Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 206: Hơi loạn uyên ương

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

Mục Thiên Thành nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ sợ không dễ dàng lui như vậy.” Thiếu chút nữa lấy mạng chị dâu nhỏ rồi, anh họ dễ dàng buông tha cô mới là lạ!

Thiên Tuyết cứng lại, đột nhiên có chút câm tức. Cô không hiểu rõ là Mục Thiên Dương đang suy nghĩ cái gì, nhưng nội tâm vô cùng phẫn nộ. Hắn luôn miệng nói là yêu Uyển Tình, kết quà sao, tất cả đều làm cho Uyển Tình bị tổn thương! Nếu thật sự hôm nay Uyển Tình bị Đinh Thải Nghiên hại chết, hắn không thể trách người khác, vì hắn chính là đồng lõa!

Đột nhiên Thiên Tuyết phát hiện sự hiên diện của Văn Sâm, hỏi: “Anh sao lại ở đây? Anh em đã trở về?”

“Tổng giám đốc còn ở HongKong.” Văn Sâm nói: “Ngài nhớ rõ hôm nay là sinh nhật tiểu thư, bảo tôi mang quà trở về cho tiểu thư.”

Mí mắt Thiên Tuyết liền giật run lên, tức giận ngồi xuống: “Anh ấy thật sự đủ rồi!”

Mục Thiên Thành đột nhiên cười: “Nghe nói là cùng chị dâu nhỏ cãi nhau?’

“Anh nghe ai nói?” Thiên Tuyết hỏi. Không có khả năng anh ấy lại đem việc này nói với hắn, mà mình và Uyển Tình cũng không có nói cho hắn, từ đâu hắn biết được?

Mục Thiên Thành nhìn thoáng qua Văn sâm, ý tứ: là hắn.

Thiên Tuyết vừa suy nghĩ, có chút bất đắc dĩ. Anh cô khẳn định thường xuyên có cảm xúc, cô và Uyền Tình không phát hiện, nhưng Văn Sâm khẳn định phát hiện. Văn Sâm cũng không phải ngu ngốc, có thể đoán được cũng không phải lạ.

Uyển Tình đột nhiên nói: “Tôi không có cùng anh ấy cãi nhau…..” Trở ngại không thông, cô sâu kín nói, “Tôi dựa vào cái gì cãi nhau với hắn”

Mục Thiên Thành liếc nhìn cô một cái, gọi như để nói: “Chị có thể cùng anh ấy cãi nhau.”

Trong lòng Uyển Tình nhảy dựng, không muốn suy nghỉ lời lẽ này có ý gì, nhằm mắt lại nói,: “Tôi đau đầu…. Muốn ngủ một chút.”

Mắt Mục Thiên Thành sáng lên nói: “Vậy chúng tôi ra ngoài trước, Thiên Tuyết em nhìn đủ rồi, nhìn bình truyền nước biển!”

Ra khỏi phòng, hắn lôi kéo Văn Sâm nói: “Xem ra anh họ làm nhiều việc như vậy, chị dâu nhỏ cũng không phải không có cảm giác! Chỉ là có phần mờ mịt mà thôi ~”

Văn Sâm nhìn hắn kéo tay mình, âm thanh lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Mục Thiên Thành liếc nhìn hắn, thấp giọng nói: “Về phòng nằm nghỉ một lát?”

Văn Sâm bỗng nhiên gạt tay hắn ra: “Tôi về công ty!”

“Vậy anh đi cùng em!”

Văn Sâm do dự, cũng không muốn trở về, Mục Thiên Thành lại vui vẻ bừng bừng kéo hắn ra cửa, thẳng đến khi trời tối mới trở về.

Trong nhà còn chưa ăn cơm, đang chờ bọn họ. Uyển Tình truyền hết hai chai nước biển mới tỉnh táo chút, lại ngủ lâu như vậy, tinh thần khôi phục rất nhiều, đang cùng Mục lão gia ngồi ở vườn hoa hít thở chút không khí mới mẻ. Mục lão gia thấy Mục Thiên Thành đã trở lại, kêu ăn cơm.

Khi ăn cơm, Mục lão gia hỏi Văn Sâm tình huống ở HongKong.

Mục Thiên Thành hỏi: “Muốn gọi điện thoại kêu anh họ trở về hay không?”

“Thôi đi.” Mục lão gia không vui nói, “Vì như vậy ảnh hường việc đi công tác, không đáng. Trước cứ để đấy, chờ nó về xử lý.”

Uyển Tình thấy sửng sốt, thật sự muốn từ hôn sao? Có dễ dàng như vậy?

Mục Thiên Thành thấy cô ngẩn người, liền gắp đồ ăn vào chén cho cô, nói: “Mau ăn! Vừa mới bị sợ hãi như vậy, ăn nhiều một chút để bồi bổ, nhìn mặt em đều không có chút huyết sắc! Chuyên khác không cần lo lắng, anh họ và Đinh gia từ hôn, em vẩn là bạn của Thiên Tuyết, là khách quý với Mục gia chúng tôi!”

“Ừ…..” Uyển Tình gật gật đầu, cúi đầu ăn cơm.

Mục lão gia hỏi: “Chị con có phải thường bắt nạt con hay không? Con không cần sợ hãi, bị ức hiếp cứ nói với ông. Nếu con đồng ý, ông sẽ nhận con làm cháu gái, cho con dựa vào!”

Mục Thiên Thành khụ một tiếng, vội vàng nói: “Ông người nói bừa cái gì vậy! Làm sao có thể nhận Uyển Tình làm cháu gái?” Uyển Tình làm cháu gái ông, không phải là anh em với anh họ sao? Vậy còn gì nữa! Tuy rằng không có huyết thống, nhưng đối với người nhà giàu, nói ra rốt cuộc thành khó nghe.

“Ông sao không thể nhận nó làm cháu gái?” Mục lão gia nóng nảy nói. Ông muốn Uyển Tình làm cháu gái ông, suy nghĩ hơn nửa năm, bây giờ nhắc tới, càng thấy ông đã hạ quyết tâm, sao có thề nghe người khác phản đối?

Mục Thiên Thành quýnh lên, nói: “Ông muốn cũng phải xem Uyển Tình có đồng ý không!”

“Không phải ông nói Uyển Tình đồng ý mới nhận sao? Con loạn cái gì!” Mục lão gia nói xong, cười mỉm chi nhìn Uyển Tình, “Con có đồng ý làm cháu gái ông hay không?”

Toàn bộ là chiêu dụ dỗ tiểu bạch thỏ của sói xám!

Uyền Tình đương nhiên không dám đồng ý, nhưng đối mặt với khuôn mặt hiền lành tươi cười như vậy, cự tuyệt nhưng không nói ra được. Tổng càm thấy, như vậy rất tàn nhẫn với ông.

Mục Thiên Thành nổi giận: “Ông! Ông đừng làm loạn! Không được! Uyển Tình tuyệt đối không thể làm cháu gái ông!”

“Vì sao?”

“Con….Chính là không được!”

Mục lão gia ngẩn ra, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nở nụ cười. Không biết nghĩ đến cái chuyện gì liền cao hứng, ông hưng phấn liền liên tục gật đầu: “Tốt rất tốt…. Không làm cháu gái, không làm cháu gái! Làm cháu dâu có vẻ tốt!”

Mọi người ngẩn ra.

Ánh mắt ông nhìn Uyển Tình và Mục Thiên Thành cùng lúc ngẫm nghĩ, Thiên Thành vì sao lại gấp gáp đến vậy, rõ ràng là không muốn người ta là em gái chứ gì? Ai, đều là lão già ông hồ đồ. Nhìn hắn gấp gáp trở về, lại nhanh xuống nước cứu người, còn hô hấp nhân tạo….. À, đều hôn qua nha!

“Không sai, không sai!” Ông liên tục gật đầu, giống như đã nhìn thấy Uyển Tình sẽ vì ông mà sinh cháu.

Mục Thiên Thành đen mặt: “Ông đang suy nghĩ cái gì vậy?” Ông không nói ánh mắt cứ nhìn tới nhìn lui là đang xảy ra chuyện gì?

Mục lão gia trừng hắn một cái: “Con cái đứa nhỏ này! Con đối với Uyển Tình….Khụ, Con có tình, con phải nói! Làm hại ông cả ngày quan tâm hôn sự của con! Một khi đã như vậy, là niềm vui lớn!”

“Khụ, Khụ, khụ—-“ Thiên Tuyết bỗng nhiên bị sặc. Lấy mạng nha! Anh đã tính toán hơn một năm, so ra là kém anh họ ở đây la hai câu! Nếu ông nhận định Uyển Tình là vợ anh họ, anh cô lại nhảy ra, như vậy trong nhà không loạn mới lạ?

“Tuyết Nhi con không sao chứ?” Mục lão gia nghe thấy cô sặc, nóng lòng hỏi.

Văn Sâm yên lặng đưa chém canh của mình cho Thiên Tuyết nói: “Uống chén canh đi.”

“Cảm ơn……….”Thiên Tuyết bị sặc đến nước mắt đều chảy ra.

Mục lão gia vừa nhìn thấy, ánh mắt sáng nhìn Văn Sâm và Thiên Tuyết lại nghĩ tới nghĩ lui.

Thì ra lại có chuyện như vậy! Nói là sinh nhật Thiên Tuyết, Thiên Dương không tự mình trở về được, kêu Văn Sâm mang quà về. Năng lực của Văn Sâm cũng không kém, để cậu ta một mình ở HongKong, cũng không xảy ra chuyện gì! Thì ra ~ là trở về cùng Thiên Tuyết ăn sinh nhật.

Mục lão gia sờ sờ râu, lúc này ông nảy sinh ý tường giữa Thiên Tuyết và Văn Sâm? Tuy rằng Văn Sâm gia cảnh không tốt lắm, nhưng có năng lực, gả Thiên Tuyết cho hắn, thật sự rất tốt….

Ông ở nơi này nghĩ rất nhiều chuyện tốt đẹp, mặc kệ Mục Thiên Thành, vỗ bàn: “Ông ông không nên tác hợp loạn uyên ương chứ!”

Mục lão gia bị hắn làm hoảng sợ, giận dữ: “ Con nói cái gì? Ngồi xuống cho ta!”

Mục Thiên Thành chỉ vào Văn Sâm, tay giật giật, có chuyện mà nói không nên lời, cuối cùng đành phải chỉ ngón tay vào Uyển Tình: “Con không thích cô ấy! Một chút cũng không thích!”

— —— BỔ SUNG THÊM — ——

Edit: alone gob

Beta: minhhy299

Mục Thiên Thành nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ sợ không dễ dàng lui như vậy.” Thiếu chút nữa lấy mạng chị dâu nhỏ rồi, anh họ dễ dàng buông tha cô mới là lạ!

Thiên Tuyết cứng lại, đột nhiên có chút câm tức. Cô không hiểu rõ là Mục Thiên Dương đang suy nghĩ cái gì, nhưng nội tâm vô cùng phẫn nộ. Hắn luôn miệng nói là yêu Uyển Tình, kết quà sao, tất cả đều làm cho Uyển Tình bị tổn thương! Nếu thật sự hôm nay Uyển Tình bị Đinh Thải Nghiên hại chết, hắn không thể trách người khác, vì hắn chính là đồng lõa!

Đột nhiên Thiên Tuyết phát hiện sự hiên diện của Văn Sâm, hỏi: “Anh sao lại ở đây? Anh em đã trở về?”

“Tổng giám đốc còn ở HongKong.” Văn Sâm nói: “Ngài nhớ rõ hôm nay là sinh nhật tiểu thư, bảo tôi mang quà trở về cho tiểu thư.”

Mí mắt Thiên Tuyết liền giật run lên, tức giận ngồi xuống: “Anh ấy thật sự đủ rồi!”

Mục Thiên Thành đột nhiên cười: “Nghe nói là cùng chị dâu nhỏ cãi nhau?’

“Anh nghe ai nói?” Thiên Tuyết hỏi. Không có khả năng anh ấy lại đem việc này nói với hắn, mà mình và Uyển Tình cũng không có nói cho hắn, từ đâu hắn biết được?

Mục Thiên Thành nhìn thoáng qua Văn sâm, ý tứ: là hắn.

Thiên Tuyết vừa suy nghĩ, có chút bất đắc dĩ. Anh cô khẳn định thường xuyên có cảm xúc, cô và Uyền Tình không phát hiện, nhưng Văn Sâm khẳn định phát hiện. Văn Sâm cũng không phải ngu ngốc, có thể đoán được cũng không phải lạ.

Uyển Tình đột nhiên nói: “Tôi không có cùng anh ấy cãi nhau…..” Trở ngại không thông, cô sâu kín nói, “Tôi dựa vào cái gì cãi nhau với hắn”

Mục Thiên Thành liếc nhìn cô một cái, gọi như để nói: “Chị có thể cùng anh ấy cãi nhau.”

Trong lòng Uyển Tình nhảy dựng, không muốn suy nghỉ lời lẽ này có ý gì, nhằm mắt lại nói,: “Tôi đau đầu…. Muốn ngủ một chút.”

Mắt Mục Thiên Thành sáng lên nói: “Vậy chúng tôi ra ngoài trước, Thiên Tuyết em nhìn đủ rồi, nhìn bình truyền nước biển!”

Ra khỏi phòng, hắn lôi kéo Văn Sâm nói: “Xem ra anh họ làm nhiều việc như vậy, chị dâu nhỏ cũng không phải không có cảm giác! Chỉ là có phần mờ mịt mà thôi ~”

Văn Sâm nhìn hắn kéo tay mình, âm thanh lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Mục Thiên Thành liếc nhìn hắn, thấp giọng nói: “Về phòng nằm nghỉ một lát?”

Văn Sâm bỗng nhiên gạt tay hắn ra: “Tôi về công ty!”

“Vậy anh đi cùng em!”

Văn Sâm do dự, cũng không muốn trở về, Mục Thiên Thành lại vui vẻ bừng bừng kéo hắn ra cửa, thẳng đến khi trời tối mới trở về.

Trong nhà còn chưa ăn cơm, đang chờ bọn họ. Uyển Tình truyền hết hai chai nước biển mới tỉnh táo chút, lại ngủ lâu như vậy, tinh thần khôi phục rất nhiều, đang cùng Mục lão gia ngồi ở vườn hoa hít thở chút không khí mới mẻ. Mục lão gia thấy Mục Thiên Thành đã trở lại, kêu ăn cơm.

Khi ăn cơm, Mục lão gia hỏi Văn Sâm tình huống ở HongKong.

Mục Thiên Thành hỏi: “Muốn gọi điện thoại kêu anh họ trở về hay không?”

“Thôi đi.” Mục lão gia không vui nói, “Vì như vậy ảnh hường việc đi công tác, không đáng. Trước cứ để đấy, chờ nó về xử lý.”

Uyển Tình thấy sửng sốt, thật sự muốn từ hôn sao? Có dễ dàng như vậy?

Mục Thiên Thành thấy cô ngẩn người, liền gắp đồ ăn vào chén cho cô, nói: “Mau ăn! Vừa mới bị sợ hãi như vậy, ăn nhiều một chút để bồi bổ, nhìn mặt em đều không có chút huyết sắc! Chuyên khác không cần lo lắng, anh họ và Đinh gia từ hôn, em vẩn là bạn của Thiên Tuyết, là khách quý với Mục gia chúng tôi!”

“Ừ…..” Uyển Tình gật gật đầu, cúi đầu ăn cơm.

Mục lão gia hỏi: “Chị con có phải thường bắt nạt con hay không? Con không cần sợ hãi, bị ức hiếp cứ nói với ông. Nếu con đồng ý, ông sẽ nhận con làm cháu gái, cho con dựa vào!”

Mục Thiên Thành khụ một tiếng, vội vàng nói: “Ông người nói bừa cái gì vậy! Làm sao có thể nhận Uyển Tình làm cháu gái?” Uyển Tình làm cháu gái ông, không phải là anh em với anh họ sao? Vậy còn gì nữa! Tuy rằng không có huyết thống, nhưng đối với người nhà giàu, nói ra rốt cuộc thành khó nghe.

“Ông sao không thể nhận nó làm cháu gái?” Mục lão gia nóng nảy nói. Ông muốn Uyển Tình làm cháu gái ông, suy nghĩ hơn nửa năm, bây giờ nhắc tới, càng thấy ông đã hạ quyết tâm, sao có thề nghe người khác phản đối?

Mục Thiên Thành quýnh lên, nói: “Ông muốn cũng phải xem Uyển Tình có đồng ý không!”

“Không phải ông nói Uyển Tình đồng ý mới nhận sao? Con loạn cái gì!” Mục lão gia nói xong, cười mỉm chi nhìn Uyển Tình, “Con có đồng ý làm cháu gái ông hay không?”

Toàn bộ là chiêu dụ dỗ tiểu bạch thỏ của sói xám!

Uyền Tình đương nhiên không dám đồng ý, nhưng đối mặt với khuôn mặt hiền lành tươi cười như vậy, cự tuyệt nhưng không nói ra được. Tổng càm thấy, như vậy rất tàn nhẫn với ông.

Mục Thiên Thành nổi giận: “Ông! Ông đừng làm loạn! Không được! Uyển Tình tuyệt đối không thể làm cháu gái ông!”

“Vì sao?”

“Con….Chính là không được!”

Mục lão gia ngẩn ra, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nở nụ cười. Không biết nghĩ đến cái chuyện gì liền cao hứng, ông hưng phấn liền liên tục gật đầu: “Tốt rất tốt…. Không làm cháu gái, không làm cháu gái! Làm cháu dâu có vẻ tốt!”

Mọi người ngẩn ra.

Ánh mắt ông nhìn Uyển Tình và Mục Thiên Thành cùng lúc ngẫm nghĩ, Thiên Thành vì sao lại gấp gáp đến vậy, rõ ràng là không muốn người ta là em gái chứ gì? Ai, đều là lão già ông hồ đồ. Nhìn hắn gấp gáp trở về, lại nhanh xuống nước cứu người, còn hô hấp nhân tạo….. À, đều hôn qua nha!

“Không sai, không sai!” Ông liên tục gật đầu, giống như đã nhìn thấy Uyển Tình sẽ vì ông mà sinh cháu.

Mục Thiên Thành đen mặt: “Ông đang suy nghĩ cái gì vậy?” Ông không nói ánh mắt cứ nhìn tới nhìn lui là đang xảy ra chuyện gì?

Mục lão gia trừng hắn một cái: “Con cái đứa nhỏ này! Con đối với Uyển Tình….Khụ, Con có tình, con phải nói! Làm hại ông cả ngày quan tâm hôn sự của con! Một khi đã như vậy, là niềm vui lớn!”

“Khụ, Khụ, khụ—-“ Thiên Tuyết bỗng nhiên bị sặc. Lấy mạng nha! Anh đã tính toán hơn một năm, so ra là kém anh họ ở đây la hai câu! Nếu ông nhận định Uyển Tình là vợ anh họ, anh cô lại nhảy ra, như vậy trong nhà không loạn mới lạ?

“Tuyết Nhi con không sao chứ?” Mục lão gia nghe thấy cô sặc, nóng lòng hỏi.

Văn Sâm yên lặng đưa chém canh của mình cho Thiên Tuyết nói: “Uống chén canh đi.”

“Cảm ơn……….”Thiên Tuyết bị sặc đến nước mắt đều chảy ra.

Mục lão gia vừa nhìn thấy, ánh mắt sáng nhìn Văn Sâm và Thiên Tuyết lại nghĩ tới nghĩ lui.

Thì ra lại có chuyện như vậy! Nói là sinh nhật Thiên Tuyết, Thiên Dương không tự mình trở về được, kêu Văn Sâm mang quà về. Năng lực của Văn Sâm cũng không kém, để cậu ta một mình ở HongKong, cũng không xảy ra chuyện gì! Thì ra ~ là trở về cùng Thiên Tuyết ăn sinh nhật.

Mục lão gia sờ sờ râu, lúc này ông nảy sinh ý tường giữa Thiên Tuyết và Văn Sâm? Tuy rằng Văn Sâm gia cảnh không tốt lắm, nhưng có năng lực, gả Thiên Tuyết cho hắn, thật sự rất tốt….

Ông ở nơi này nghĩ rất nhiều chuyện tốt đẹp, mặc kệ Mục Thiên Thành, vỗ bàn: “Ông ông không nên tác hợp loạn uyên ương chứ!”

Mục lão gia bị hắn làm hoảng sợ, giận dữ: “ Con nói cái gì? Ngồi xuống cho ta!”

Mục Thiên Thành chỉ vào Văn Sâm, tay giật giật, có chuyện mà nói không nên lời, cuối cùng đành phải chỉ ngón tay vào Uyển Tình: “Con không thích cô ấy! Một chút cũng không thích!”

Chọn tập
Bình luận