Trong công nghệ chế tạo hương truyền thống, ngoài việc ủ đông thì ánh nắng mặt trời cũng có tác dụng rất lớn trong việc định hình một số mùi hương.
Lúc đó, đậu tương tư sau khi được nghiền nát và trộn lẫn với phấn của nhụy hoa tương tư, rồi được đặt cả lên giá phơi. Ngoài ra, Hạ Trú còn mua một lượng lớn hoa nhài từ phía chợ hoa. Từng bông hoa nhài đều đang e ấp đợi ngày bung nở, sau khi hàng được vận chuyển đến, cũng được cô bày ra, phơi trên giá.
Qua tác động của ánh nắng, hoa nhài cũng sớm giải phóng mùi hương.
Thứ đựng hoa nhài là một chiếc khay phơi hình tròn được dệt bằng tre do chính tay Hạ Trú thực hiện. Có loại bằng tre, có loại bằng cây mây, phải xem hình thái mùi hương cần thiết mà lựa chọn dụng cụ phơi.
Hoa nhài được gác bên trên hoa tương tư.
Chính vào buổi chiều hôm đó, Hạ Trú vừa bước vào vườn đã ngửi thấy một mùi thơm rất thanh ngọt, giống vị ngọt của đậu tương tư, lại giống vị thanh của hoa nhài, nhưng nếu tỉ mỉ phân biệt lại cảm thấy không giống cả hai.
Cô cầm một vốc hoa nhài lên, mùi hương vẫn rất nồng.
Chỗ hoa tương tư đặt trong khay phơi bên dưới đã đổi màu. Việc này rất bình thường. Hong ở chỗ râm hay chỗ nắng chắc chắn cũng sẽ khiến màu sắc có sự thay đổi, nhưng mùi hương cũng có sự thay đổi. Mùi thanh ngọt mà cô ngửi thấy bắt nguồn từ hoa tương tư.
Quá trình thay đổi hình thái mùi hương của hoa tương tư trước sau cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay, bây giờ bất ngờ xuất hiện mùi thanh ngọt chắc chắn là có vấn đề. Cô đã quan sát kỹ hoa tương tư, phát hiện bên trên ngoài những bột phấn hoa trên chính bông hoa còn dính cả bột phấn hoa nhài.
Bột phấn hoa nhài trải qua quá trình lên men do ánh nắng, ảnh hưởng qua lại với bột phấn hoa tương tư, thế nên mùi hương tạo ra sẽ bớt ngọt ngấy hơn mùi gốc của hoa tương tư, lại ấm áp hơn một chút so với mùi gốc của hoa nhài.
Cảm giác ánh nắng ấm áp, đây chẳng phải là mùi hương mà Thai Quốc Cường cần sao?
“Ý của cô là, chỉ có mùi hương được kết hợp bằng phấn hoa sau khi phơi nắng mới được?” Nguyễn Kỳ nghe Hạ Trú phân tích xong, không khỏi cảm thán.
“Nếu chỉ đơn thuần là mùi hương hun từ phấn hoa, thì mùi của túi thơm sẽ không giữ được lâu, vì bản thân mùi của đậu tương tư đã yếu rồi, hoa nhài cũng không phải hình thái mùi hương quá nồng.” Hạ Trú nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu vang, chất lỏng màu hổ phách vương trên thành cốc, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
“Giống như loại rượu này, mùi của chất lỏng mới càng đượm nồng dài lâu.”
Nguyễn Kỳ tuy không biết chế mùi hương, nhưng cũng đã có nhiều năm tìm hiểu về các nguyên liệu và quan hệ với các nhà điều chế hương, vì vậy cũng hiểu vài phần. Cô ấy nhướng mày: “Xem ra cô cũng đã tìm ra cách chế hương thích hợp nhất.”
“Chưng cất chiết tách, cho vào nước lấy hương, xông cách khoảng.” Hạ Trú không giấu giếm: “Điều khẳng định đầu tiên là có ba nguyên liệu chính gỗ tương tư, hoa tương tư và đậu tương tư. Kỹ thuật hiện đại có thể chiết xuất mùi hương ra một cách chuẩn xác, nhưng ngày trước thì không được. Thế nên phải áp dụng biện pháp chưng cất nguyên thủy nhất, lấy gỗ tương tư làm nguyên liệu đốt, một nửa chỗ hoa tương tư dập nát, một nửa giữ lại, đậu tương tư làm thành bột mịn, đổ nước suối vào hầm kín, cất một tuần sau đó lại mang ra xông với hoa tương tư, ngâm vải làm túi thơm vào đó năm ngày. Năm ngày sau là quan trọng nhất. Có rất nhiều túi thơm khi xông cách khoảng là xông khô, nhưng chỗ này buộc phải xông ẩm. Lợi ích của việc xông ẩm là cố gắng hút được nhiều mùi hương nhất có thể, lại có thể làm dịu nhẹ mùi hương, sau đó giữ được mùi hương rất lâu.”
“Vậy trực tiếp tiến hành xông hương hoa nhài chẳng phải là được rồi sao? Như vậy mùi hoa nhài cũng sẽ dịu đi, lại không cần phơi nắng kết hợp phấn hoa.” Nguyễn Kỳ không hiểu.
“Đương nhiên không được.” Hạ Trú khẽ nói: “Quá trình kết hợp mùi hương là cực kỳ tinh tế, sai một ly là đi một dặm. Cho dù chỉ sai khác một công đoạn, mùi hương tạo ra cũng khác nhau. Hoa nhài bị cưỡng ép hái xuống, sau khi được nắng chiếu xuống và tác động, mùi hương của phấn hoa đã khác hẳn với hoa nhài ở đầu cành rồi. Bột phấn của hoa nhài trên giá phơi rắc đều lên hoa tương tư, hai loại có thể hoàn toàn kết hợp, rồi kết hợp với mùi hương của cánh hoa, khi hoàn thành sẽ dịu hơn nhiều. Lúc này lấy mùi hương xông đã làm thành dạng bánh dùng để xông túi hương, khí ẩm của túi hương lại hút đi một phần hương hoa, thế nên coi như là một lần lọc mùi hương, khiến mùi hương càng dịu dàng và thuần túy. Như vậy mùi hương tạo ra mới giữ được cái ấm áp của nắng đồng thời có vị ngọt của đậu tương tư và mùi thơm của nhài.”
Nguyễn Kỳ đau đầu: “Nghe đã thấy phức tạp rồi.”
“Thế nên người có thể kiên nhẫn giúp cô chỉ có tôi thôi.” Hạ Trú đi thẳng vào chuyện chính.
Nguyễn Kỳ mím môi đến trắng nhợt: “Cô muốn tôi chịu ơn cô sao?”
“Không nên sao?” Hạ Trú cười: “Không cần biết ai là người nhờ tôi, túi thơm cũng là thứ mẹ cô cần, đúng không?”
Nguyễn Kỳ nhìn theo ánh đèn của đồ ăn và rượu vang, Nhiêu Tôn đúng lúc ấy quay qua, ánh mắt vững vàng rơi xuống Hạ Trú, nặng tình và chuyên chú. Có lẽ phát giác được gì đó, ánh mắt anh ấy quay sang chạm phải Nguyễn Kỳ, anh ấy nhướng mày, biểu cảm trở thành bắng nhắng và thiếu nghiêm túc.
Nguyễn Kỳ bật cười, thu lại ánh nhìn: “Cô muốn tôi làm gì?”
“Đơn giản thôi.” Hạ Trú đợi câu nói này từ lâu rồi: “Tôi không cần cô lên núi đao xuống biển lửa. Ngày mai khi tôi mang túi thơm qua, cô đi cùng tôi là được rồi.”
Nguyễn Kỳ há hốc miệng, Hạ Trú lập tức nói: “Cô cũng muốn mẹ mình được chết nhắm mắt chứ?”
Nguyễn Kỳ nhìn cô chăm chú một lúc lâu rồi nói: “Cô đúng là rất…”
“Rất gì cơ?”
Trong ánh mắt Nguyễn Kỳ nhìn cô có thứ gì mang ý nghĩa sâu xa, rồi cô ấy chậm rãi nói: “Rất may mắn.”
May mắn ư?
Không ít người cho rằng cô may mắn, chí ít ở trong mắt Quý Phi và Vệ Bạc Tôn, Hạ Trú cũng đọc được ý tứ này. Nhưng câu nói này của Nguyễn Kỳ hình như có ý khác.
Tần Tô đã đến.
Không biết có phải vì chưa quen với chênh lệch múi giờ hay không mà trông bà có vẻ mỏi mệt. Khi Lục Đông Thâm đưa Hạ Trú đến gặp bà, ánh mắt bà nhìn Hạ Trú có phần cân nhắc, không giống sự dứt khoát lúc trước.
Trong phòng nghỉ, Lục Đông Thâm tranh thủ trốn khỏi bữa tiệc, quan trọng là muốn cùng Tần Tô bàn việc đám cưới.
Hạ Trú ngồi bên cạnh Lục Đông Thâm, đan tay mình vào tay anh. Cô không nói nhiều, lần này gặp Tần Tô cô cẩn trọng hơn nhiều, dẫu sao thì thân phận đã có sự thay đổi, cô thật ra ít nhiều vẫn có phần lo lắng.
Hơn nữa, lần này Lục Chấn Dương không đến, chỉ mình Tần Tô đến Trung Quốc. Hạ Trú cảm thấy đây là một lý do khiến cô căng thẳng. Tần Tô dẫu sao cũng là mẹ chồng tương lai, một người phụ nữ hiện đại đến đâu cũng sẽ luôn lựa chọn kỹ càng con dâu cho con trai mình.
Tần Tô không nói nhiều về chuyện đám cưới. Từ biểu cảm cười hờ hững của bà, Hạ Trú cũng không đoán được bà đồng ý hay phản đối.
Bà nói với Hạ Trú: “Cô Hạ, tôi có thể nói chuyện riêng với Đông Thâm mấy câu không?”
Khẩu khí vô cùng tôn trọng nhưng Hạ Trú lại cảm thấy vào lúc này càng tôn trọng càng khách sáo, thì càng không muốn coi cô là người trong nhà.
Khi cô đi ra, trong đại sảnh vẫn đang ca múa nhạc linh đình, những nam thanh nữ tú đi qua đi lại đều là những người cao quý, những con người đã bị giới thượng lưu giấu đi mọi tranh đấu, ham muốn và âm mưu.
Hạ Trú cảm thấy hơi khó thở bèn chọn một chỗ ban công lộ thiên để hít thở không khí. Mấy kiểu tiệc tùng này trước kia cô cũng tham gia không ít, nhưng chưa bất an như hôm nay.
Cảm giác bất an tới từ thái độ của Tần Tô, giống như đang có chuyện gì xảy ra vậy.
~Hết chương 283~