Lục Đông Thâm không biết mình đã ngồi bao lâu, hoặc là rất nhiều tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, hoặc là chỉ vài phút vài giây ngắn ngủi.
Dù có thế nào thì cảnh tượng này cũng đã đọng lại thành một bức tranh.
Điều anh biết rõ là có thể khiến anh yên lặng ngắm nhìn như vậy, trên đời này chỉ có duy nhất một mình Hạ Trú.
Nhưng cô ngủ không được yên giấc.
Ánh trăng hắt vào bậu cửa.
Khuôn mặt cô còn nhợt nhạt hơn cả trăng.
Lục Đông Thâm giơ tay vuốt nhẹ lên gương mặt cô, nó hơi lạnh lẽo, như quả trứng gà đã bị bóc vỏ, mềm mại vô cùng, dường như chỉ chọc mạnh một chút là cũng tan vỡ.
Ngón tay anh nhẹ nhàng hơn, nhưng chung quy anh vẫn không đành lòng rời tay đi.
Có lẽ vì bị ngứa mặt, cô giơ tay gãi một cái.
Cào trúng mu bàn tay anh.
Hiểu nhầm là của mình, cô gãi gãi.
Móng tay cô quẹt qua mu bàn tay anh, ngứa ngáy, khi len lỏi vào trái tim Lục Đông Thâm lại khiến anh hơi đau đớn.
Trong bóng tối, anh ngắm nhìn khuôn mặt cô, yên tĩnh như một đứa trẻ vậy, không có sự điên rồ và tàn nhẫn giống như trong phòng họp.
Cứ ngắm nhìn một người như thế sẽ khiến trái tim người ta ngọt ngào đến nỗi bất chợt mỉm cười. Khóe miệng Lục Đông Thâm cũng bất giác rướn lên một đường cong tuyệt đẹp, nơi đáy mắt sâu xa tựa hồ có thể chứa đựng cả bầu trời sao vời vợi, tất cả những gì anh mang tới cho cô đều là vô vàn tình cảm và yêu thương.
Nhưng rất nhanh, ánh sáng nơi đáy mắt Lục Đông Thâm từ từ tắt lịm, giống như vầng mây xám xịt phía chân trời cuối cùng cũng nuốt chửng tia sáng cuối cùng của hoàng hôn, là bóng đêm nặng nề, là tuyết trắng xóa trời.
Bàn tay anh di chuyển tới cổ cô.
Nơi này không để lại dấu vết.
Vết bóp đó khắc sâu vào trái tim anh bằng mũi dao sắc bén nhất, khắc lên từng đường, từng đường một, máu chảy ròng ròng.
Dưới bụng ngón tay là động mạch đang giật từng cái một, một sinh mạng đang sống.
Bên tai là nỗi đau như xé nát tim gan của cô ngày đó. Cô hỏi anh: Lục Đông Thâm, anh không tin em sao?
Cô đau đớn.
Nhưng cô có biết hay không, trái tim của anh còn đau hơn cả cô.
Lục Đông Thâm nhẹ nhàng mơn man cổ cô, cho tới khi cô choàng tỉnh giấc.
Những người mệt nhoài vì đau khổ định sẵn vẫn cứ phải quấn bện lấy nhau.
Nỗi đau của Hạ Trú bắt nguồn từ mộng mị.
Một Tả Thời cuối cùng không còn hơi thở, ngọn lửa được Nhiêu Tôn đốt lên, mùi hương bọc kín không khí. Hàng loạt những hình ảnh thay đổi lẫn nhau. Cuối cùng là lời chất vấn lạnh như băng của Cận Nghiêm: Với một quá khứ bẩn thỉu khó coi của cô, sao xứng bước chân vào cửa lớn nhà họ Lục?
Ở trong mơ, cô chung quy vẫn có thể nhìn thấy Lục Đông Thâm, nhưng luôn chỉ là bóng lưng của anh. Anh đứng sững ở phía nơi hoang lạnh xa xăm. Cô ở phía sau đuổi theo, đuổi theo mãi nhưng chẳng thể nào đuổi kịp anh.
Khi gió nổi cát bay, anh dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Cô muốn tiến lên nhưng hai chân lại như bị đóng đinh trong hốc cát, không thể động đậy, chỉ có thể nhìn thấy miệng anh mấp máy: Bé con, liệu em có ăn anh không?
Cô ra sức khuơ cánh tay xua tan lớp cát mù mịt trước mắt, nhưng sau khi cát đi hết, gương mặt đó lại biến thành Tả Thời. Máu từ hốc mắt anh ấy ào ào chảy xuống. Cái miệng đã bị sứa xác chết dưới hồ phong kín khó khăn mở lời: Hạ Hạ, vì sao lại đối xử với anh như vậy?
Khi Hạ Trú mở mắt ra, hoang mạc trước mặt như khung cảnh từ từ tan đi, rút thành từng mảnh vỡ, tản đi khắp bốn phương tám hướng, bao gồm cả khuôn mặt của Tả Thời.
Sau đó những mảnh vỡ lại nhanh chóng quay về, tụ lại thành hình ảnh của thực tại: Một đêm khuya tĩnh mịch, còn cả khuôn mặt người đàn ông sắc nét nhất trước mặt.
Trong không khí cũng có một mùi hương bay lãng đãng.
Là mùi rượu, không hề ít.
Toát ra từ cơ thể Lục Đông Thâm, từ quần áo của anh len lỏi vào mũi cô. Dường như cô còn ngửi thấy được cả mùi hương khi máu huyết chảy trong mạch máu của anh va chạm với men rượu.
Mũi của cô đã nhạy bén trở lại.
Thế nên, cũng ngửi được cả mùi nguy hiểm.
Nhất là khi phát hiện anh đang đặt tay lên cổ mình.
Hạ Trú kêu lên một tiếng, dường như lại cảm nhận được nỗi đau và cảm giác nghẹt thở trước khi chết. Cô lập tức hất tay anh ra, một giây sau định ngồi dậy chạy trốn.
Cơ thể còn chưa kịp rời khỏi giường, Lục Đông Thâm đã giữ chặt lấy cánh tay cô, ngay sau đó cơ thể to lớn áp xuống, mùi hương mãnh liệt ập xuống là mùi rượu.
Hạ Trú chưa bao giờ thấy anh uống nhiều rượu như vậy. Trong việc uống rượu, trước nay Lục Đông Thâm luôn là người đàn ông có kỷ luật nhất.
Cô bị đè xuống đến mức không nhúc nhích nổi. Chiếc mũi đã trở lại bình thường trong giây lát trở nên cực kỳ nhạy cảm, khiến cô bị sặc, chỉ muốn bỏ trốn, thế là cô liều mạng xô đẩy.
Có lẽ anh vừa từ một buổi tiếp khách về thẳng đây. Sơ mi hay cà vạt vẫn đang chỉnh tề cũng đã hỗn loạn sau màn vật lộn.
Lục Đông Thâm đè cô xuống, một tay giật cà vạt xuống, quấn hai vòng trói cổ tay cô lại cố định ở giữa rồi lấy tay phải giật một góc cà vạt. Hai cổ tay cô cứ thế bị trói chặt vào nhau, rồi đồng thời bị anh ấn lên đỉnh đầu.
Tay trái của anh xuyên qua mái tóc, giữ chặt gáy cô nhưng không giống chút sức lực nào.
Khi khuôn mặt tuấn tú áp xuống, Hạ Trú nhìn thấy những tia sáng thâm trầm từ trong mắt anh, giống như bóng tối trước lúc bình minh. Bờ môi mỏng gần như dính vào môi cô, anh thì thầm: “Tôi hỏi em, em còn định báo đáp Đàm Diệu Minh kiểu gì, hm?”
Hơi thở của Hạ Trú trở nên dồn dập, câu nói ấy giống như một lưỡi dao cứa qua trái tim khiến nó đau nhói. “Lục Đông Thâm! Anh say rồi! Buông em ra!”
“Em dốc hết sức mình giữ mạng sống cho đám thuộc hạ của Đàm Diệu Minh, vẫn chưa đủ sao?” Chất giọng của Lục Đông Thâm trầm thấp thô ráp, lại rõ ràng có vẻ đang đè nén sự uy hiếp.
“Lục Đông Thâm!” Hạ Trú đọc tên anh cũng cảm thấy đau đến xé ruột xé gan, giọng cô run rẩy: “Anh không thể không tin tưởng em như vậy. Người khác đều có thể không tin tưởng em, nhưng anh không thể!”
Lục Đông Thâm hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt quấn lấy đôi mắt cô.
Dường như cô lại rơi vào một miền hoang vu, bị một nguồn sức mạnh dần dần nuốt trọn. Nguồn sức mạnh này là thứ ánh sáng không rõ ràng từ đôi mắt anh, hình thành nên dòng lốc xoáy nguy hiểm, hút cô vào trong sẽ khiến cô vạn kiếp bất phục.
Cô đang run rẩy.
Cơ thể run rẩy, trái tim run rẩy và cả mí mắt cũng đang run rẩy.
Cô cố gắng giãy giụa, bàn tay phải của Lục Đông Thâm dùng thêm sức, hai cổ tay của cô lại bị ghim chặt vào đầu giường không thể cọ quậy.
Nhưng, bàn tay trái vuốt ve má cô của anh lại rất nhẹ nhàng, khiến cô hiểu lầm rằng mọi điên cuồng mấy ngày trước đó chưa hề xảy ra.
Lục Đông Thâm lên tiếng, giọng trầm trầm như đang đè nén nỗi đau: “Tưởng Tiểu Thiên thuận lợi đi khắp mọi nơi, mục đích chính là những địa bàn của Đàm Diệu Minh đã bị niêm phong. Bé con, không có sự cho phép và sự giúp đỡ của em từ phía sau, nó có bản lĩnh và cái gan đó không?”
Một tiếng “bé con” được gọi rất dịu dàng, đến mức Hạ Trú muốn khóc, đồng thời cũng sửng sốt vô cùng.
Chuyện ngay cả Cận Nghiêm cũng chưa điều tra ra mà Lục Đông Thâm lại biết rõ?
Thấy cô bàng hoàng không nói, ánh mắt Lục Đông Thâm càng giống như trăng tháng Chạp lạnh sương, giọng nói thì trầm đến thắt lòng: “Sói sở dĩ trở thành sói là vì số phận mà nó phải gánh chịu bao giờ cũng từ hai phía cực đoan, hoặc là sống, hoặc là chết. Hạ Trú, cuối cùng chúng ta vẫn cứ đi tới đường cùng.”
Hạ Trú giật mình.
Câu nói này của anh giống như một cái đinh đâm thẳng vào khí quản của cô, sự khó thở trong giây lát khiến đầu óc ong ong và trái tim đau thắt.
Cô còn chưa kịp ngước lên nhìn anh, môi anh đã rơi xuống.
Nghiến qua môi cô, lực không hề nhỏ.
Cô cảm thấy đau, nhưng trái tim còn đau hơn, khóe mắt đã ướt rồi.
Nụ hôn này của Lục Đông Thâm khí thế bừng bừng, cực kỳ chiếm hữu. Hai cổ tay cô bị ép buộc vòng qua cổ anh, anh có vẻ như chỉ muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Là một nỗi đau chưa từng có.
Là một cục diện đã không còn đường lùi.
Và là lời từ biệt cuối cùng trong sự cuồng điên…
~Hết chương 334~