Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 148: Bất Dạ Thành

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

Mục Thiên Dương nói: “Ít mua này nọ cho các em ấy!”

Mục Thiên Thành biết điều trả lời: “Để cho anh mua! Để cho anh mua!”

Sắc mặt Mục Thiên Dương hiện lên một tia xấu hổ, may ở trong bóng đêm không ai thấy được. Hắn chỉ vào Uyển Tình và Thiên Tuyết: “Hai người các em, đi lên xe!”

Hai người nhìn thoáng qua Cayenne phía trước, vội vàng chạy tới. Chạy hai bước, Uyển Tình nhớ tới gối, lại trở về lấy gối, Thiên Tuyết cũng chạy về theo, lấy của mình đi.

Mục Thiên Dương vừa thấy, nói với Mục Thiên Thành: “Em nghĩ rất chu đáo.”

“Ha ha…… Ha ha……” Mục Thiên Thành cười gượng, “Mùa đông dễ cảm lạnh.”

Văn Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ, hỏi: “Tổng giám đốc, ngài đến sòng bạc?”

“Ừ.”

“Sòng bạc nào?” Mục Thiên Thành hỏi. Hắn ở bên ngoài thật ra là đi qua không ít sòng bạc, nhưng trong nước không được mở sòng bạc mà, trừ bỏ Macao, địa phương khác đều là sòng bạc bí mật.

“Bất Dạ Thành ở bên cạnh mở một cửa hàng, là sòng bạc ngầm hai tầng.” Mục Thiên Dương nói, “Bọn họ cố ý thả quyền kinh doanh sòng bạc ra, quyết định ở mười hai giờ đêm nay mở sòng. Chỉ cần có hai ngàn vạn, ai đều có thể đi. Ai thắng, ai muốn đến quyền kinh doanh.”

Mục Thiên Thành biết Bất Dạ Thành, toàn xưng tên là “Xã hội không đêm”, là một đại hình giải trí của thành phố C, bên trong chẳng những có phòng khiêu vũ, phòng ca, quán bar, đấu trường, còn có một sòng bạc dưới lòng đất. Phương tiện xa hoa, tiêu xài sang quý, tiếp đãi đa số là quan lớn quan trọng, nhân vật giàu nổi tiếng. Ở thành phố C, có thể nói không người không biết, không người không hiểu. Không nghĩ tới, cư nhiên khuếch trương đến thành phố A đấy!

“Anh muốn đi đánh?” Mục Thiên Thành nhíu mày.

“Chỉ cần cuối cùng là Bất Dạ Thành thắng, những người khác thua cũng có thể được đến 5% cổ phần công ty, không đổ trắng không đổ!” Mục Thiên Dương cười khẽ.

“Bất Dạ Thành thua thì?”

“Vậy người thắng kia ăn, những người khác toàn bộ giương mắt nhìn!”

“Hai ngàn vạn cứ hóa không như vậy?”

“Hẳn là không có người thắng được Bất Dạ Thành. Dù sao chúng ta đánh bạc không tốt, lão tổng Bất Dạ Thành cũng tự mình xuất động, nghe nói hắn là cao thủ sòng bạc.”

Mục Thiên Thành ôm ngực, trên mặt có hơi nghiêm túc: “Vậy anh có biết sau lưng Bất Dạ Thành có thế lực hắc đạo hay không? Mấy năm trước cảnh sát quốc tế liên tục giám sát bọn họ, chỉ sợ bọn họ khuếch trương đến thành phố A không đơn giản như vậy! Anh lội vào vũng bùn này, cẩn thận không ra được!”

“Có hơi thế lực hắc đạo không có gì không tốt.” Mục Thiên Dương nói, “Anh cũng không phải thật sự lấy đi quyền kinh doanh, lại nói muốn gia nhập bọn họ cũng không phải đơn giản như vậy, phương diện này em hẳn là biết nhiều hơn anh! Anh chỉ là chuẩn bị tiến quân khách sạn và du lịch, trước giả bộ tình cảm với bọn họ, tiện về sau hợp tác. Em đi qua nhiều địa phương như vậy, hẳn là biết khu du lịch mở ra nơi giải trí có thể kiếm được bao nhiêu chứ?”

“À…… Vậy nhưng thật ra.” Mục Thiên Thành trầm ngâm, “Dù sao quản lý công ty anh rành hơn em, anh muốn làm như thế nào liền làm như thế, đừng quên chia hoa hồng cho em là được! Về phần Bất Dạ Thành bên kia, nếu bọn họ dám kéo anh xuống nước, anh có thể nói cho em biết. Muốn em thủ tiêu bọn họ, việc rất nhỏ!”

Mục Thiên Dương cắn răng răn dạy: “Không nên luôn phô bày sức chiến đấu hung ác gan dạ! Mỗi ngày mưa bom bão đạn còn là một chuyện nhỏ, em có biết sẽ có người lo lắng hay không?”

Mục Thiên Thành nhìn về phía Văn Sâm, cười giống mèo trộm được cá: “Nguyên lai em lo lắng cho anh ~”

Mục Thiên Dương đầy hắc tuyến: “Anh nói là ông.”

Mục Thiên Thành ủ rủ: “Anh cho em nghĩ một chút sẽ chết à! Sẽ chết à!”

Mục Thiên Dương mặc kệ hắn, xoay người bước đi.

Văn Sâm hỏi: “Tổng giám đốc, muốn tôi đi với anh không?”

Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua Mục Thiên Thành, thở dài: “Thôi, cậu vuốt tóc mượt đi.”

Trở lại trên xe, Mục Thiên Dương nói: “Sau khi tôi xuống xe, đưa các cô về trường.”

Lái xe A Thành trả lời: “Vâng.”

Thiên Tuyết hỏi: “Anh anh muốn đi đâu?”

“Em ít quản! Đừng tưởng rằng anh không biết chuyện hôm nay là chủ ý của em!”

Thiên Tuyết rụt rụt cổ, không dám nói tiếp nữa.

Mười phút sau, ô tô dừng lại tại một chỗ náo nhiệt. Thiên Tuyết nhìn các bóng đèn neon bên ngoài tỏa sáng, rất nhiều xe hơi sang trọng, tò mò quay cửa xe xuống, vừa vặn thấy một bức tường to màu đen, trên tường bốn in chữ vàng to —— xã hội không đêm!

“Oa!” Thiên Tuyết kinh hô một tiếng, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, “Đây là xã hội không đêm trong truyền thuyết? Em muốn đi! Em muốn đi!”

Mắt Mục Thiên Dương lạnh đảo qua.

Cô an tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Người ta tò mò thôi……”

“Chờ em đủ mười tám tuổi.” Bất Dạ Thành cũng không phải là chỗ ăn chơi bình thường, cho dù đủ mười tám tuổi, cũng không dám cho cô đến một mình! Vạn nhất chọc tới ai, hoặc bị ai khi dễ, không để ý tốt.

Thiên Tuyết bất mãn nói: “Anh tiện thể dẫn người nhà kiến thức một chút thôi……”

“Trở về!” Mục Thiên Dương không cho cãi lại hạ lệnh, nói với Uyển Tình, “Về sau đừng điên với em ấy!”

Uyển Tình nắm lỗ tai sói xám, sợ hãi hơi liếc hắn xem xét: “Vâng……”

Trái tim Mục Thiên Dương vừa động, muốn ôm cô hung hăng hôn hai cái. Hắn giật giật ngón tay, di động về phía cô bên kia một ít, lại thu hồi, cầm lấy cái bao tay da mang vào, đẩy cửa ra xuống xe.

Đột nhiên cái gì đó dừng trên ánh mắt hắn, hắn trừng mắt nhìn, ngẩng đầu thì thấy, một số thứ màu trắng lác đác rơi xuống từ bầu trời. Hắn đưa tay đón lấy, nhìn thấy trên bao tay có gì đó dừng lại, cơ hồ ở nháy mắt tan ra…… Là bông tuyết. Cởi bao tay ra, hắn lại đón một mảnh, nhìn thấy hoa băng lục cánh chậm rãi biến mất, một tia cảm giác mát lạnh từ trong lòng bàn tay thấm qua.

Không biết xúc động ở đâu đến, hắn mở cửa xe ra lại ngồi xuống.

A Thành đang chuẩn bị lái xe hoảng sợ: “Tổng giám đốc?”

Mục Thiên Dương không để ý đến hắn, nhìn Uyển Tình: “Ngày mai chỉ có tiết học buổi sáng?”

“Buổi tối cũng có.” Uyển Tình nhìn hắn, không biết hắn có tính toán gì không.

“Buổi sáng xin phép, buổi tối trở về.”

Uyển Tình sửng sốt một chút, hỏi: “Vì, vì sao?”

Hắn nhíu mày: “Em phải biết sao?”

Uyển Tình vội vàng lắc đầu.

Hắn nói: “Ở trong này chơi đi, trong chốc lát cho Thiên Thành đến với các em. Nghe lời, không cho phép gây chuyện.”

“Nha ——” Thiên Tuyết hoan hô.

“Tuyết rơi, cẩn thận cảm——”

“Tuyết?!” Thiên Tuyết hưng phấn mà thét chói tai, không đợi hắn nói xong, liền liền xông ra ngoài.

Uyển Tình cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài, tay dán lên cửa kính xe, lại nhìn không thấy bông tuyết. Cô hà một hơi trênthủy tinh, lấy tay lau khô sạch sẽ, đang muốn nhìn rõ ràng, đột nhiên cảm giác một cỗ nhiệt khí thở ra sau đầu, quay đầu vừa thấy, thấy mặt Mục Thiên Dương gần trong gang tấc.

“Anh……” Uyển Tình hơi lui lại theo bản năng, đầu đụng trên thủy tinh, “Thiên Dương……”

Mục Thiên Dương bỗng nhiên chiếm lấy môi cô, hung hăng mút hấp. Uyển Tình sửng sốt một chút, hơi hơi mở môi ra. Cái này đối với hắn mà nói, giống như là môt lời mời, làm hắn kích động đòi lấy. Uyển Tình thở gấp một tiếng, nhẹ nhàng chống tay ngay ngực hắn. Hắn lại dịu dàng ôm cô, giữ đầu cô mãnh liệt tiến công.

Chọn tập
Bình luận