Uyển Tình ở trong phòng bếp làm cơm chiều, Mục Thiên Dương ở phòng khách trông con, xem tin tức kinh tế, Đinh Đinh Đương Đương ngồi dưới đất chơi xếp gỗ… được rồi, thật sự là anh đang xem ti vi, trojongj con chỉ là thuận tiện.
Đương Đương nhìn thoáng qua cửa lớn, nhắc nhở: “Ba ba, đóng cửa.”
“Không liên quan.”
“Vì sao?”
“Vừa rồi cô gọi điện thoại, nói có đưa cái gì đó qua, bảo ba giúp một chút.”
“A…” Đương Đương không rõ, thế nhưng vừa rồi ba ba mới thật sự gọi một cú điện thoại, là anh nói sự thật đi.
“Không được nói cho mẹ.” Mục Thiên Dương nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì cô muốn giữ bí mật.”
“A…” Đương Đương thật sự gật đầu, nói với Đinh Đinh: “Không được nói cho mẹ đâu…”
Đinh Đinh nhìn Mục Thiên Dương một cái, có chút không tình nguyện đồng ý.
Chỉ chốc lát sau, có người đến, Mục Thiên Dương bước dài đi đến, lại rất nhanh đóng cửa lại, ôm một bó hoa hồng tiến vào. Hương thơm nồng nàn lập tức hấp dẫn hai đứa trẻ con, Đinh Đinh Đương Đương trừng mắt to, đặc biệt là Đinh Đinh, thân thể nhỏ đưnngs thẳng tắp.
Mục Thiên Dương bỏ hoa hồng vào phòng Thiên Tuyết, đi tới thấy bọn chúng, tay vuốt mũi chúng một cái: “Hôm nay ăn cơm cho ngon, ngày mai đưa các con đi chơi!”
“A…” Đinh Đinh có chút thất vọng.
Khi ăn cơm chiều, Đinh Đinh Đương Đương kiêng ăn, một đứa không ăn mướp đắng, một đứa không ăn ớt xanh. Mà còn nhìn thấy đối phương không ăn cái gì, thì mình cũng không ăn, thành ra hai đứa cùng không ăn mướp đắng và ớt xanh.
Uyển Tình làm vài món thức ăn, bọn chúng có thể ăn món khác, cũng không hề tranh cãi ầm ĩ, thật sự quy củ.
Nhưng uyển Tình vẫn thấy sắc mặt của chúng mờ ám, đặt ớt xanh bỏ vào trong bát của chúng. Đinh Đinh không phải cực kỳ bài xích, nhưng Đương Đương nhíu mày: “Cay.”
“Cái này không cay.”
“Không thể ăn.”
“Không ăn không cao lên được.”
Đương Đương nhìn Mục Thiên Dương, chỉ thấy ba cũng không động vào ớt xanh.
Uyển Tình ho nhẹ một tiếng: “Làm gương đi.”
Mục Thiên Dương run lên, lập tức gắp một miếng ớt xanh to đùng bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói với Đương Đương: “Ba ba ăn ớt xanh nên mới cao thế này.”
Đương Đương rưng rưng nuốt xuống.
Uyển Tình cũng đưa mướp đắng cho Đinh Đinh, Đinh Đinh suy sụp ra mặt.
Mục Thiên Dương ở bên cạnh cũng phối hợp làm gương, ra sức chịu đựng ăn mướp đắng.
Uyển Tình nói: “Ăn cái này sẽ xinh đẹp.”
“Không ăn được…” Đinh Đinh nhăn mặt.
“Anh cũng ăn được, ăn rồi có kẹo ăn tiếp không thì tịch thu Uông Uông.”
Đinh Đinh chép miệng, nhìn Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương sửng sốt: Con bé này bình thường không phải ghét bỏ mình sao, chán ghét mình sao? Như thế nào lúc này mới nghĩ đến mình?
Tuy anh không muốn so đo với con mình, nhưng anh rất muốn bắt lấy cơ hội này nắm bắt tâm tư con gái… Nhưng là… quyết không thể dung túng cho con cái, nếu không sẽ hại con. Anh vẫn hi vọng con gái của anh sẽ có dáng vẻ trắng nõn, khỏe mạnh, mê đảo tất cả đàn ông trong thiên hạ! Mà còn, anh nào dám đối nghịch với Uyển Tình? Hôm nay còn có một việc lớn chưa thành, không thể kéo thêm hận thù…
“Đinh Đinh ngoan, nghe mẹ nói đi.” Anh dịu dàng nói.
Đinh Đinh bất mã xoay đầu đi, cúi đầu chịu ăn mướp đắng.
Mục Thiên Dương có chút hối hận, vợ và con gái không thể cùng lấy lòng, thật là…
Uyển Tình thây con không kén ăn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cơm nước xong ra cửa đi dạo, mua bóng bay cho hai đứa coi như khen thưởng.
Buổi tối trở về, trước cho con tắm rửa, sau đó đến người lớn. Mục Thiên Dương nói: “Em tắm trước đi, anh đi xem bọn chúng.”
“Uhm.” Uyển Tình xoa bóp khuôn mặt của con: “Đợi mẹ ra sẽ kể chuyện xưa cho.”
Chờ cô vào phòng tắm, tiếng nước vang lên, Mục Thiên Dương lập tức lừa gatk hai đứa con: “Chúng ta ra ngoài xem ti vi được không?”
“Mẹ sẽ mắng.” Đinh Đinh nói.
“Không đâu, mẹ sẽ xem cùng.”
Mục Thiên Dương không tốn nhiều sức lực đã lừa gạt được hai đứa trẻ đến phòng khách trên sofs, bật đĩa DVD cho chúng xem, là Tom&Jerry. Sau khi cất kỹ, lấy thảm lông đắp lên người chúng, nói: “Cứ xem đi, ba đi xem mẹ tắm xong chưa!” Ách, lời này có phần không hài hòa, ai mặc kệ, trẻ con cũng sẽ không liên tưởng bậy bạ.
Anh xoay người đi vào phòng Thiên Tuyết, đem hoa hồng ôm vào phòng mình.
Uyển Tình tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy có một bó hoa hồng tương trưng cho tình yêu kiều diễm ướt át đặt trên giường. Mùi hoa thơm ngào ngạt, hợp với rất nhiều trí nhớ và tình cảm trong cô, lan tràn vào trong đầu óc. Lúc này cô hoàn toàn không hề suy nghĩ đến con đang ở nơi nào, Thiên Dương ở nơi nào, hoa là ở đâu đến. Chỉ là chậm rãi đi qua, tay đụng chạm vào cánh hoa…
Cánh hoa non mềm, truyền lại xúc cảm nơi đầu ngón tay, giống như bị điện giật tiến vào tận đáy lòng, giống như có thứ gì đó nhẹ nhàng che chở cảm xúc của cô. Thấy có thiệp ở bên dưới, cô rút ra, mở ra đọc.
Thân ái gửi cô Đinh.
Bản thân anh tự nguyện trả giá, cả đời chung thủy, tín nhiệm, bao dung, bảo vệ… cùng với mật mã chi phiếu, xin được cùng em đi nốt quãng đường còn lại, gọi em là vợ, hi vọng được em đồng ý.
Mục Thiên Dương.
Ngày 14 tháng 2 năm…
Uyển Tình bật cười, thắt lưng mạnh mẽ bị người ta ôm lấy. Cô biết là ai, hơi kinh ngạc một chút, trấn định lại.
”Đồng ý với anh đi.” Mục Thieenn Dương nói.
“Không đồng ý đấu?” Uyển Tình hỏi/
“Em dám?”
“Anh xem em có dám hay không?” Uyển Tình khép lại thiếp, quay đầu hỏi: “Con đâu?”
“Xem ti vi?” Mục Thiên Dương bất đắc dĩ: “Có thể mặc kệ bọn chúng được không? Hiện tại chúng ta thương lượng chuyện quốc gia đại sự.”
Uyển Tình hé miệng mỉm cười, hai tay chống lên bả vai của anh, nhìn anh, sắc mặt khẽ phiếm hồng. Cô suy nghĩ các loại câu, nghĩ muốn lấy ra câu trả lời, nhưng đều cảm thấy không đủ hoàn mỹ. Cúi đầu phát hiện chính mình vẫn đang mặc áo ngủ, bỗng nhiên cảm giác như vậy một chút cũng không đủ lãng mạn, hỏi: “Có thể để em thay quần áo trước được không?”
Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, lúc này mới cảm giác dường như cô có chút mềm nhũn ở trước ngực mình, đang bị anh đè ép. Cô đã sinh con, dương như có chút tiến bộ, để cho anh muốn thể nghiệm một chút.
“Không cần đổi.” Anh trố mắt nói, ngẩng đầu nhìn mặt cô: “Những cái khác đều không quan trọng. Chúng ta cũng có con rồi, về sau không cần xa hoa trụy lạc, vàng bạc châu báu gì, chỉ cần tốt là được rồi.”
Uyển Tình động lòng: “Thật là khó có thể tưởng tượng.”
Hiện tại đột nhiên cô mới thấy mấy ngày nay, anh cũng đã khác mấy năm trước rất nhiều. Anh thành một người bình thường, một người đàn ông của gia đình, hoàn thành trách nhiệm của người làm cha. Này đặt vào mấy năm trước, là khó có thể tưởng tượng.
Cô cho rằng, anh vĩnh viễn luôn cao cao tại thường, giày Tây, là người luôn luôn tham mưu và xa xỉ. Đương nhiên, anh tin tưởng về sau anh cũng không như thế, nhưng ít ra ở trước mặt cô, anh không giống thế, chỉ là Mục Thiên Dương của gia đình.
“Em có đồng ý hay không? Mục Thiên Dương sốt ruột hỏi.