Nguyễn Kỳ không có ý định vào sống ở căn biệt thự đó. Một người cung cấp nguyên liệu như cô ấy đã sớm quen với những tháng ngày bôn ba khắp nơi, đâu có chuyện “định cư lâu dài” ở một nơi nào đó? Không ít những đồ đạc cá nhân trong biệt thự đều đã được công ty chuyển phát nhanh lấy đi. Nguyễn Kỳ gửi tất cả tới cho Thai Tử Tân.
Bận rộn xong những việc này cũng đã tới trưa.
Hai người tìm đại một quán nhỏ, vừa có một tốp dân văn phòng ra về nên quán cũng yên ắng hơn nhiều. Hai người gọi hai món mặn một món canh, cộng thêm hai phần cơm trắng. Trong quán có loại rượu nếp tự ủ, Hạ Trú trông thấy là thèm bèn gọi một cốc nhỏ. Cô rót cho Nguyễn Kỳ một chút nếm thử, Nguyễn Kỳ chau mày lắc đầu ngoai ngoải, nói mình thật sự không quen uống loại rượu với nồng độ không cao không thấp kiểu này, còn nói thẳng cảm giác khá tệ. Cô ấy nói với cô: “Sớm biết cô thèm rượu, tôi cũng ủ một ít rượu hoa quả, lát nữa cô về tiện thể quay lại chỗ tôi cầm theo một ít.”
Hạ Trú không ngờ cô ấy cũng thích ủ rượu, nhất thời cảm thấy giữa hai người họ càng lúc càng có điểm chung.
Nguyễn Kỳ điềm nhiên không cùng Hạ Trú uống rượu mà gọi một cốc nước hoa quả tươi ép.
Mấy món ăn của quán này làm cũng khá hợp khẩu vị, có điều người phục vụ lại đặt cốc nước hoa quả nhầm chỗ, đặt ngay trước mặt Hạ Trú. Nguyễn Kỳ giơ tay với lại cốc nước của mình. Hạ Trú cười nói: “Chẳng thà cùng tôi uống chút rượu nếp còn hơn, ít nhất thì cũng được ủ bằng toàn gạo nếp. Còn cốc của cô chỉ có nước và hương liệu, đường tổng hợp mà ra.”
Nguyễn Kỳ sững người, bê lên nếm một ngụm rồi tỉ mỉ nhấm nháp: “Không cảm nhận thấy mà.”
“Có thể để cô cảm nhận được sao?” Hạ Trú rót cho cô ấy một cốc nước: “Bây giờ mấy người làm ăn có ai thật thà đâu. Cũng không biết người này suy nghĩ thế nào, vì chút lợi ích mà bán rẻ lương tâm, đáng không?”
Tuy Nguyễn Kỳ uống vào không cảm nhận được, nhưng cũng biết được bản lĩnh của Hạ Trú, thế nên cũng không dám uống nữa, đổi sang nước lọc. “Cô tưởng khách hàng nào cũng có một chiếc mũi thính như cô sao? Lừa được ai thì lừa thôi.”
“Ức hiếp người khác thì cũng phải có kỹ thuật, ví dụ như cô đối với Nhiêu Tôn, có thể khiến anh ấy tức giận đến mức đó, chắc cô cũng đã giáo huấn anh ấy không ít.” Hạ Trú nhấp một ngụm rượu: “Nói xem nào, đằng nào cũng đang rảnh mà.”
Nguyễn Kỳ nhìn cô, nở nụ cười không chính không tà: “Chẳng trách thoải mái đến giúp tôi thu dọn đồ đạc như vậy, chắc vẫn đang ôm tâm trạng hóng chuyện. Chẳng phải hôm đó cô đã đoán ra được ít nhiều sao, có cần phải hỏi tận gốc rễ nữa không?”
Hạ Trú tay cầm ly rượu, thong dong dựa người ra sau ghế, cực kỳ thoải mái: “Tối hôm nọ, Lục Đông Thâm quay về nhà và nói anh ấy cùng Nhiêu Tôn đã đi tiếp các vị lãnh đạo thành phố, nói Nhiêu Tôn sắp uống đến nằm gục ra bàn rồi. Tôi suy đoán rằng, loại canh giải rượu được cô pha chế ra chắc chắn không dễ uống gì, hơn nữa còn là thứ hiếm gặp trên thị trường. Nhiêu Tôn từ nhỏ đã như cậu chủ quý báu, dạ dày cực kỳ nhạy cảm, uống xong thứ của cô chưa biết chừng lại lăn lộn ra giữa nhà, nói chi tới việc kêu gào suốt cả đêm.”
“Đối với người bình thường mà nói, đó đích thực là thứ không hay gặp. Nhưng đối với một người trong nghề như cô, tôi nói là cô biết ngay.” Nguyễn Kỳ uống một ngụm canh: “Nho khô phương Đông.”
Hạ Trú sững người rồi lập tức bật cười: “Thứ đó mà cô cũng có thể tìm được, cô cũng giỏi thật đấy.”
Nho khô phương Đông, loại thực vật ở thành phố khó nhìn thấy nhưng lại tung hoành ở vùng nông thôn, ngoại hình kỳ dị, ngoằn ngoèo uốn lượn, vỏ màu nâu, cực kỳ khó nhìn. Khi tước lớp vỏ ngoài cong queo ấy ra, quả bên trong to khoảng bằng hạt đậu Hà Lan, rất cứng. Khi ở Thương Lăng, Hạ Trú thường xuyên nhìn thấy, có điều người dân bản địa lại gọi nó là “long trảo”. Vì lượng đường nho và độ chua bên trong quả khá cao nên nó có thể thanh lọc huyết quản, thế nên người bản địa cũng dùng nó để giải rượu.
Có thể ăn sống, cũng có thể đun sôi, hoặc thêm một số nguyên liệu chính để làm một nồi canh giải rượu có mùi vị cũng được.
Những người cao tuổi ở Thương Lăng thi thoảng cũng sẽ ăn một ít nho khô vì thành phần kiềm lúa mỳ trong nho khổ rất có tác dụng đối với việc hạ huyết áp.
“Nhiêu Tôn thường xuyên phải tiếp khách, tuy rằng bình thường không uống mấy, nhưng cũng không thể nói là không uống giọt nào. Thế nên tôi cũng chuẩn bị trước một số nguyên liệu giải rượu.” Nói tới đây, Nguyễn Kỳ bổ sung một câu: “Tối đó tôi bỏ đầy đủ nguyên liệu. Ngoài nho khô ra, còn có tròng mắt dê gián ròn rồi nghiền thành bột nấu chung với nho khô, mùi vị có hơi ghê một chút, nhưng công hiệu giải rượu sẽ nhanh hơn chỉ có nho khô nhiều.”
Lúc cô ấy nói câu này, Hạ Trú đang xiên một miếng thịt dê bỏ vào miệng. Nghe xong, miệng thịt ấy cứ nằm trong miệng cô, không lên không xuống được. Rất lâu sau, cô bỗng nhiên cảm thấy ghê, vội vàng rút khăn giấy nhổ ra. Cô nhìn Nguyễn Kỳ chằm chằm: “Tròng mắt dê, cô cũng ác quá đi.”
Cô biết tròng mắt dê có công hiệu giải rượu, nhưng người Trung Quốc chưa bao giờ dùng thứ đó làm canh giải rượu. Nghĩ đại cũng biết Nguyễn Kỳ đã cho Nhiêu Tôn uống một bát canh giải rượu tanh tưởi đến mức nào.
“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh ta thôi, say rượu cũng đâu có sung sướng gì. Ai mà biết được dạ dày của anh ta công tử đến thế. Người ta uống loại này cùng lắm chỉ nôn một lần, đau bụng một chút là hết. Anh ta thì hay rồi, nôn cả buổi tối, bụng còn đau đớn lăn lê khắp nhà. Qua đây tôi cũng có kinh nghiệm.” Nguyễn Kỳ uể oải, ngước mắt nhìn Hạ Trú, ánh nhìn sâu xa: “Thế nên, cô cũng hiểu anh ta lắm.”
Sao Hạ Trú lại không nghe ra chút chua xót trong lời nói của Nguyễn Kỳ? Cô khẽ cười: “Anh ấy cũng được coi như một nửa người thân của tôi rồi, có thể không hiểu được sao? Có vài chuyện của anh ấy do bố mẹ anh ấy nói với tôi. Nhiêu Tôn ưa sĩ diện, chẳng bao giờ nói với tôi mấy chuyện này đâu.”
Nguyễn Kỳ cụp mắt xuống, khẽ buông một câu: Thật tốt.
Buột miệng nói ra câu này chính bản thân cô cũng cảm thấy hoang mang. Phải, vì sao phải nói vậy, nhưng đúng là cô cảm thấy thật tốt. Cái tốt khiến người ta ngưỡng mộ, cả cái tốt khiến người ghen tỵ.
Cô cảm thấy, phần nhiều là hụt hẫng.
Nhưng cô cho rằng, không chỉ là hụt hẫng. Vì sao tối đó cô lại phẫn nộ? Thậm chí kích động tới mức định giết người?
Tối đó Nhiêu Tôn hừng hực khí thế, nhưng cái tên rơi vào tai cô lại là Hạ Hạ. Cái tên này bật ra khỏi miệng anh thâm tình tới mức khiến người sửng sốt thất thần, nhưng lại làm trái tim cô đau đớn.
Men rượu có thể khơi dậy những tình cảm sâu nặng tận đáy lòng, cũng có thể kích thích những khao khát đằng sau phần tình cảm sâu sắc ấy. Anh giống như một con thú sổ lồng, lôi kéo chiếc sơ mi của cô. Giây phút đó cô đã nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy.
Có điều, không ngờ thuốc giải rượu lúc trước anh uống lại phát huy tác dụng. Đương nhiên, không phải là giải chỗ rượu của anh mà làm dạ dày anh quặn thắt, liên quan tới cả tâm trạng và những hành vi kích động của anh.
Và thế là, anh không kiểm soát được… nôn đầy người cô.
Sau đó, Nhiêu Tôn bắt đầu khởi động cảnh tượng lăn lông lốc suốt cả đêm.
Có lúc Nguyễn Kỳ nghĩ, nếu tối đó thật sự để anh được như ý, sau khi tỉnh dậy anh sẽ đối mặt với cô thế nào? Anh sẽ lựa chọn quên hết đi hay đối diện?
Càng nghĩ vậy cô lại cảm thấy may mắn vì đã cho anh uống loại nước ấy trước. Có những người, có những chuyện xa xôi diệu vợi, vậy thì tốt nhất là không xảy ra chuyện gì.
Cô không muốn ghen tỵ với Hạ Trú, nhưng sự thật là vẫn ghen tỵ.
…
Hạ Trú hoàn toàn không biết những suy nghĩ vòng vèo trong lòng Nguyễn Kỳ. Sau khi ăn uống no say, họ thanh toán. Sau khi rời khỏi nhà hàng, cô lại gọi điện thoại cho cơ quan liên quan, tố cáo nặc danh về chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm của nhà hàng nào đó.
Nguyễn Kỳ cứ nghĩ Hạ Trú sẽ không để tâm mấy chuyện này, không ngờ cô lại làm vậy, hơn nữa còn rất dứt khoát. Nguyễn Kỳ nghĩ thầm trong lòng: Thì ra để khiến Nhiêu Tôn nhớ mãi không quên, Hạ Trú rất có bản lĩnh.
Trước khi trở về phòng thực nghiệm, Hạ Trú vẫn không kiềm chế được cơn thèm, lại cùng Nguyễn Kỳ trở về chỗ ở của Nhiêu Tôn, lấy một bình rượu hoa quả nhỏ. Nguyễn Kỳ nói với cô rằng: “Tôi đã dùng một phương thức ủ hoàn toàn mới, loại bỏ đi những tạp hương của hoa quả, giữ vị ngọt thanh của nó, xem cô có thể nếm ra bao nhiêu loại hoa quả trong này.”
Mới nghe thôi, Hạ Trú đã thấy có hứng thú rồi.
Khi sắp lên xe, Nguyễn Kỳ chợt nhớ ra một chuyện, bèn nói với cô: “Lúc tham gia tang lễ, người đi phía sau Lục Đông Thâm là ai vậy?”
“Cảnh Ninh, trợ lý của Đông Thâm.”
Nguyễn Kỳ chau mày.
“Sao thế?”
Nguyễn Kỳ ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng không biết có phải tại tôi nhạy cảm hay không. Khi tôi vừa tới phủ Thân vương, tôi từng gặp cô gái đó, còn có một người đàn ông tới gặp mặt cô ấy. Tôi không nhìn rõ tướng mạo, nhưng cô gái đó thì tôi nhớ rất rõ.”
~Hết chương 299~