Uyển Tình đã không còn ôm ấp hi vọng, hỏi Thiên Tuyết: “Cậu nếm thử xem thế nào?”
Thiên Tuyết lịch sự cắt một miếng, giống như ở nhà hàng Tây, ăn một hồi lại nói: “Lần đầu tiên như vậy là rất được rồi.”
“Không tính lần đầu tiên?”
“Hương vị thiếu chút nữa, thịt hơi già, ăn lâu không nuốt được…”
“Em đúng là ở trong phúc mà không biết phúc!” Mục Thiên Thành giận dữ, bất bình thay Uyển Tình: “Ngon, ăn thật ngon!”
Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn lướt qua miếng anh làm cháy sém: “Em hiểu rồi, cho dù là cái gì đối với anh mà nói cũng ngon!”
Mục Thiên Thành lệ rơi!
Thiên Tuyết đả kích anh, cơm nước xong, lại sai đi rửa bát. Mục Thiên Thành nói: “Anh còn giúp chị dâu rửa rau nhé, em làm cái gì, em chỉ biết ăn!”
Thiên Tuyết sửng sốt, có chút xấu hổ, đành phải đi rửa chén.
Tuy cô không rửa bát bao giờ, nhưng vẫn thường rửa cặp lồng cơm của mình, làm cũng không phải khó. Mà Uyển Tình nấu cơm có một thói quen, sau khi nấu xong sẽ đem hết những đồ dùng như thớt, dao gì đó rửa đi, thậm chí lau cả bếp. Cho nên bát cô rửa, chỉ có 8 cái, những cái khác ngoài một cái chảo ra, thì không còn gì.
Sau cùng, cô tự nhiên rửa sạch sẽ, còn gọi Mục Thiên Thành đi xem.
Mục Thiên Thành nghĩ đến mỗi lần làm xong cơm đều rửa chén lúc lâu, nhưng lại rửa sạch ơi là sạch, trong lòng có chút không phục: “Này là thiên phú của nữ sinh, có gì đắc ý?”
“Đúng! Người nào giống anh sinh ra đã kém cỏi, còn không chăm chỉ!”
“…” Anh đi! Anh thích đàn ông quả nhiên là đúng, vừa gặp nữ sinh chỉ có kinh ngạc mà thôi…
Ba người nghỉ ngơi một lúc, ăn nước quả, điện thoại của Mục Thiên Thành vang lên, lấy ra nhìn thoáng qua, anh lập tức ngồi thẳng người: “Là anh!”
Thiên Tuyết lập tức điều chỉnh âm thanh ti vi nhỏ đi.
Mục Thiên Thành nhận điện thoại: “Anh họ…”
“Uyển Tình và Thiên Tuyết ở cùng với em à?”
“Ách… ở đây.”
“Em dẫn hai em ấy đi đâu thế? Khi nào thì về?” Mục Thiên Dương nghĩ, không thể gọi điện thoại cho Uyển Tình, anh có thể trực tiếp gọi cho Mục Thiên Thành, dù sao hống cậu ta cũng không lãng phí cái gì.
“Uhm, lập tức trở về.”
Mục Thiên Dương hơi híp tròng mắt: “Ấp a ấp úng, cậu không đem các cô ấy đi làm chuyện xấu đấy chứ?”
“Em nào dám, hahaha…”
“Cậu chột dạ rồi.” Người em này một lòng muốn pha trò, mình lại không biết: “Đưa điện thoại cho Thiên Tuyết.”
“A….” Mục Thiên Thành yếu kém đưa điện thoại cho Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết vừa ăn một quả nho liển nhổ vỏ ra: “Phi…”
“Em đang làm gì?” Mục Thiên Dương rống to.
“Chúng em ở dưới lầu.”
“Cái gì?”
“Ngồi dưới lầu B, nhà anh họ thuê.”
Mục Thiên Dương cúp điện thoại, không tới một phút đồng hồ đã đi xuống, thấy ba người đang ngồi, giận dữ hỏi: “Ở đây? Ăn cơm trưa chưa?”
Thiên Tuyết và Thiên Thành nhìn Uyển Tình, Uyển Tình nhớ nhóm người này mỗi lần đều nhìn cô làm gì không biết, cô bất đắc dĩ trả lời: “Ăn.”
Mục Thiên Dương ôn hòa với cô, cười cười, lại hung ác liếc mắt trừng Mục Thiên Thành: “Trên lầu có cơm, cậu mang các cô ấy đi lên, ở trong này ăn cái gì? Ăn trái cây?”
“Chị dâu làm cơm!” Mục Thiên Thành nói.
Mục Thiên Dương ngừng một trện, buồn bực, cực kỳ khó chịu hỏi: “Làm cái gì?”
“Là tảng thịt bò!” Thiên Tuyết cười hì hì nói. Uyển Tình học làm thịt bò chắc chắn là vì anh, nếu nah biết, thì sẽ không tức giận nữa.
Uyển Tình còn muốn cho anh bất ngờ, sợ anh tiếp tục hỏi, vội vàng chỉ vào Mục Thiên Thành nói: “Là anh họ muốn ăn!”
Mục Thiên Thành kinh hãi: Chị dâu nhỏ sao có thể hãm hại mình?
Mục Thiên Dương quả nhiên muốn giết cậu ta, cả giận nói: “Cậu khẩn trương cút cho tôi!” Nói xong, liền mang theo Thiên Tuyết và Uyển Tình lên lầu.
Mục Thiên Thành định vé máy bay hôm sau, buổi tối vẫn ngủ ở đây. Cơm chiều nghĩ muốn lên ăn cơm, kết quả Mục Thiên Dương không mở cửa, oan ức anh chỉ có thể trở về ăn cơm thừa.
Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương và Uyển Tình tới gần giữa trưa mới xuống giường, Thiên Tuyết ở trong phòng khách nói với học: “Buổi sáng anh họ có tới.”
“Đi tới liền đi rồi. Ba ngày hai bữa lại chạy loạn sang đây, chắc là vài ngày nữa lại tới.”
Thiên Tuyết cảm thấy đúng: “Đúng thế.”
“Làm một tấm biển treo ở cửa, viết: “Thiên Thành và chó không được đi vào!””
Uyển Tình liếc anh một cái: “Đó là em của anh!”
“Hừ!”
Sau cơm trưa, Mục Thiên Dương vụng trộm nhìn Thiên TUYẾT: “Ngày mai mang Uyển Tình qua đây.”
“để làm gì à?” Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi.
“Sinh nhật cô ấy.” Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn cô: “Em còn không nhớ!”
Thiên Tuyết sửng sốt một phen: “Ai nói em không nhớ? Qùa em còn mua rồi, đợi mười hai giờ tối mai sẽ đưa cho cô ấy, nói sinh nhật vui vẻ!” Nói xong oán thầm: Em cần phải nhớ kỹ sao? Em không nhớ cũng không sao, anh không nhớ mới không được!
Mục Thiên Dương thở ra, vỗ đầu cô: “Ngày mai tan lớp nhớ mang cô ấy đến đây, tối không được lộ ra cái gì, chúng ta cùng chúc mừng cô ấy.”
“Ngày mai cô ấy có lớp, cả ngày!”
“Cả ngày?”
Thiên Tuyết gật đầu: “Sáng sớm có hai tiết, thế nhưng muốn ngủ nướng, buổi chiều, bốn tiết chật kín, buổi tối cũng có… chỉ có thể đợi lớp buổi tối kết thúc… thế nhưng trước kia chưa từng như vậy, tìm được lý do tốt.”
“Buổi tối là lớp gì?”
“Lớp phụ?”
“Không phải thứ ba và thứ năm sao?”
“Là của em, không phải của bạn ấy!”
“Không phải các em đăng ký cùng lớp sao?”
“Đó là kỳ trước rồi! Kỳ này Uyển Tình chọn thực phẩm dinh dưỡng vệ sinh và kế toán cơ sở, vừa thấy là cô ấy muốn làm vợ hiền mẹ đảm! Còn em chọn văn học tình yêu Trung quốc cổ điển và điện ảnh mỹ học.
Mục Thiên Dương nói: “Uhm, vừa nghe là thấy em muốn xa xỉ lãng phí!”
“…”
Mục Thiên Dương buồn bực, anh nên sớm nói chuyện với Thiên Tuyết, nếu không có thể chúc mừng cho Uyển Tình vào chủ nhật trước. Vừa lúc ngày hôm qua Mục Thiên Thành cũng ở đây, mọi người cùng nhau vui vẻ.
Làm sao bây giờ?
Lớp buổi tối của cô đến 9 rưỡi? Chẳng nhẽ bảo cô trốn học?
….
Ăn xong cơm trưa, Thiên Tuyết trở lại phòng ngủ, ở trên máy tính vẽ photoshop
Uyển TÌNH thúc giục cô: “Nên đi học rồi.”
“Lập tức là tốt, cậu giúp mình.”
Uyển Tình đi lấy thư trên giá sách của cô, theo một loạt thư cầm rút ra, bởi vì kẹp thật chặt, lập tức không cầm chắc, đánh rơi trên máy tính của cô.
“A…” Thiên Tuyết quát to một tiếng, vội vàng lấy sách ra, phát hiện màn hình đen. Cô giật giật chuột, không phản ứng, bắt đầu ấn loạn.