Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 387: Con thích cô ấy

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

Buổi chiều thứ năm ăn cơm tối xong, Uyển Tình đang chuẩn bị đến lớp, nhận được điện thoại của Quản Vận Phương hỏi: “Đêm nay cháu có qua đây không?”

Uyển Tình sửng sốt, cười nói: “Mấy ngày hôm trước mới qua, hôm nay cháu không đến ạ, quấy rầy mọi người, ngại quá…”

“Có gì mà ngại! Dì ở đây không quen ai, mỗi ngày lại chăm sóc Hạo Nhiên, chỉ chờ cháu đến giải tỏa nỗi buồn.”

“Vâng… một lát nữa cháu đến.” Uyển Tình cúp điện thoại, nói với Thiên Tuyết: “Dì bảo mình qua…”

Thiên Tuyết cũng chuẩn bị lát nữa đi tìm Mục Thiên Dương,, lịa nói: “Cậu đi đi, mình nghĩ, cậu tránh việc xui xẻo thúc giục, không bằng tìm cơ hội nói rõ ràng với anh ấy.”

Từ khi Quản Hạo Nhiên xảy ra tai nạn, cô liền gọi người ta là “Thúc giục xui xẻo”, Uyển Tình nghe cũng bất đắc dĩ. Thật ra, Thiên Tuyết không chỉ vì nguyên nhân này mới gọi người ta là “thúc giục xui xẻo”, cũng bởi vì anh ta thất bại khi chống lại anh của Thiên Tuyết, yêu Uyển Tình cũng không có kết quả, nên mới gọi như thế.

“Mình đã nói qua rồi.” Uyển Tình nói.

“Vậy thì lại nói đi? Lần trước là bao lâu rồi hả? Gần đây cậu thường xuyên xuất hiện, anh ta nghĩ cậu đã thay đổi thì sao?” Thiên Tuyết ngừng lại, yếu kém nói: “Lại nói ngày đó mình còn gây phiền cho cậu..”

Uyển Tình liếc cô một cái: “Về sau bình tĩnh một chút, không có ngày lại hại chính mình.”

“Mình đối với chuyện của mình rất bình tĩnh. Chỉ có chuyện của các cậu, mình sợ có trắc trở… mình đã có tâm lý bóng đen với chuyện các cậu cãi nhau rồi.”

Uyển Tình thở dài, nhặt gì đó ở chỗ ngồi: “Mình đi trước, nếu lớp của mình không điểm dnah, giúp mình nghe một chút, viết qua bài cho đỡ buồn bực.”

“Mình đi! Cậu còn có thể quá đáng hơn nữa không.” Thiên Tuyết kêu to: “Mình giúp cậu lừa gạt, cùng cậu phạm tội, cậu vẫn còn…”

“Được rồi…” Uyển Tình vội nói: “Mình đi mượn bọn họ!”

Bên kia, Quản Hạo Nhiên, Quản Vận Phương vừa cúp điện thoiaj, cầm nước sôi vào phòng. Quản Hạo nHiên ngồi trên giường, trước người có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn là laptop, đang hết sức chuyên chú đánh chữ.

Quản Vận Phương đưa nước cho anh: “Uống thuốc.”

“Cảm ơn mẹ.” Quản Hạo nHiên dừng lại, tiếp lấy nước, lấy thuốc trong ngăn kéo ở đầu giường.

“Không nghỉ ngơi cho tốt, lại làm cái gì thế?”

“Thừa dịp có thời gian, viết chút quy hoạch.”

Quản Vận Phương nở nụ cười: “Hôm trước rõ ràng thấy con chơi game.”

Quản Hạo Nhiên ế một phen, bất đắc dĩ nói: “Cái gì cũng không thể gạt được mẹ, thế nhưng mẹ yên tâm, con chỉ ngẫu nhiên giết thời gian, thuận tiện nghiên cứu một chút, dù sao công ty chúng ra khai phá phương diện này… cũng không mê muội tất cả ý chí…”

“Từ trước đến nay con đều có chừng mực, mẹ không lo lắng.” Quản Vận Phương cười nói: “Thế nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi.”

“Uhm.” Quản Hạo Nhiên thấy bà ngồi bên giường, nghi ngờ hỏi: “Mẹ còn có việc gì sao?”

Quản Vận Phương cười nói: “Một lát nữa Uyển Tình qua đây.”

Quản Hạo Nhiên sửng sốt, mắt ánh lên vui vẻ, đụng phải ý cười trong mắt bà, trên mặt liền có chút túng quẫn.

“Con thích con bé ấy?”

“Mẹ…” Quản Hạo Nhiên bất đắc dĩ.

“Uyển Tình là cô gái tốt, mẹ nó cũng vì nó mà phiền chuyện đại sự cả đời, sợ nó không tìm được đúng người. Nếu là con, có khi mẹ nó lại yên tâm.”

Quản Hạo Nhiên túng quẫn nói: “Uyển Tình không thích con.”

“Sao con biết nó không thích con?”

“Cô ấy từng nói.” Quản Hạo Nhiên có chút chua xót.

“Con gái đều muốn được theo đuổi.”

Quản Vận Phương không biết là có bao nhiêu khó khăn. Lúc trước bà cũng không gấp gáp với chuyện cả đời của Quản Hạo Nhiên, nhưng nghĩ đến Uyển Tình, không cưỡng cầu, để bọn chúng tự nhiên phát triển. Kết quả phát triển… rõ ràng là hai người rất có khả năng, có thể ở cùng nhau, bà không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng đáng tiếc là đáng tiếc, vẫn đang có ý muốn tác hợp. Hôm nay sở dĩ nói lời này, thật sự là gần đây có Tống Lâm đến thăm Quản Hạo Nhiên, bà không thích cô ta! Mà bạn học của Quản Hạo Nhiên cũng mờ mịt nói với bà, Tống Lâm từng bắt nạt UYển Tình, bà càng không thích! Vì thế, bà nóng vội nói đến chuyện cả đời của Quản Hạo Nhiên, để anh giữ lại những thứ mình muốn!

Đang nói, nghe thấy chuông cửa vang lên, Quản Vận Phương biết là Uyển Tình đến, vội vàng đi mở cửa.

Uyển Tình mang theo cân hoa quả, Quản Vận Phương có chút bất đắc dĩ: “Đều nói không cần mang linh tinh đến! Cháu lại mang nữ, lần sau không gọi cháu đến nữa!”

Uyển Tình cười nói: “Được ạ!”

Quản Vận Phương sửng sốt: “Không phát hiện ra cháu còn có lúc nghịch ngợm!”

Uyển Tình cười cười, theo lẽ thường hỏi thăm tình hình của Quản Hạo Nhiên.

Quản Vận Phương nói: “Ở bên trong, cháu đi xem đi, dì rửa nho cho.”

Uyển Tình đi vào, có chút xấu hổ chào hỏi với Quản Hạo Nhiên: “Anh đang bận sao?”

“Không, chơi trò chơi.” Quản Hạo Nhiên vội vàng đóng cửa sổ màn hình: “Như thế nào mà tối nay lại tới? Em không đi học sao?”

“Tối nay không có lớp.” Uyển Tình nói

“Lúc đó không đầy đủ, em chạy tới chạy lui sẽ mệt? Về sau chủ nhật đến đi, có thể chơi lâu hơn, ăn cơm trưa và cơm tối.”

“Đến đây luôn sẽ làm dì phiền mất, dì chăm sóc anh đã mệt chết rồi!”

Quản Hạo Nhiên dừng lại, khàn khàn nói: “Hai mẹ con anh đều không dễ đàng.”

“Anh đã thành tài, dì cũng coi như khổ tận cam lai rồi.”

“Em và dì Từ cũng sẽ càng ngày càng tốt.”

Quản Vận Phương chậm cháp rửa nho rồi đi vào, còn chưa nói được hai câu, nghe bên ngoài có người trở về, giống như không chỉ một người, vội vàng đi ra, liền thấy là bạn học của Quản Hạo Nhiên đến thăm.

Bà vội mời mọi người đi vào, đưa tới phòng. Mọi người nhìn thấy UYển Tình, không nhịn được sửng sốt. uyển Tình nhìn thấy bảy tám người con trai cao lớn đi tới, cũng trố mắt.

“Hạo Nhiên, tiểu tử nhà cậu ốm trên giường cũng đẹp trai như vậy!” Mọi người đi qua vỗ vai anh, có vỗ đầu… cũng chỉ dám chụp lên vai, nửa người dưới không dám chụp lấy.

Quản Hạo Nhiên nhìn thấy bạn, cũng cười vui vẻ.

Quản Vận Phương lại ra ngoài rửa hoa quả, mọi người đùa một lúc, nhìn Uyển Tình, ái muội hỏi: “Ai vậy?”

“Sư muội.” Quản Hạo Nhiên nói: “Con gái của bạn mẹ mình…Các cậu cũng gặp rồi?”

“Đương nhiên gặp rồi” Hai năm trước đã náo anh mà: “Thế nhưng, hai năm trước là sư muội, giờ vẫn là sư muội sao?”

Quản Hạo Nhiên cảnh cáo liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Ăn cái gì đi!”

Bạn học ở cùng và những người kia đều nghĩ anh và Uyển Tình đã thành đôi đã lâu, vẫn không thấy kết quả, như kiểu xem tiểu thuyết đã lâu vẫn khó dừng lại. Anh lập tức nói: “Là bạn gái của Hạo Nhiên!” Em gái cậu, loại chuyện này không phải đơn giản sao, mọi người cùng nhau nói…

“A…” mọi người quả nhiên ồn ào, ái muội nhìn Uyển Tình: “Tiểu sư muội thẹn thùng!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky