Hạ Trú chỉ cảm thấy ngạt thở.
Cô vô thức giãy giụa, bàn tay của Lục Đông Thâm kẹp chặt cổ cô như một chiếc kìm sắt vậy.
Máu như dồn lên não, kèm với đó là một nỗi ấm ức, hoảng sợ và không cam tâm khổng lồ. Trong giây lát, vô vàn cảm xúc không tan đi mà còn tăng thêm giữa cơn khó thở.
Huyệt thái dương giật quá dữ dội, màng nhĩ đau rát bởi những tiếng ù ù.
Xung quanh là những tiếng sửng sốt, tiếng kêu thét, tiếng bàn ghê va đập vào nhau, nhưng chúng cũng như đã trôi về phía đường chân trời xa xôi, loáng thoáng còn thấy không ít bóng người ùa tới.
Có vẻ như họ đang kéo Lục Đông Thâm ra.
Loáng thoáng còn có giọng nói sốt sắng của Tần Tô: “Đông Thâm, con buông tay ra đã…”
Họ định cứu cô ra khỏi tay Lục Đông Thâm ư?
Sau đó thì sao?
Lại tiếp tục cầm dao đâm cô? Hay lại tiếp tục lột trần từng bộ quần áo trên người cô?
Hạ Trú gần như không nhìn rõ khuôn mặt của họ.
Nhưng điều kỳ lạ là, cô vẫn nhìn rõ mồn một ánh mắt của Lục Đông Thâm.
Khi nhìn xuống cô, khuôn mặt anh bình tĩnh bao nhiêu thì ánh mắt anh lạnh lẽo bấy nhiêu. Rõ ràng anh không hề tức giận, nhưng lại khiến cô rơi xuống đầm băng.
Những tạp âm bên tai đã lùi ra xa.
Những lại có những âm thanh khác vang lên thật rõ ràng.
“Bé con, anh muốn trở thành chồng của em.”
“Chỉ cần là những lời em nói, anh sẽ tin.”
…
Anh đã từng là người đàn ông cô yêu nhất. Dưới bầu trời đêm với hàng ngàn ngọn đèn trời, anh đã lồng chiếc nhẫn đẹp nhất vào ngón tay cô, sau đó nói với cô, anh muốn ở bên cô trọn đời.
“Trọn đời”, những từ ngữ mới đẹp làm sao.
Cô vừa sợ hãi vừa thèm muốn từ đó. Nhưng anh nói, anh yêu cô, thương cô, bảo vệ cô, tin tưởng cô.
Lục Đông Thâm dịu dàng đó mất tích rồi.
Mất tích giữa ánh mắt lạnh lẽo ngay lúc này, mất tích giữa sức mạnh tưởng chừng muốn bóp chết cô.
Anh bóp nghẹt hơi thở của cô, cũng làm đau đớn trái tim cô.
Cô muốn nói với anh, cô chưa từng phản bội anh, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng anh để làm gì cho Đàm Diệu Minh. Muốn nói với anh rằng cô không biết vụ thuốc lá là thế nào, cũng không biết mũi của mình đã mất đi sự phán đoán chuẩn xác từ bao giờ.
Cô muốn nói với anh quá nhiều, nhưng một câu cũng không bật ra được.
Người đàn ông trước mắt là dáng vẻ xa lạ đối với cô, lạ đến mức khiến cô sợ hãi.
Hơi thở của cô càng lúc càng yếu ớt.
Chắc là anh muốn bóp chết cô đây.
Ngón tay cô lạnh lẽo, móng tay để lại một vết cào trên cánh tay nổi gân xanh của anh, sau đó trượt xuống.
Không còn sức giãy giụa.
Cũng không muốn vùng vẫy nữa.
Chết đi như vậy, có khi cũng tốt.
Bất ngờ, Lục Đông Thâm buông tay.
Bỗng nhiên, có một lượng không khí lớn ập tới. Bản năng sống của con người khiến cô vô thức hít sâu một hơi, rồi bị sặc, ho dữ dội, dòng máu trào lên não bộ lại dần dần chảy về.
Sau đó cô cảm thấy đau.
Cũng cảm thấy lạnh.
Cô bất lực dựa vào ghế, không ngừng ho. Có người đỡ cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô dễ thở, không ngừng hỏi cô: Giám đốc Hạ, cô sao rồi?
Là Cảnh Ninh, cô ấy gần như cúi rạp xuống, nét mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Hạ Trú như người đứng bên rìa cái chết giờ quay trở lại, tựa đầu vào người Cảnh Ninh, để mặc cho bàn tay cô ấy vuốt từng cái lên lưng mình.
Đầu óc nặng nề choáng váng, ngón tay lạnh rất lâu vẫn không ấm hơn được.
Cô gắng sức ngước lên.
Lục Đông Thâm đứng bên cạnh ghế, nhìn cô từ trên xuống. Trên nét mặt anh không có chút thương xót nào, mọi sự ấm áp ngày cũ đều đã tan biến trong nét mặt sa sầm lại của anh.
Cô nhớ Dương Viễn từng nói một câu: Lục Đông Thâm không hay nổi nóng, khi nổi nóng cũng không gào không thét, không đập đồ, không chửi bậy, mà anh làm thật.
Phải biết, những người đàn ông càng bình tĩnh thì càng đáng sợ.
“Em không hề…” Cô nhìn anh chằm chằm, khó khăn lắm mới ép được giọng ra khỏi cổ họng khô khốc.
Lục Đông Thâm đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, câu nói này cũng chẳng thể khiến nét mặt anh thay đổi chút nào.
Một nỗi bi thương trào lên từ kẽ nứt trái tim, cô lên tiếng lần nữa: “Em không hại anh cũng không phản bội anh.”
Lục Đông Thâm vẫn trầm mặc.
Hạ Trú dốc hết sức để đứng dậy, tiến lên túm lấy lớp áo mi trước ngực anh, gần như gào thét điên cuồng: “Lục Đông Thâm! Em không hề làm! Không hề!”
Lục Đông Thâm để mặc cho cô giằng xé mình, cúc áo ngực bị bung hết cả. Anh không nói gì, cũng không đẩy cô ra.
Cảnh Ninh đi theo Lục Đông Thâm đã nhiều năm, chưa từng thấy anh mất kiểm soát như vậy. Nếu không phải đã giận tới đỉnh điểm, sao anh có thể ra tay tàn nhẫn như thế? Thấy Hạ Trú đánh mất lý trí, cô ấy sợ cô lại làm Lục Đông Thâm nổi giận, vội tiến lên kéo cô ra.
“Giám đốc Hạ, cô buông ra đã.”
Trong lúc giằng co, có một mùi hương thanh nhã lọt vào mũi Hạ Trú, như có như không. Nhưng vì mũi đang đình công, Hạ Trú biết mùi hương này có lẽ còn đậm hơn chút nữa.
Là mùi hương trên người Cảnh Ninh.
Là mùi hương của một loại sữa tắm nổi tiếng nào đó. Thương hiệu chỉ tập trung vào các sản phẩm chăm sóc body, mỗi một sản phẩm làm ra đều rất được yêu thích. Trong đó loại Cảnh Ninh mua là phiên bản giới hạn. Khoảng thời gian trước, Hạ Trú còn mang Cảnh Ninh ra đùa giỡn. Đường đường là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Lục, làm gì có ai lấy sữa tắm ra làm nước hoa mà dùng chứ, khi nào thương hiệu H ra mắt, cô mua thêm vài chai đi, tôi đảm bảo cô sẽ quyến rũ, diễm lệ, thành công câu được vài đại gia.
Hạ Trú đột ngột buông tay.
Vạt áo sơ mi trước ngực Lục Đông Thâm nhăn nhúm lại, phần da ngực hở ra ngoài đỏ rực lên.
Hạ Trú quay đầu nhìn Cảnh Ninh.
Khiến Cảnh Ninh giật thót.
Cô ấy thấy Hạ Trú nheo mắt lại, ánh mắt từ ngờ vực đến rõ ràng, rồi sau đó tụ lại thành phẫn nộ. Sau đó, cô ấy lại thấy Hạ Trú đánh mắt nhìn Lục Khởi Bạch ngồi gần đó. Trái tim Cảnh Ninh đập lỡ một nhịp, vô thức lùi sau một bước.
Nhưng một giây sau, cô ấy đã bị Hạ Trú giật lấy cánh tay, sức không hề nhẹ.
“Là cô! Thì ra là các người!” Hạ Trú thở dốc, ánh mắt hằn học, nghiến răng nghiến lợi.
Cô nói không quá rõ ràng, người khác nghe không hiểu nhưng Cảnh Ninh ít nhiều cũng đoán ra được. Ban nãy Hạ Trú đánh mắt nhìn Lục Khởi Bạch, cô ấy biết không giấu được Hạ Trú nữa rồi.
Đôi chân cô ấy mềm nhũn ra, cô ấy dùng sức kéo cánh tay mình về, nhưng tay của Hạ Trú gần như găm sâu vào da thịt, đau tới nỗi cô ấy sắp đổ mồ hôi hột.
Nhưng Hạ Trú cũng nhanh chóng buông cô ấy ra rồi túm lấy cánh tay Lục Đông Thâm, sốt sắng gào lên: “Là Cảnh Ninh, cô ta là người của Lục Khởi Bạch! Người thật sự phản bội anh là cô ta!”
Mọi người bàng hoàng.
Cảnh Ninh đứng không vững suýt vấp ngã, đằng sau có một bàn tay lớn vững vàng đỡ lấy eo cô, mới khiến cô không bàng hoàng quá mức mà ngã gục.
Bàn tay đó cũng thu lại rất nhanh.
Cảnh Ninh quay đầu lại nhìn, là Lục Khởi Bạch
Anh ta không nhìn Cảnh Ninh, chậm rãi tiến lên hỏi thẳng Hạ Trú: “Giám đốc Hạ, tôi tự nghĩ mình chưa đắc tội cô thì phải?”
Hạ Trú mệt mỏi phủ phục trước ngực Lục Đông Thâm, cố gắng điều chỉnh hô hấp, cố gắng đè nén mọi cảm xúc bất lợi, cố gắng túm lấy một chút sự sống vào giây tuyệt vọng cuối cùng, không ngừng nối kết các sự việc gần đây lại với nhau.
Nhưng chung quy đầu óc vẫn hỗn loạn.
Thật ra trong lòng cô hiểu rất rõ, cô đang sợ, sợ rằng từ nay trở đi, cô và Lục Đông Thâm sẽ thật sự trở thành xa lạ.
Bàn tay túm áo Lục Đông Thâm của cô run lên, cả giọng nói của cô cũng vậy: “Mùi hương… mùi hương trên người Lục Khởi Bạch giống hệt Cảnh Ninh.”
Cảnh Ninh chết đứng.
Lục Khởi Bạch cũng sững người.
Mọi người thì thảng thốt…