Người Thương Lăng tôn sùng nhất là mẹ tự nhiên, mỗi dịp tết đến cũng rất cầu kỳ. Rét ngược đầu xuân thật ra cũng tính là dịp tết gì, nhưng ở trong mắt người dân Thương Lăng thì khác, vừa ấm mà vẫn rét. Đây chính là lời cảnh cáo của tự nhiên dành cho con người. Vì thế trong những ngày này, họ sẽ dựng đống lửa sưởi ấm mặt đất, mượn nó để cầu mong một mùa xuân nhiều may mắn, một năm mùa màng bội thu.
Người Thương Lăng xưa khi đón rét ngược thường rất kỹ tính. Sau lễ tế đông, họ không hạ đài tế mà giữ tới tận ngày rét ngược, sau đó nam nữ già trẻ của Thương Lăng đều cùng nhau dựng đống lửa to, giết 5 con dê, 5 con bò, 9 con gà, 9 con vịt, 9 con cá lớn tiến hành nướng tế. Mùi hương bay lên tận đường chân trời, đồ nướng được tập trung lại rồi chia cho mọi người. Số 5 tượng trưng cho phúc, số 9 tượng trưng cho sự dài lâu. Hai con số này chính là số may mắn trong truyền thống của người Trung Quốc.
Cho đến tận bây giờ, tập tục đón rét ngược đầu xuân vẫn được duy trì. Có điều người dân không còn vất vả đi tới tận đài tế mà từng nhà từng hộ dựng lửa nướng thịt. Những gia đình không tiện đốt lửa cũng làm một mâm thịt coi như đại diện, hoặc chạy tới thành cổ để cảm nhận bầu không khí truyền thống.
Ngày rét ngược tuyết rơi nặng hạt, thế nên người của thành cổ đều không hẹn mà gặp lùi ngày chúc tụng tới ngày này.
Khi Tưởng Ly khoác một chiếc áo choàng cổ lông chồn bước ra, Nhiêu Tôn quay đầu nhìn cô, sau đó ánh mắt sáng lên, không thể dời đi được nữa.
Tưởng Ly mặc rất thanh thuần, chân đi đôi bốt dài màu trắng mặt lụa, áo choàng trên người cũng màu trắng, có những hoa văn hình mây lành chìm bên dưới. Trên cổ là một nhúm lông chồn vàng bao quanh. Cô gần như hòa làm một với khung cảnh tuyết rơi ngập trời. Duy chỉ có mái tóc dài xõa xuống vai là màu đen, càng tôn lên khuôn mặt nhẹ nhàng, nước da trắng trẻo của cô.
Yên tĩnh như sen, nhưng lại có khí chất tuấn tú, khẳng khái.
Tưởng Ly không nhìn Nhiêu Tôn, ngược lại bị chấn động bởi chiếc xe việt dã lớn đầy khí chất đỗ cách cửa không xa. Cô xoa nhẹ hai tay, hà hơi vào lòng bàn tay rồi tiến lên, tỏ thái độ kỳ lạ: “Chiếc xe này ở đâu ra vậy?”
Một chiếc xe AMG cỡ lớn, chỉ riêng thân xe trông đã đủ dữ dội, nhưng nó còn được sửa sang lại một cách chuyên nghiệp. Lấy màu đen làm chủ đạo. Ô lưới trước mặt xe rõ ràng đã được gia công chắc chắn hơn. Bánh xe nặng nề dày dặn, băng đèo vượt núi không thành vấn đề. Nó đỗ trước cửa Lâm khách lầu giống như một con quái vật vừa băng xuống núi vậy.
Nhưng đã trải qua sương gió, thân xe có dấu vết vì chà xước, mặt trước cứng cáp cũng bị phủ một lớp bụi.
Không gian sau cốp xe bị một con bò Tây Tạng chiếm trọn. Nói theo lời Tưởng Tiểu Thiên thì nó là một con rất to.
Đúng là không hề nhỏ, một con bò như vậy biết ăn đến khi nào mới hết?
Tưởng Ly nhìn mà xót xa, thay cho chiếc xe này.
Nhìn vào nội thất trong xe thì chắc chắn phải là xe hạng sang, bét cũng phải hơn bốn triệu, rồi nhìn lại phần sửa sang này, chưa biết chừng cũng phải đến một triệu*. Một chiếc xe đắt như vậy dùng để… kéo bò? Còn khiến nó trông như bị chó gặm vậy?
*4 triệu NDT ~ hơn 13 tỷ VNĐ; 1 triệu NDT ~ hơn 3 tỷ VNĐ.
Cô thật không đành lòng.
Nhiêu Tôn đứng phía trước xe, giơ tay vỗ vỗ vào cửa xe: “Con xe này à… anh trấn lột được đấy.”
Thấy Tưởng Ly sửng sốt, anh cười cười: “Ở chỗ này toàn là đường núi, loại xe này là thích hợp nhất.” Rồi anh ra sức vỗ vào đầu xe: “Đi mưa về gió, rất cứng cáp.”
Đúng là không phải do anh mua nên thích giày vò thế nào thì giày vò. Tưởng Ly nghĩ thầm trong bụng: Nhiêu Tôn này đã trảm nhân vật oan ức nào đây?
Nhiêu Tôn tiếp tục nói: “Con bò Tây Tạng này anh đặc biệt tới khu tự trị Địch Khánh mua về đấy. Chọn và giết ngay tại chỗ. Khi ngang qua chợ phiên bản địa, anh còn mua thêm gạo, mỳ, dầu, rau xanh và thịt gà thịt vịt. À đúng rồi, còn có cá, toàn là đánh bắt lên từ sớm thôi, tươi ngon mang đi đông lạnh luôn, đủ cho em ăn một thời gian rồi.”
Từ Thương Lăng tới Địch Khánh, Hương Cách Lý Lạp chỉ đi thôi đã mất bảy tám tiếng đồng hồ. Lúc đó khi Tưởng Tiểu Thiên rầm rộ dựng đống lửa nướng thịt, cô cũng chỉ nói đại một câu. Ở Thương Lăng, người ta hay nướng dê nướng gà, không sản xuất bò Tây Tạng, thị trường cũng không phát đạt như ở Bắc Kinh – một đô thị loại 1, nên muốn đặt hàng một con bò Tây Tạng là rất mất công.
Nhiêu Tôn nghe nói cô nhắc tới bò Tây Tạng thì lập tức đi tới siêu thị, kết quả nghe nói phải bảy, tám ngày nữa mới vận chuyển đến thì phẫn nộ, đập tiền vào mặt chủ cửa hàng. Ai dè người ta chẳng chịu, một mực khăng khăng phải bảy, tám ngày, thêm tiền cũng không được.
Anh cắn răng, thẳng thừng tiến tới Hương Cách Lý Lạp.
Tưởng Ly nhìn đống đồ xếp đầy xe, lại nghĩ tới chuyện Nhiêu Tôn đi đi về về mất mười lăm, mười sáu tiếng đồng hồ, nhất thời cảm thấy rất xấu hổ, khẽ nói một tiếng “Cảm ơn”.
Nhiêu Tôn nghe xong câu này hơi sững người, sau đó cười ngượng ngập: “Bỗng dưng lại khách sáo với anh như vậy làm gì, anh thật sự không quen.” Ngay sau đó, anh vẫy tay với Tưởng Tiểu Thiên: “Đứng đó giả vờ làm con gái à, nhìn gì nữa, khẩn trương qua đây xếp đồ.”
Tưởng Ly cũng định giúp đỡ, Nhiêu Tôn bèn đẩy cô ra cửa: “Không có việc của em, đừng làm bẩn quần áo, vào nhà đi.”
Qua lớp một cửa sổ kính với những hoa văn hình lục lăng, trong phòng ấm như mùa xuân mặc kệ ngoài kia tuyết trắng rợp trời. Nhiêu Tôn chuyển những món đồ trong cốp xe xuống, Tưởng Tiểu Thiên đón lấy, hoặc là vác hoặc là xách lần lượt vào trong nhà.
Cuối cùng, hai người họ hợp lực chuyển con bò vào trong bếp.
Tưởng Ly chọn một tư thế thoải mái để nằm xuống.
Không còn mặc đồ vest với vệ sỹ trước sau như lần trước đến Thương Lăng, Nhiêu Tôn bây giờ gần như không còn hình tượng gì nữa. Có lẽ vì sợ lạnh, anh mặc một chiếc áo jacket cỡ đại màu xanh mực. Có lẽ vừa xách vừa vác ở chợ phiên nên trên góc trái áo anh chỗ thì dầu mỡ chỗ thì bùn đất, không nhìn kỹ còn không phân biệt được màu của áo.
Bên dưới là một chiếc quần bò, ống quần được nhét vào trong đôi bốt da màu đen. Buồn cười nhất là anh đeo một chiếc mũ len vuông trùm kín đầu, trên đỉnh mũ đựng một lớp tuyết dày.
Tưởng Ly nhìn là muốn cười, nhưng lại buông một tiếng thở dài.
Khi cô đi khỏi Bắc Kinh là cuối thu, cả thành phố một màu vàng ruộm. Gió nổi nên, lá của cây ngô đồng cũng rơi xuống cửa xe hay mặt đất.
Cô đã ra đi vào mùa đẹp nhất.
Thương Lăng, giống như mảnh đất bảo vệ cuối cùng của cô, cô né tránh về đây. Chỉ mới vài tháng mà cô bỗng cảm thấy mọi thứ xảy ra ở Bắc Kinh như đã xa xôi lắm rồi. Có lúc nửa đêm nằm mộng, cô ngồi trên giường suy tư rất lâu và nghĩ. Những vui vẻ, đau khổ, hạnh phúc hay tuyệt vọng lúc trước đã thực sự xảy ra hay chỉ là một cơn mộng mị?
Trong mơ thường xuất hiện bóng hình người đàn ông đó.
Cao lớn đĩnh đạc, đứng giữa màn sương mù, dưới bầu trời sao, cô luôn ở một khoảng cách như ngàn núi vạn sông, nhìn anh chăm chú. Cô biết anh là ai, bất giác tiến lại gần.
Nhưng anh lùi lại sau từng bước một.
Cô nói với anh: Từ nay về sau, anh và em là người xa lạ.
Cô bàng hoàng tỉnh giấc, khóe mắt đã ướt, rồi liên tục tự thôi miên bản thân. Tình yêu với cuộc đời này chẳng qua chỉ như một hạt cát bé nhỏ.
Tưởng Tiểu Thiên là người vui nhất khi cô quay về Thương Lăng, vừa biết nó đã gọi điện thoại cho ai đó. Trở về rồi, Tưởng Ly mới hiểu sự tâm huyết của Tưởng Tiểu Thiên.
Một hàng người đứng xếp hàng đều tăm tắp từ trước cửa Lâm khách lầu, ai nấy đều mặc sơ mi đen quần dài. Chân trước cô vừa bước xuống xe, chân sau đã thấy mọi người quỳ một gối xuống đất, tiếng hô vang vọng cả thành cổ: Tưởng gia!
Bốn người dẫn đầu Tưởng Ly nhớ rõ, họ từng là thuộc hạ của Tề Cương, cũng đi theo Đàm gia: Đầu hổ, Đại Phi, Mặt béo và Răng trắng. Đó đều là các biệt danh anh em xưng hô với nhau. Đầu hổ uy phong lẫm liệt, Đại Phi đi đường dưới chân như tạo gió, Mặt béo sức nặng bằng ba người cộng lại, đánh nhau cực kỳ có ưu thế và Răng trắng từ nhỏ răng đã trắng đến kỳ lạ, tư duy nhanh nhạy, miệng lưỡi khéo léo.
Họ chính là bốn người mà Tưởng Ly đã dốc hết sức cứu về.
Những chủ cửa hàng trong thành cổ cũng lần lượt tham gia đội ngũ, cùng nhau hét vang Tưởng gia. Họ đều là những người từng đội ơn Đàm gia, vừa nghe Tưởng Ly quay về đã hưng phấn như đón năm mới vậy.
Tưởng Tiểu Thiên ở bên kiêu hãnh nói với cô: Tưởng gia, chị quay về là mọi người như có xương sống. Giang hồ của Thương Lăng vẫn phải có người chủ trì.
Tưởng Ly nhìn mọi người rồi bảo họ đứng lên.
Cô cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Giang hồ… Từ khi không có Đàm gia thì cũng không còn giang hồ.
~Hết chương 361~