Trở về xe, Trần Du không lập tức lái đi ngay. Cô mua một chai nước khoáng rồi đổ vào người Thai Nghiệp Phàm đang nằm bẹp ở ghế sau.
Thai Nghiệp Phàm giật mình gần như tỉnh rượu, sau đó lại tiếp tục mơ mơ màng màng nhìn bốn phía xung quanh, thấy Trần Du đứng ngoài cửa xe, nét mặt khó đăm đăm, anh bỗng lắp bắp: “Em… Em tới rồi à?”
“Thai Nghiệp Phàm! Anh làm vậy nghĩa là sao? Bây giờ Trường Thịnh rơi vào tình cảnh nào rồi? Anh tự nhìn lại anh xem!”
Thai Nghiệp Phàm ngây người nhìn cô rất lâu, sau đó giơ tay vuốt mặt. Một lúc lâu sau, anh dựa vào ghế xe, mặc kệ chiếc áo vest ngoài đã ướt rượt, lẩm bẩm nói: “Bây giờ anh còn có thể làm gì? Bố mất rồi, mẹ và anh trai cũng ngồi tù rồi… Bây giờ Trường Thịnh…”
“Nếu Thai Tử Tân cũng suy sụp như anh thì chắc Trường Thịnh sập từ lâu rồi!” Trần Du phẫn nộ: “Anh trai anh vào trong đó rồi, anh chính là trụ cột còn lại của nhà họ Thai! Nhưng anh đã làm được gì? Ngày ngày uống rượu mua vui, để em gái ở ngoài gánh vác. Thai Nghiệp Phàm, anh có còn là đàn ông nữa không? Anh còn mặt mũi ngồi uống rượu?”
Thai Nghiệp Phàm cúi gằm xuống, giống như dây cà ủ rũ, rất lâu không nói năng gì.
“Người đàn ông em thích không phải như vậy.” Trần Du lạnh lùng: “Anh cũng biết trước kia em thích Lục Đông Thâm đến mức nào đấy. Là thích diện mạo và tiền bạc của anh ấy ư? Không phải! Em thích khí phách của anh ấy, là khí phách đánh không đổ, bại không nản. Đó là sức mạnh khiến phụ nữ sùng bái, là sức mạnh khiến phụ nữ cảm nhận được sự an toàn. Anh nói anh thích em, muốn em làm bạn gái của anh. Thai Nghiệp Phàm, bây giờ ngày ngày anh say bí tỷ không cầu tiến, có tư cách gì bảo em đi theo anh?”
Thai Nghiệp Phàm ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn cô và hỏi: “Em sẽ đi theo anh sao?”
“Đi theo anh uống gió Tây Bắc à?” Trần Du lạnh lùng quát.
“Không không không…” Thai Nghiệp Phàm kéo cô lại: “Anh có thể nuôi em, anh có tiền, anh nuôi được em, sẽ không để em chịu khổ.”
“Sau đó ngồi hít gió trời mà sống?” Trần Du không khách khí, nhưng cũng không hất tay anh ra: “Người đàn ông em cần là người có thể cùng em phấn đấu, chứ không phải một phế vật hút máu của gia đình. Thai Nghiệp Phàm, anh không thích làm ăn cũng không sao, nhưng anh phải làm một việc gì đó! Em không quan tâm anh kiếm được bao nhiêu tiền, quan trọng là anh tích cực đối mặt với khó khăn, khắc phục khó khăn chứ không phải là né tránh, điều em quan tâm là thái độ của anh khi làm việc. Khi bố anh còn sống, anh chơi bời lăng nhăng thì người ta cũng chẳng nói được gì. Bây giờ bố anh không còn nữa, chẳng phải anh đang bòn rút sức lực của Thai Tử Tân ư? Cô ấy không phải lấy chồng à? Cứ mãi mãi cô độc chiến đấu như thế? Phải, em không thích em gái anh, nhưng Trường Thịnh phải có một người như cô ấy mới được!”
Thai Nghiệp Phàm bị cô nói một thôi một hồi, dĩ nhiên vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, rất lâu sau mới mấp máy môi: “Vậy… nếu anh phấn chấn trở lại, em sẽ theo anh đúng không? Không phải vì anh là người nhà họ Thai mà tảng lờ anh đúng không?”
Trần Du thấy dáng vẻ đáng thương của anh, quả thực vừa giận vừa buồn cười, hắng giọng nói: “Em cho anh thời gian một năm, chỉ một năm thôi. Anh cố gắng mà tu tỉnh làm ăn. Em không cần biết anh làm được ra thành tích gì, chỉ cần anh tập trung vào công việc, em sẽ đi theo anh.”
Nói xong câu này, chính bản thân cô cũng giật mình. Vậy là sao? Trong chuyện tình yêu này cô vẫn luôn nghĩ rất thực tế, sao có thể cho tên phá gia chi tử này một cơ hội chứ? Thật ra hôm nay cô định chấm dứt hoàn toàn với anh, nói với anh rằng: Em thật sự chịu không nổi một người đàn ông không chịu cầu tiến.
Khi cô hối hận thì đã muộn, Thai Nghiệp Phàm túm lấy tay cô, nét mặt kích động: “Em nói rồi đấy nhé, một năm! Em sẽ cho anh một năm, anh nhất định sẽ không khiến em thất vọng… Tiểu Du, em đợi anh, không được đi theo gã đàn ông khác đâu.”
Trần Du thấy mình cứ thế bước lên thuyền giặc, tức giận giậm chân: “Tiểu Du cái gì chứ? Còn có tôm khô chắc*? Gọi em là Trần Nam Nam, hoặc gọi em là Nam Nam cũng được!”
*Tiểu Du đồng âm với cá con.
“Hả?”
“Trần Du là tên sau này em đổi lại, tên thật của em là Trần Nam Nam!”
Đúng là quái đản mà, trước kia Hạ Trú liên tục gọi cô là Trần Nam Nam, cô thậm chí còn muốn đánh chết Hạ Trú. Bây giờ Hạ Trú không còn ở đây, cô bỗng dưng nhớ những ngày cô ấy gọi mình: Trần Nam Nam… Trần Nam Nam.
***
Khi Hạ Trú tỉnh lại, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt Tưởng Tiểu Thiên sắp dính sát vào mặt mình, ngay sau đó thì nghe thấy thằng bé kích động reo lên: “Tỉnh rồi! Tưởng gia của em tỉnh rồi! Em đã bảo là chị ấy sẽ tỉnh lại mà, mí mắt động đậy rồi…”
Một giây sau, Tưởng Tiểu Thiên đang hứng chí bị một bàn tay túm ra xa. Là Nhiêu Tôn: “Nhỏ tiếng một chút được không? Hét cái gì mà hét? Cô ấy vừa tỉnh lại không chịu được ồn ào vậy đâu! Em tránh qua một bên đi!”
Tưởng Tiểu Thiên bị đẩy đến loạng choạng. Nhiêu Tôn nhân cơ hội ấy ngồi xuống cạnh cô, quan tâm: “Thế nào rồi? Vết thương còn đau không?”
Hạ Trú cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong khoảnh khắc, nằm yên trên giường mà như nằm giữa một nhúm bông. Rất lâu sau, một vài ký ức mới đột ngột xông tới. Cô há hốc miệng, nhất thời không phát ra một âm thanh nào, cổ họng đau nhức.
Cô gắng gượng định ngồi dậy. Nhiêu Tôn thấy thế vội vàng đỡ cô rồi nhét một chiếc gối rộng dài ở sau lưng cô, miệng lẩm bẩm: Cẩn thận chút, cẩn thận chút.
Vừa dựa vào, bả vai đã nhói đau, là nhát dao cô đâm mạnh đó. Vết thương đã được băng bó và bôi thuốc rồi. Cô ngước mắt lên, vô tình chạm phải hình bóng Nguyễn Kỳ đứng bên cạnh cửa sổ. Cô ấy tựa vào đó, chỉ đứng nhìn cô, không tiến lên.
Tuy rằng cách xa một quãng nhưng Hạ Trú vẫn cảm thấy Nguyễn Kỳ có phần lạc lõng.
Cô nhìn bốn phía xung quanh.
Căn phòng này là của Nhiêu Tôn. Bây giờ cô đang ở nhà họ Nhiêu sao?
Sao lại tới đây?
Nhiêu Tôn nhìn ra được sự nghi hoặc của cô, giơ tay vuốt lại mái tóc rối bời của cô rồi khẽ nói: “Từ lúc ở hội trường đi ra, em đã ngất xỉu.”
Tưởng Tiểu Thiên đứng bên ríu rít bổ sung: “Hai ngày rồi đấy gia, chị đã ngủ trọn vẹn hai ngày rồi. Em còn tưởng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa chứ.”
Nhiêu Tôn quay đầu trừng mắt: “Không nói gì thì chết hả?”
Tưởng Tiểu Thiên lập tức im bặt.
Hạ Trú dã ít nhiều có ấn tượng. Hình tượng trở về xe là cô không còn biết gì nữa. Đầu óc choáng váng nặng nề, nhưng cô vẫn không quên hỏi Tưởng Tiểu Thiên: “Sao em lại tới được đây?”
Tưởng Tiểu Thiên gãi đầu gãi tai, ấp a ấp úng: “À thì… Tưởng gia có nạn, Tưởng Tiểu Thiên em dĩ nhiên phải khẩn trương tới đây, vào núi đao xuống biển lửa quyết không từ nan.”
Hạ Trú chỉ mải để ý tới cơn đau trên vết thương, cũng không hỏi nhiều xem tại sao nó biết cô gặp nạn. Thấy vậy Nhiêu Tôn căng thẳng nói: “Để anh gọi bác sỹ tới xem vết thương ra sao, lại đau rồi phải không? Em nói em có ngốc không hả…” Sau câu nói cuối cùng thấy Hạ Trú nhíu mày, anh cũng không càm ràm tiếp nữa.
“Em không sao.” Một lưỡi dao thôi mà? Năm xưa khi giúp Đàm gia tranh giành địa bàn, vết thương trên người còn nghiêm trọng hơn đây nhiều.
Cửa phòng bật mở, là Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân nghe thấy động tĩnh đi vào. Thấy Hạ Trú đã tỉnh, Kiều Trân rảo bước tới trước. Nhiêu Tôn thấy vậy cũng nhường chỗ.
“Con bé này, không đau à? Cứ thế đâm vào người mình một dao? Con không thấy đau nhưng bác còn thấy đau đấy.” Kiều Trân ngồi xuống, vừa nói được mấy câu hốc mắt đã đỏ ửng lên.
Nhiêu Cẩn Hoài không tiến lên, mà ngồi xuống sofa, nhưng rõ ràng đang tức giận, sắc mặt rất tệ.
Hạ Trú thấy ấm lòng, nhẹ nhàng kéo tay Kiều Trân qua: “Bác gái, con không sao.”
“Không sao? Vậy khi nào mới là có sao? Mấy hôm nay con làm bác sợ muốn chết. Con nhìn con bây giờ xem, mặt cắt không còn hột máu.” Kiều Trân vừa giận vừa lo, quay đầu quát Nhiêu Tôn: “Chẳng phải con đi theo sao? Sao lại để con bé bị thương nặng như vậy?”
Nhiêu Tôn liên tục xin lỗi: Vâng vâng vâng, mẹ, con sai rồi…
Lòng Hạ Trú thắt lại hết lần này đến lần khác. Cô liếc nhìn Nhiêu Cẩn Hoài, vừa liếc đã bị giật mình bởi sắc mặt khó coi của ông. Cô đang định quay đi thì Nhiêu Cẩn Hoài lên tiếng: “Từ nay về sau con ở lại nhà họ Nhiêu cho bác, không được phép đi đâu hết!”
~Hết chương 347~