“Không cần!” Uyển Tình cự tuyệt, “Anh không nói rõ ràng, em còn phải đi chơi với Thiên Tuyết. Với lại chuyện của anh em cũng không hiểu……..Muốn đi sau này đi.” Anh hẳn là đi nói chuyện làm ăn đi? Mang theo vợ hẳn là sẽ không bị người lên án. Hơn nữa hiện tại đi, chẳng lẽ mang theo cả đứa nhỏ?
Mục Thiên Dương hiểu ý của cô: “Vậy để sau này đi. Yên tâm, anh chỉ ăn cơm, tuyệt đối khong đi những chỗ phong hoa tuyết nguyệt!”
Uyển Tình liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh đi cũng được, dù sao con em cũng đã có, không sợ anh.”
“……Được rồi, anh sợ em.” Mục Thiên Dương lại hôn cô mới rời đi.
Uyển Tình thấy hai đứa có điểm ngủ gà ngủ gật, ôm bọn nhỏ lên trên giường ngủ, bản thân cũng nhắm mắt một lát. Nhận được điện thoại của Thiên Tuyết thì cô đã thức dậy.
Thiên Tuyết hỏi: “Cậu còn muốn lại đây sao? Muốn thì tớ sẽ nói với vị kia của nhà tớ một tiếng.”
“Muốn!” Dù sao Mục Thiên Dương cũng không trở vè ăn cơm, không bắt lấy cơ hội hôm nay, chị sợ lại không có.
“Để tớ tới đón cậu đến đây.” Thiên Tuyết vui vẻ nói.
Uyển Tình nghi hoặc: chẳng lẽ cậu ấy muốn giới thiệu người đàn ông của cậu ấy sao?
Trở lại chỗ của Thiên Tuyết, chơi đến năm giờ rưỡi, nghe thấy có người mở cửa. Uyển Tình lập tức quay đầu, đầu tiên chứng kiến một túi rau dưa tươi và một túi cá sống xuất hiện, sau đó là một người đàn ông mặc một bộ tây trang đeo giầy da.
Người đàn ông nghiêng người vào cửa, đưa lưng về phía cô. Đóng cửa lại xoay người, thấy cô biểu tình có điểm không được tự nhiên, nhưng không có kinh ngạc, hiển nhiên là biết cô ở trong này.
Người đàn ông này là A Thành a!
Tuy rằng trước kia cảm thấy bọn họ lúc đó có điểm ám muội, nhưng kém quá xa, cô vẫn cảm thấy không có khả năng.
Thiên Tuyết cúi đầu cười, lại ngẩng đầu nói với A Thành: “Em muốn uống nước ăn cá nấu.”
“Nước cá nấu quá cay.” A Thành dịu dàng nói, “Không tốt với dạ dày, hôm nay ăn cá kho tàu.”
“Tốt!” Thiên Tuyết vui vẻ nói.
A Thành gật đầu với Uyển Tình một cái, mang theo đồ ăn vào phòng bếp.
Uyển Tình đưa tay nhéo Thiên Tuyết một cái, nhìn thấy A Thành xoay người vào phòng ngủ, thấp giọng hỏi: “Anh của cậu biết không?”
Thiên Tuyết lắc đầu, thực tốt nói: “Cậu là người đầu tiên biết đến.”
Uyển Tình ôm đầu: “Vì sao tớ cảm thấy đây không phải chuyện tốt?”
Trù nghệ của A Thành, vài năm trước Uyển Tình lĩnh giáo qua rồi, xác thực thập phần không sai. Mà nay, rõ ràng có tiến bộ rất lớn, phòng chừng là bị ăn hàng nhiều bức bách. Đương nhiên, nói không chừng anh chính là lấy trù nghệ lừa được Thiên Tuyết!
Tô cá kho tàu thịt cá rất mềm, Uyển Tình ăn ra một cỗ hâm mộ ghen tị___số Thiên Tuyết thật tốt, trù nghệ của A Thành thật tốt!
Cô gạt da cá sang một bên, gắp thịt cá ngon ở bên trong, chọn chỗ sạch sẽ cho Đinh Đinh Đang Đang ăn. Hai đứa nhỏ rất thích, ăn rất nhiều.
Uyển Tình nhìn Đinh Đinh, thầm hạ quyết tâm, không thể để cho Đinh Đinh ăn đồ ăn ngoài nhà hàng, bằng không về sau chỉ cần là một đầu bếp đều có thể mang con bé chạy……
Sau khi ăn xong, A Thành đi rửa chén, Thiên Tuyết đắc ý hỏi Uyển Tình: “Ăn ngon sao?”
“Ăn ngon.” Uyển Tình thở dài, còn có thiên ngôn vạn ngữ, lại không nói được. Cô có chút không yên lòng đối với A Thành, Thiên Tuyết là thân phận gì, vạn nhất bị lừa tài lừa sắc……..
Thiên Tuyết cao hứng ngồi chồm hổm trên mặt đất, nắm eo của Đinh Đinh: “Đinh Đinh, chú A Thành làm đồ ăn có ăn được hay không?”
“Ăn ngon!” Đinh Đinh nói xong, còn nuốt nuốt nước miếng.
“Con cứ nói đi?” Thiên Tuyết lại hỏi Đang Đang.
Đương Đương gật đầu: “Ăn thật ngon.”
“Vậy các cháu có thích chú A Thành hay không?”
“Thích!” Hai đứa trả lời.
Thiên Tuyết cao hứng cực kỳ, thưởng cho mỗi đứa một cái hôn.
Vẻ mặt Uyển Tình đầy hắc tuyết, vì sao có cảm giác bị người cắn vào miệng, gây khó dễ?
A Thành rửa bát xong, bưng một đĩa hoa quả đi ra. Thiên Tuyết và Uyển Tình đang nói chuyện về cửa hàng thời trang, anh không nói chen vào, ngồi ở một góc sáng sủa gọt hoa quả. Một quả táo, gọt ra một đoạn vỏ rất dài: không gãi. Hai đứa nhỏ kinh ngạc đi qua, tựa vào bên cạnh anh.
Anh nhìn thoáng qua, điêu khắc quả táo thành một con thỏ, cho Đinh Đinh.
Đinh Đinh kinh ngạc nâng niu trong lòng bàn tay, chạy đến bên cạnh Uyển Tình: “Mẹ, mẹ xem!”
Uyển Tình vừa thấy kinh ngạc, liếc mắt nhìn A Thành một cái. A Thành xấu hổ đổ mồ hôi lạnh, thấy Đang Đang còn ở bên cạnh, nói một tiếng “Chờ một chút”, tiếp tục khắc.
Uyển Tình nói với Đinh Đinh: “Phải nói cảm ơn chú.”
“A.” Đinh Đinh lúc này mới nhớ tới bản thân chưa nói lời cám ơn, lập tức chạy lại nói với A Thành, “Cám ơn.”
A Thành cười: “Không cần cám ơn.”
Đinh Đinh thẹn thùng tựa vào một bên, lại thấy anh điêu khắc ra một con heo nhỏ.
A Thành đưa con heo nhỏ cho Đang Đang, Đang Đang nói tiếng cám ơn, cầm nhìn một lát, liền cắn ăn.
Đinh Đinh trừng lớn mắt, có chút bất mãn nhìn cậu bé.
Cậu bé vô tội nói: “Con thỏ nhỏ sắp biến mất.”
Đinh Đinh cúi đầu vừa lúc thấy, con thỏ nhỏ trên tay mình đã bắt đầu biến sắc. Cô bé chạy tới bên cạnh Uyển Tình, luống cuống hô: “Mẹ…..”
Uyển Tình nói: “Chú gọt táo cho con, là để cho con ăn.”
Đinh Đinh rối rắm nửa ngày, không mở miệng được.
Thiên Tuyết cười ha ha, đưa tay giữ chặt A Thành: “Con thỏ nhỏ rất đáng yêu, tiểu bảo bảo luyến tiếc ăn.”
A Thanh xấu hổ.
Uyển Tình ôm lấy Đinh Đinh: “Ngày mai mẹ cũng khắc quả táo thành con thỏ nhỏ cho con được không?” Cô còn chưa điêu khắc qua đâu, không biết điêu khắc cái đó có khó quá không.
“Được.”
“Vậy mau ăn.”
Đinh Đinh do dự một lát, mới chậm rãi bắt đầu ăn. Nhìn thấy con thỏ nhỏ bị bản thân một ngụm một ngụm ăn mất, vừa đau lòng, vừa cảm thấy bản thân làm sai.
A Thành cảm thấy, về sau không nên điêu khắc động vật nhỏ cho trẻ con, đổi thành khắc hoa đi……
Ăn quả táo xong, Thiên Tuyết đưa Uyển Tình về Y Toa Bối Lạp.
Sau khi lên xe, Uyển Tình muốn nói lại thôi, châm chước nửa ngày mới hỏi: “Các người đã bao lâu?”
“Ngô…..Hơn ba năm.”
“Ba năm?”
“Ai……Ra tay trước thì chiếm được lợi thế thôi.”
“……..” Không phải nói như vậy. Uyển Tình cảm thấy người đều lớn như vậy, rất sợ cô chịu thiệt, hỏi: “Ba năm, Thiên Dương và Thiên Thành cũng không biết?”
“Ôi, bọn họ ai cũng có tâm sự, làm sao có thời gian quan tâm tớ?” Thiên Tuyết đắc ý cười nói, “Hơn nữa, vài năm này tớ bề bộn nhiều việc, vừa muốn đi học, vừa muốn mở công ty, ở trong mắt bọn họ, thế nào có nhiều thời gian phong hoa tuyết nguyệt như vậy? Tuy rằng bọn họ cũng có hoài nghi, bất quá cho tới bây giờ tớ cũng không quá khác người, cho nên bọn họ cũng chỉ rống mà thôi, kỳ thực cũng không phải quá lo lắng. Tớ không chịu mang cho bọn họ xem, bọn họ tưởng rằng tớ không nhận định đối phương.”
“Cậu nhận định?”
“Ngô…….Vài năm này anh ấy thăng chức vài lần, hẳn là còn thăng tiếp, đợi đên lúc có một vị trí thích hợp, cũng coi như sự nghiệp thành công, đến lúc đó mới nói cho anh hai, miễn cho anh ấy phản đối!” Thiên Tuyết nói, “Cậu cần phải giúp tớ nha!”
“Hôm nay cậu mời tớ ăn cơm, là hối lộ tớ đi?”