Đây là đồ dùng cá nhân của Lục tổng, cô Hạ vẫn nên tự tay trả lại cho anh ấy là hơn.Cảnh Ninh mang trọng trách trên người nên dù Tưởng Ly có năm lần bảy lượt khéo léo từ chối việc đưa về nhà, cô ấy vẫn cực kỳ kiên trì. Cuối cùng cô ấy còn nói: Cô Hạ, đây là nhiệm vụ Lục tổng giao cho tôi, không hoàn thành công việc, tôi sẽ bị trừ tiền thưởng đấy ạ, cô coi như giúp đỡ “tầng lớp vô sản” đi.
Sau khi nghe thấy cô ấy nói vậy, Tưởng Ly cũng ngại từ chối thêm. Nếu Cảnh Ninh là một người đàn ông, vậy thì hôm nay cô sẽ quyết tâm từ chối tới cùng. Nhưng làm khó một cô gái, còn là một cô gái xinh xắn, Tưởng Ly vẫn không đành lòng.
Nhưng Cảnh Ninh này thật không hổ là nhân viên của Lục Đông Thâm, làm việc kín kẽ không một kẽ hở. Từ giây phút máy bay cất cánh rời khỏi đất Thương Lăng, Cảnh Ninh không còn gọi cô là cô Tưởng hay Tưởng gia nữa, mỗi lần 1`11xưng hô đều răm rắp gọi là “cô Hạ”. Tựa hồ như đang nhắc nhở cô, Tưởng Ly chỉ là Tưởng Ly của đất Thương Lăng, giây phút trở về Bắc Kinh, cô đã là Hạ Trú rồi.
Thái độ gióng trống khua chiêng này không phải là một biểu hiện nên có của một người trợ lý, không cần nghĩ nhiều cũng biết cô ấy chịu sự chỉ thị ngầm của Lục Đông Thâm.
Khi vòng lên đường Đông Tây Hoàn, giao thông có hơi tắc. Cảnh Ninh đích thân lái xe, vững vàng luồn lách trong dòng xe cộ nườm nượp. Số 8 đường Hợp Sinh Tiêu Vân vẫn yên tĩnh như thế. Tưởng Ly ngăn lại ý tốt muốn đưa cô vào tận nơi của Cảnh Ninh. Cảnh Ninh đỗ xe lại rồi liếc mắt nhìn tiểu khu: “Hóa ra cô Hạ sống ở đây ạ.”
Tưởng Ly ậm ừ trả lời, không nói gì thêm rồi cởi chiếc áo dạ trên người xuống: “Tôi để áo lại đây, gửi lời cảm ơn anh Lục giúp tôi.”
Ai ngờ Cảnh Ninh nói: “Đây là đồ dùng cá nhân của Lục tổng, cô Hạ vẫn nên tự tay trả lại cho anh ấy là hơn.”
Tưởng Ly sững người, trong đầu lại bỗng dưng xuất hiện cảnh tượng tỉnh dậy trong vòng tay anh ban sáng, trái tim cũng chợt hoang mang đôi chút. Cô hắng giọng: “Tôi sợ là anh ấy đang đợi để mặc. Nếu như cô không tiện trả lại, để trên xe này cũng được mà, đúng không? Đây không phải là xe của anh ấy sao?”
“Đây là xe của công ty.” Cảnh Ninh cười khẽ: “Thế nên lại càng không thích hợp để những đồ dùng riêng tư của Lục tổng.”
Tưởng Ly cứ cảm thấy nụ cười của Cảnh Ninh như cố tình. Lý do khá khiên cưỡng nhưng cũng đủ khiến người ta không tìm được cái cớ nào để phản bác lại.
Cảnh Ninh đi rồi, Tưởng Ly một tay kéo vali, một tay cầm áo dạ của Lục Đông Thâm bước vào trong tiểu khu. Những người bảo vệ của tiểu khu vẫn giữ nguyên đội hình ba năm trước. Sau khi nhìn thấy cô, họ sững người giây lát rồi kinh ngạc nói: “Cô Hạ, cô quay về rồi sao? Mấy năm rồi không gặp cô, chúng tôi còn tưởng cô dọn đi rồi chứ?”
Mấy lời chào hỏi cửu biệt trùng phùng này hoàn toàn không thích hợp với Tưởng Ly. Có những kỷ niệm đối với cô mà nói chính là một lưỡi dao, mỗi lần chạm vào đều khiến cô thương tích đầy mình.
Đứng đờ ra đó một lúc lâu, cô gượng gạo giật giật khóe miệng coi như trả lời: “Quản lý vẫn còn chìa khóa dự phòng nhà của tôi, phiền anh nói với quản lý một tiếng, tìm một nhân viên dọn dẹp theo giờ quét dọn nhà cửa giúp tôi.”
Bảo vệ nói: “Cô Hạ không biết gì sao?”
“Biết gì ạ?”
“Cái anh trước kia vẫn hay đưa cô về nhà tuần nào cũng cử người tới dọn dẹp phòng ốc cho cô đấy.”
Tưởng Ly bỗng nhiên ngừng thở.
Là Nhiêu Tôn.
Lát sau cô nói: “Hôm nay cứ tìm một người tới quét dọn đi.”
Cô giao toàn bộ hành lý lại cho người bảo vệ, cô chung quy vẫn không có dũng khí bước vào căn nhà đó một bước.
798 vẫn cứ náo nhiệt, có lẽ họa sỹ nào đó lại đang tổ chức triển lãm. Tuy đã đi khỏi đây ba năm nhưng Tưởng Ly vẫn không quá lạ lẫm. Đây là một khu tập trung những tác phẩm nghệ thuật, chất chứa ước mơ của quá nhiều nhà nghệ thuật, chắt lọc thành tựu của những danh sỹ nổi tiếng và những tác phẩm non nớt của thế hệ thanh niên nghệ thuật mới nhú mầm.
Chẳng biết Tưởng Ly đã đi bao lâu.
Thành phố này tràn ngập sự huyên náo và tranh giành, bóng người đi qua đi lại cũng vội vã tất bật. Chỉ có mình cô giống một cái bóng cô độc đang tản mạn, phiêu diêu trong một thành phố mà đối với cô đã không còn ấm áp nữa.
Ba năm, có quá nhiều sự thay đổi.
Cho tới khi đi đến Sanlitun, cô đứng sững lại trước quán bar một lúc lâu, ngẩn ngơ mãi mới hoàn hồn lại được, tòa nhà năm xưa lúc này đã được thay thế bằng Taikooli*.
*Một tòa nhà biểu trưng cho khu trung tâm thương mại của Bắc Kinh.
Khoảng thời gian này, Tố Diệp đang cắt giảm bớt lượng công việc, một vài bệnh nhân có thể chuyển được cô sẽ chuyển, trong tay chỉ theo dõi một số trường hợp quan trọng và cần thiết.
Lúc hoàng hôn cũng là khi Tố Diệp thảnh thơi nhất. Cứ mỗi khi tới thời điểm này, cô lại đi ra ban công của văn phòng nhìn hoàng hôn dần buông, sau đó mang từng chút, từng chút kỷ niệm của mình và Niên Bách Ngạn ra nhấm nháp từ từ, để lấp đầy khoảng thời gian trống trải đằng đẵng từ năm nay qua năm khác.
Khi cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, giọng nói gấp gáp của trợ lý Lý Thánh Đản vọng vào: “Ấy, cô à, cô không thể đường đột xông vào như vậy được, tôi phải chuyển lời…”
“Chuyển lời cái gì mà chuyển lời, tôi gặp cô ấy còn cần chuyển lời à?”
Tố Diệp quay ngoắt đầu lại, kinh ngạc.
***
“Nghe nói cậu tới Thương Lăng làm ‘gia’ ba năm liền?”
Sau khi Lý Thánh Đản bê café, trà hoa quả và một ít điểm tâm lên rồi rời khỏi đó, Tố Diệp mới lên tiếng hỏi cô.
Tưởng Ly uể oải nằm dựa trên chiếc ghế sofa kiểu châu Âu quý tộc, cầm một quả táo trong tay đùa nghịch: “Chi bằng hãy nói là làm lính đào ngũ suốt ba năm đi.”
“Cảm giác thế nào?” Tố Diệp cũng rất thoải mái, cô ngồi trên chiếc sofa đơn bên cạnh.
Tưởng Ly cắn một miếng táo: “Rất tốt.”
Tố Diệp cười: “Cậu hiểu mình đang hỏi cậu chuyện gì mà.”
Tưởng Ly trầm mặc một lúc lâu, khi ngước mặt lên con ngươi đảo đảo quanh Tố Diệp: “Sao mình có cảm giác cậu hơi khác nhỉ?”
“Ví dụ?”
Tưởng Ly nhìn từ trên xuống dưới: “Hình như cậu tăng cân.”
Tố Diệp chỉ tay vào bụng mình: “Đương nhiên.”
Tưởng Ly ngạc nhiên. Tố Diệp thấy vậy bèn đứng thẳng người lên, ra trước mặt cô. Cô ấy mặc chiếc áo khổ rộng, bấy giờ Tưởng Ly mới phát hiện ra cái bụng hơi lồi lên của cô ấy: “Của ai đây? Người nào chưa được sự đồng ý của mình đã làm bụng cậu ễnh lên thế hả?”
Tố Diệp mỉm cười tiến tới, đặt tay lên vai Tưởng Ly: “Phải, lúc ở nước ngoài chúng ta ít nhiều vẫn có cơ hội gặp nhau vài lần. Những tưởng trở về nước rồi, lại cùng ở Bắc Kinh, kiểu gì cũng có thể thường xuyên tụ tập. Cậu thì hay rồi, thay tên đổi họ, ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc ba năm liền. Mình chịu không nổi cô đơn nên mới phải đi tìm đàn ông chứ sao, cậu tính bù đắp thế nào đây?”
Tưởng Ly giơ tay theo đà kéo Tố Diệp sang bên cạnh mình, sau đó ôm chặt eo cô ấy, nụ cười hơi vô lại: “Người đàn ông của cậu đâu rồi. Gọi ra đây, mình đâm chết anh ta.”
Khuôn mặt Tố Diệp hơi biến sắc.
Nhưng chút biểu cảm ấy không lọt qua mắt Tưởng Ly được: “Sao thế?”
Đôi mắt của Tố Diệp ánh lên chút xót xa: “Không có gì, mình kết hôn với anh ấy, sau đó lại ly hôn rồi, là như vậy đấy.”
Tưởng Ly hoài nghi, nhướng mày: “Anh ấy là ai?”
“Niên Bách Ngạn.” Tố Diệp không hề giấu giếm.
Tưởng Ly nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra. Thì ra chính là ông trùm đá quý danh tiếng lẫy lừng đó. Ít nhiều cô cũng từng nghe về những chuyện của anh ấy: Tội phạm thương mại, thuê người giết người… và một loạt các tội danh khác, bây giờ đã phải ngồi tù. Cô chưa từng tiếp xúc với người đàn ông đó, chỉ từng nghe nói về chuyện của anh. Nhưng Tố Diệp thì cô khá hiểu, một người đàn ông lọt được vào mắt Tố Diệp, sao có thể là cá trong đầm chứ?
Chắc là trong chuyện này cũng có một chuỗi những dư vị đắng cay chua chát khác.
Nhưng Tưởng Ly không phải là một người thích an ủi tâm hồn người khác. Trong suy nghĩ của cô, càng vào những lúc như vậy càng nói những lời nghe có vẻ dịu dàng lại càng thể hiện sự ngượng ngập, giả tạo. Chi bằng cứ làm một liều say khướt cho xong chuyện. Thế nên cô ấy nói: “Đây chính là hậu quả của việc cậu phản bội mình đấy, sau này đừng có giấu mình phóng đãng với đàn ông nữa. Ngoài kia nguy hiểm lắm, cứ ở yên bên cạnh mình, mình bảo vệ cậu.”
“Được rồi, mình biết sai rồi.” Tố Diệp cũng là một người sợ sự ướt át, thế nên mới hợp với kiểu tính cách như Tưởng Ly. Cô ấy nở lại nụ cười tươi rói: “Sau này em sẽ chuyên tâm phục vụ một mình ‘gia’ đây. Nhưng mà, gia à, gia có thể nói trước cho em biết, quả áo dạ gia ôm lúc vào cửa là của ai được không?”
Cô ấy ra hiệu bằng ánh mắt về phía chiếc áo dạ nam đang được vắt trên tay vịn sofa. Đôi mắt cô ấy rất tinh tường. Loại quần áo và cách cắt may nay đâu phải tầm thường.
Hiếm có dịp thấy Tưởng Ly ngượng ngập.
Thấy vậy, Tố Diệp chỉ tay vào cô: “Này này này, làm vậy là không được à nha. Mình đã khai báo thành khẩn nãy giờ, vậy mà cậu vẫn còn dám giấu giếm chủ nhân của chiếc áo dạ này?”
Tưởng Ly trừng mắt với cô ấy, rồi tiếp tục gặm một miếng táo: “Lục Đông Thâm.”
Lần này đến lượt Tố Diệp tròn mắt: “Cậu vẫn thật sự dính vào Thái tử gia của Lục Môn ư?”
~Hết chương 111~