu nói ấy khiến sắc mặt Thai Tử Tân và Thai Nghiệp Dương đều trắng bệch, cứng đờ lại.
Bên kia, Thai Nghiệp Phàm đã hút xong điếu thuốc, dập đi, sau đó tiến lên, thẳng thừng cầm tập tài liệu lên, đọc qua loa, chưa kịp ký tên xuống dưới đã bị Thai Tử Tân ngăn lại.
Nhiêu Tôn nhướng mày nhìn Thai Tử Tân, ánh mắt trầm đi ít nhiều.
Thai Nghiệp Phàm quay đầu nhìn Thai Tử Tân: “Thứ cô ta đòi cũng là phần thuộc về cô ta thôi. Vả lại, đây vốn là ý nguyện của bố, có gì phải phản đối chứ?”
Thai Tử Tân vẫn giữ rịt tay của Thai Nghiệp Phàm, nhìn thẳng vào Nhiêu Tôn: “Phần di sản của cô ta, cô ta có thể lấy, nhưng thi hài của bố tôi thì không được.”
Nhiêu Tôn rít một hơi thuốc, nhả khỏi về phía Thai Tử Tân, chống bàn tay đang kẹp điếu thuốc lên bàn, chậm rãi nói: “Mỗi chữ Nhiêu Tôn tôi viết trên tờ giấy này đều là ván đã đóng thuyền, nửa điều kiện cũng không được sửa đổi. Hôm nay mấy người phải ký, không muốn ký cũng phải ký.”
~Hết chương 296~