Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Người Tình Trí Mạng

Chương 393: Anh chính là một tên súc sinh

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Cảnh Ninh cảm thấy mình giống như đang bị ám quẻ.

Buổi tối ra sức ngủ mà vẫn không ngủ được, miễn cưỡng ngủ cũng gặp ác mộng liên miên. Luôn mơ thấy mình đi đi lại lại trước cửa văn phòng Lục Đông Thâm, muốn vào nhưng không dám vào. Rồi lại có thể mơ thấy Hạ Trú, cô ấy chỉ tay vào mặt cô mà quát to: Cô là đồ nội gián! Mùi hương trên người cô đã bán đứng cô rồi!

Cô luôn bừng tỉnh giấc giữa tiếng chỉ trích của Hạ Trú, sống lưng đầm đìa mồ hôi, đến ban ngày thì lại ủ rũ uể oải ngáp ngủ liên tục.

Giá mà cô tâm tư ngay thẳng thì chắc chắn cô sẽ cầu xin sự giúp đỡ của Hạ Trú để thoát khỏi cơn khổ sở này. Giữa Quý Phi và Hạ Trú, Cảnh Ninh vẫn luôn tin tưởng bản lĩnh của Hạ Trú cao hơn một bậc.

Quý Phi bị Cận Nghiêm dẫn về Mỹ là lập tức nhận sự điều tra của tổng bộ, đồng thời cũng kiểm tra ra được thành phần có hại đến con người mà Hạ Trú nhắc đến trong sản phẩm mẫu. Khi hỏi về mục đích, Quý Phi im lặng, hoặc không thì cũng khăng khăng mình thật sự không biết.

Phó hội trưởng Hội văn thuật, nhà tạo hương hàng đầu. Nếu nói rằng trong lúc tạo hương hoàn toàn không biết tính tương sinh tương khắc, thì cũng chẳng ai tin được.

Vì vậy, Lục Môn đã bãi miễn chức vụ nhà tạo hương của Quý Phi. Không những vậy, Vệ Bạc Tôn cũng lấy cớ này, công khai tuyên bố cách chức Phó hội trưởng Hội văn thuật của Quý Phi.

Sau khi Quý Phi rời khỏi Lục Môn, Cảnh Ninh không còn qua lại với cô ta nữa. Cho dù trước kia khi Quý Phi còn làm việc ở tập đoàn, có khi không vì công việc cần thiết, Cảnh Ninh cũng vẫn chủ động tạo quan hệ. Đối với cảnh ngộ của Quý Phi, Cảnh Ninh chỉ cảm thấy cảm khái. Trước kia nghe nói quan hệ giữa Quý Phi và Vệ Bạc Tôn rất tốt, không ngờ khi Quý Phi sa sút lại bị Vệ Bạc Tôn giáng thêm một đòn.

Những nguyên cớ bên trong Cảnh Ninh không thể suy đoán, giống như cho đến bây giờ cô cũng không muốn hiểu rốt cuộc Quý Phi nghe lời ai sai bảo rồi hãm hại Lục Đông Thâm.

Người có thể lợi dụng Quý Phi nhất chính là Lục Khởi Bạch, người đàn ông vì lợi ích, vì thành công thứ gì cũng có thể hy sinh. Nhưng không biết vì sao, Cảnh Ninh không thể xác định được. Có lẽ, chính vì câu nói đó của Lục Khởi Bạch, ngoài cô ra, anh chưa từng lợi dụng người phụ nữ nào khác.

Cảnh Ninh bi ai phát hiện, hóa ra mình tin tưởng lời anh nói đến thế.

Nếu không phải Lục Khởi Bạch thì còn có thể là ai?

Nhiều lắm.

Bất kỳ ai có ý đồ muốn ngồi lên vị trí quyền lực của Lục Môn đều có thể. Họ không ngang nhiên công khai như Lục Khởi Bạch, cũng chưa từng xung đột trực diện với Lục Đông Thâm. Họ như những con quái thú ẩn mình trong sơn dã hoặc dưới biển sâu, mai phục ban ngày, xuất kích ban đêm, nhân lúc người ta không phòng bị để giáng cho đối phương một cú trí mạng.

Khi Cảnh Ninh suy nghĩ đến đau đầu nhức óc, tầm mắt vô tình liếc về phía chếch đối diện. Đó là một khách sạn có lịch sử hàng trăm năm, phong cách thiết kế chủ đạo là Baroque*. Có vài bóng người đi ra từ đại sảnh khách sạn, một trong số đó chính là Lục Khởi Bạch.

*Một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng, Ý, bắt đầu tại khoảng năm 1600 tại Rome, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối TK 18.

Trái tim cô run lên, cô vô thức đánh vô lăng, chiếc xe trượt tới bên lề đường, đỗ lại.

Tỉ mỉ nhìn kỹ, mấy người đó cô đều quen mặt, là mấy vị cổ đông quan trọng của Lục Môn. Trong lần tranh giành vị trí phụ trách dự án công nghệ gen, mấy người này đều đứng về phía Lục Khởi Bạch.

Cảnh Ninh hơi nheo mắt lại, đợi đã… còn có hai người nữa.

Sau khi nhìn rõ, trái tim cô như đập lỡ nhịp. Hai người kia vốn dĩ ủng hộ Lục Đông Thâm, sao bây giờ lại nói chuyện vui vẻ với Lục Khởi Bạch?

Một dự cảm chẳng lành từ từ lan tỏa.

Là Lục Khởi Bạch đã mua chuộc họ, hay họ đã tạm thỏa hiệp và trở mặt trước tình hình hiện tại?

Mấy vị cổ đông lần lượt lên xe, ai nấy đều bị tài xế đưa đi cả.

Lục Khởi Bạch đứng bên lề đường không lên xe, rút từ trong túi ra một bao thuốc lá, lấy một điếu ngậm lên miệng.

Cảnh Ninh ngồi trong xe, hai tay nắm chặt vô lăng, trong lòng không ngừng gào thét: Mau đi, đi mau! Tuyệt đối không được để anh ta nhìn thấy mày!

Nhưng đôi chân cô như bị cố định, sống chết không thể nhấn được chân ga.

Lục Khởi Bạch đứng bên đường vừa châm lửa, bất ngờ nhìn về phía này. Cảnh Ninh chột dạ, vô thức cúi xuống né tránh tầm mắt.

Cô nghĩ, có lẽ anh chỉ tùy ý nhìn qua phía này một cái, sẽ không nhìn thấy cô đâu.

Nhưng trái tim đã hỗn loạn.

Có đập thình thịch dữ dội trong lồng ngực.

Cô không biết vì sao mình không lập tức cho xe chạy, vì sao còn phải đứng yên tại chỗ. Đúng, cô hơi bất ngờ nên nhất thời chưa phản ứng kịp.

Khó khăn lắm mới đè nén được sự căng thẳng xuống, điều chỉnh tốt nhịp thở. Cô đang định cho xe chạy thì cửa xe bất ngờ bị ai đó kéo ra.

Cảnh Ninh kêu lên một tiếng, đạp mạnh chân ohanh, quay đầu lại, ngay sau đó lại tiếp tục giật mình hét lên.

Không khác gì gặp phải ma.

Nhưng ma quỷ còn bình tĩnh được. Mặc cho Cảnh Ninh tròn xoe hai mắt, sau một tiếng hét đinh tai, người ấy nhìn cô nửa đùa nửa thật hỏi: “Em đang theo dõi tôi?”

Cửa xe bên ghế lái phụ được hạ xuống, gió đêm lùa vào, mang theo mùi thuốc lá. Cảnh Ninh nhìn chằm chằm Lục Khởi Bạch ngồi bên cạnh, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói: “Tôi theo dõi anh làm gì?”

Nhịp tim khó khăn lắm mới đè nén được lại bắt đầu dồn dập, huyệt thái dương căng lên dữ dội, cảm giác hít thở cũng gấp gáp, giống như có thể ngừng thở bất kỳ lúc nào.

“Nói vậy coi như là ta vô tình gặp nhau?” Lục Khởi Bạch phả ra một làn khói, cười nói.

Cảnh Ninh mím môi im lặng.

“Nhìn thấy rồi cũng không sao.” Lục Khởi Bạch nói: “Lục Đông Thâm đã sa cơ lỡ vận, dù lúc này em bỏ tối hướng sáng cũng vô ích thôi.”

Cảnh Ninh âm thầm siết chặt tay lại: “Chuyện ba năm trước chính anh là người tung ra.”

Lục Khởi Bạch quay đầu nhìn cô, ánh mắt có phần hứng thú.

“Anh đẩy bố mình ra làm bia, chính là để giành được vị trí người phụ trách dự án công nghệ gen!” Cảnh Ninh nghiến răng, phẫn nộ nhìn anh: “Lục Khởi Bạch, vì mục đích anh thật sự việc gì cũng dám làm, anh có còn nhân tính không?”

Lục Khởi Bạch bất ngờ cười thành tiếng, sau đó dập tắt điếu thuốc, đóng cửa xe lại.

Cảnh Ninh cảnh giác.

Anh hướng về phía cô. Cô giãy giụa, nhưng anh đã lập tức ghì chặt cổ tay cô, một tay kia vuốt ve gò má cô: “Em còn chưa làm vợ tôi mà, sao đã lo chuyện của gia đình tôi thế?”

Cảnh Ninh mặt biến sắc: “Lục Khởi Bạch, anh ăn nói hàm hồ gì vậy?”

“Là tôi ăn nói hàm hồ hay em suy nghĩ lung tung?” Lục Khởi Bạch cười khinh bỉ: “Em nói thật đi, em muốn tôi chứ gì?”

Cảnh Ninh nghiến răng: “Tôi muốn anh? Tôi chỉ hận không thể giết chết anh!”

“Giết tôi? Em nỡ sao?” Lục Khởi Bạch sát lại gần cô. Cô quay ngoắt đi, anh lấy tay cưỡng ép cô xoay mặt lại: “Cảnh Ninh, nếu em nhung nhớ tôi hoàn toàn có thể nói với tôi, tôi không ngại bên cạnh có thêm một người làm ấm giường.”

Mặt Cảnh Ninh trắng bệch, nhất thời tức đến run rẩy: “Anh… Anh…”

“Thật sự nghĩ rằng có thể làm dâu nhà họ Lục?” Lục Khởi Bạch ăn nói không chút nể tình: “Cảnh Ninh, em cũng không tự xem lại xem mình là ai. Loại con gái như em có thể về làm dâu nhà họ Lục sao? Em cùng lắm chỉ có thể làm một tình nhân không thể nhìn thấy mặt trời thôi.”

Cảnh Ninh giằng hai tay ra muốn đánh anh nhưng bị anh ấn xuống rất chặt. Ánh mặt Lục Khởi Bạch nhìn mải miết trên mặt cô rồi xuống đến ngực cô, nụ cười trầm lạnh: “Đã là người trưởng thành rồi, đừng vờ vịt nữa. Muốn theo tôi thì cứ nói, bây giờ tôi có thể giúp em ôn lại niềm vui giường chiếu của chúng ta.”

“Cút!” Cảnh Ninh đau đớn như bị người ta tát vài cái, gào lên với anh: “Cút thật xa cho tôi!”

Lục Khởi Bạch nheo mắt nhìn cô rất lâu, thật sự cũng không ép buộc cô, ngược lại đã buông tay. Cảnh Ninh chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn, muốn giơ tay đánh anh nhưng ngón tay cũng run rẩy.

“Lục Khởi Bạch, anh… anh chính là súc sinh…” Khi lên tiếng cô mới kinh hoàng nhận ra cả giọng mình cũng run rẩy.

Lục Khởi Bạch không nói thêm nhiều, chỉ cười khẩy một tiếng, sau đó mở cửa bước xuống xe.

Giây phút cánh cửa xe đóng lại, Cảnh Ninh như bị ai rút đi xương sống, bỗng chốc mềm nhũn cả người, rồi sống mũi cay xè, khóe mắt đỏ ửng…

~Hết chương 393~

Chọn tập
Bình luận
× sticky