Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 247: Quả nhiên đến đây

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

Edit: alone gob

Beta: minhhy299

Buổi tối thứ sáu, thứ bảy trường học đều sẽ chiếu phim điện ảnh, lúc trước Thiên Tuyết đã muốn xem, nhưng Uyển tình vừa mới tới hai ngày đã đi tìm Mục Thiên Dương, vẫn không đồng ý. Kết quả tháng trước chiếu phim mới, Thiên Tuyết xem đánh giá trên mạng thấy quả không sai, đáng tiếc rạp đã hết chiếu, vẫn không tìm được ở trên mạng, hôm nay có cơ hội này, thì thế nào cũng chưa từng có.

Trường học hợp lại chọn ra hai bộ phim, sắp tới chiếu phim như bình thường, các cô xem chừng là đồ ăn cắp bản quyền, nhưng cũng rõ ràng.

Xem xong bộ thứ nhất, Uyển Tình đã muốn chạy. Thiên Tuyết ngồi lại một chút, xem thử bộ thứ hai như thế nào. Đợi một hồi, phát hiện bộ thứ hai khác biệt, liền tiếp tục xem. Sau khi xem xong, 10h rưỡi!

Uyễn Tình hoan mang rối loạn gấp rút mang theo cô rời khỏi, cổng trường đều là sinh viên lui tới. Thời điểm hiện tại không giống, các cô sợ bị người khác nhận ra, không dám gọi xe, bước đi ngang qua. Đi hơn hai mươi phút mới đến, Mục Thiên Dương ngồi trên sô pha hé mặt ra nhìn tivi. Lúc các cô đổi giầy, hắn chuyển liền mấy đài.

Hai người bước qua, Thiên Tuyết lấy hai ly nước cho mình và Uyển Tình, sau đó yên lặng uống nước không nói lời nào.

Mục Thiên Dương hỏi: “Bận nhiều việc?”

Thiên Tuyết nói: “Có thể không nhiều việc sao? Hiện tại ngay cả trường học có mấy cánh cửa đều không làm rõ được đấy!”

“Gấp rút cái gì?”

“Ách, đi học, tham gia hoạt động, dạo thư viện….À, hiện tại chiêu sinh mới cũng đã xong, hẳn là sẽ rãnh hơn, “

Mục Thiên Dương đưa tay ôm Uyển Tình vào trong lòng, lấy ly nước của cô uống một ngụm, hỏi: “Tham gia ngành gì?”

“Không tham gia.”

Thiên Tuyết nói: “Chúng em nhìn nhìn nơi nơi, cảm giác kiểu mẫu mệt chết, thường xuyên phải họp, còn muốn làm việc, dứt khoát đều không tham gia.”

“Không tham gia tốt.” Mục Thiên Dương nói, “Lúc năm nhất còn có tinh thần, chờ năm hai lại muốn lui, đến năm ba, ngay cả đi học cũng lười xuống giường!”

“Ừ, anh biết thật nhiều a ~ ở đại học anh cũng như vậy sao?”

“Khi đó anh cũng được, chịu khó hơn Hội sinh viên hiện tại!” Mục Thiên Dương vừa nhíu mi, “Hiện tại Hội sinh viên các em, đến phỏng vấn đều giống như chưa tỉnh ngủ, không khó tưởng tượng ở trong trường học là đức hạnh cái gì!”

Thiên Tuyết tiếp tục uống nước, vậy cùng cô không có quan hệ gì, cô hiện tại mới lớn một chút, chờ đủ lớn rồi hãy nói tới đức hạnh sau!

Thấy Mục Thiên Dương tiếp tục đổi giọng, cô nhờ tới nhanh như vậy đã mười một giờ, vội vàng bỏ ly nước xuống: “Em trở về phòng.”

“Ừ.”

Chờ cô vừa đi, Mục Thiên Dương ném điều khiển từ xa, một tay ôm lấy Uyển Tình, trở về phòng!

Đặt Uyển Tình lên giường, hắn hỏi: “Đi làm gì?”

“Xem phim……”

“Cả buổi tối xem phim gì?”

“Là rạp chiếu phim trong trường học chiếu.” Uyển Tình nói, “Xong tiết học trở về, Thiên Tuyết thấy thông báo, vừa đúng bộ phim cậu ấy thích ……Ách, chỉ tốn ít tiền, còn có thể xem hai bộ, thật tiện nghi.”

Mục Thiên Dương không nói gì, lạnh lạnh nhìn cô một cái, cúi đầu hôn cô.

Hai giờ sau, chiến trường đã dời tới bồn tắm lớn. Uyển Tình tựa vào ngực Mục Thiên Dương, dịu dàng nói: “Về sau em sẽ tới thường được……”

Mục Thiên Dương liếc nhìn cô một cái, hôn hôn cái trán của cô, ôm cô, không nói gì.Giờ phút này, hắn thầm muốn cùng cô im lặng dựa vào nhau, cho nước ấm giảm bớt mệt mỏi trên ngưới.

Uyển Tình nghĩ, bình thường tới đây, hắn thật sự không có khả năng cái gì cũng không làm. Cô đã biết nhu cầu của hắn, vẫn muốn chuẩn bị tùy thời thỏa mãn hắn. Bất quá ban ngày ban mặt cô không làm loại việc này, ngẫu nhiên một lần có thể, nếu thường xuyên, cô thật sự không chịu nổi. Nếu hắn muốn, bình thường cô còn có thể ở lại trễ một chút, chỉ cần trước lúc trường khóa cửa trở về là được……

Tiếp theo ngày thứ ba, xong tiết học buổi chiều, cô và Thiên Tuyết đi qua. Hắn không ở nhà, cô liền nhắn một tin cho hắn: “Em đến Isabella.” Isabella là tên tiểu khu này.

Một giờ sau, Mục Thiên Dương trở về. Đi tới cửa, nhìn thấy caravat trên cổ là cái cô đưa, sắc mặt không hiểu ngượng ngùng, yên lặng cởi xuống, nhét vào bao công văn, sau đó mới mở cửa.

Thiên Tuyết và Uyển Tình cầm theo sách mượn từ thư viện đến, đang ở trên ghế sô pha làm trắc nghiệm tâm lý. Hắn vào cửa, Thiên Tuyết la một tiếng: “Em không gọi điện thoại cho anh, sao anh lại trở về?”

Mục Thiên Dương dừng lại một lát, sắc mặt lạnh: “Anh không cần chờ em triệu hồi mới có thể trở về?’

“Đương nhiên không phải, anh cũng không phải thần long ~”

“Em….” Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại.

Thiên Tuyết vội vàng nói: “Em cũng không có bảy viên ngọc rồng!”

Mục Thiên Dương hung hăng trừng cô một cái, nặng nề mà thở ra một hơi, đi về phía phòng ngủ, không dấu vết cho Uyển Tình một ánh mắt.

Chờ nghe tiếng đóng cửa, Uyển Tình mới bỏ sách xuống: “Cái kia……Tớ đi nhìn xem.”

“Đi đi, đi đi ~”

Uyển Tình vội vàng chạy tới, sau khi vào phòng, đã bị hắn ôm lấy hôn môi. Một lát sau, hắn buông cô ra, cao hứng nói: “Quả nhiên đến đây, muốn anh thưởng em như thế nào?” Hắn cao hứng nhất không phải cô đến đây, thay vào đó là cô chủ động liên lạc với hắn, nói với hắn cô đến.

“Không nên…..”

Mục Thiên Dương lại hôn cô một lát, ôm cô lên giường: “Hiện tại giúp anh?” Thật muốn cô, bất quá, hắn nguyện ý tôn trọng ý kiến của cô, ai kêu cô biến hắn trở nên cao hứng như vậy.

Uyển Tình đẩy hắn ra: “Buổi tối rồi nói sau…..”

“Buổi tối?!” Ánh mắt hắn sáng lên, dán mắt nhìn cô càng chặt hơn, “Em không sợ?”

Uyển Tình lắc đầu: “Ký túc xá 11 giớ mới đóng cửa……Em trở về sớm một chút là được rồi.”

Mục Thiên Dương dừng một chút, chậm rãi buông cô ra. Hắn không muốn làm xong sự kiệnsau, cho cô rời khỏi một mình, như vậy giữ cô làm gì? Bất quá hiện tại làm, lại cho cô đi, cũng có gì khác nhau sao?

Hắn vô lực vỗ vỗ trán. Chẵng lẽ thật sự chỉ có thể mỗi tuần hai ngày? Thật sự là rất giày vò người khác…..

“Thiên Dương……” Uyển Tình đi qua dựa vào, “Anh…. Anh không thích như vậy sao? Vậy hiện tại em—-“

“Không.” Hắn vội vàng nắm lấy tay cô, ngăn cản cô cởi nút áo, “Buổi tối nói sau.”

Uyển Tình mỉm cười.

“Em hôn anh…..” Nhìn thấy cô cười, hắn luyến tiếc buông cô ra, vội vàng ôm thắt lưng cô.

Uyển Tình đi đến gần, hôn một cái lên môi hắn. Tiếp theo nghĩ đến hắn há có thể để cô ứng phó như vậy, liền chuẩn bị lớn mật một chút. Hắn cười, buông cô ra, ở trên trán cô hung hăng một chút: “Đủ! Đi chơi đi!”

Uyển Tình gật đầu, bò xuống giường xách máy tính đi ra ngoài.

Ăn cơm chiều xong, Thiên Tuyết nói về trường học. Uyển Tình sửng sốt, liếc nhìn Mục Thiên Dương một cái, Mục Thiên Dương cũng nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia tình cảm dục vọng. Uyển Tình cúi đầu, nói: “Tớ cầm máy tính để lại phòng…..”

Chân cô vừa bước vào cánh cửa, sau lưng Mục Thiên Dương liền vào theo, một tay đặt cô ở trên bàn học: “Anh đến làm xong hai lần, em tới làm ngay một lần!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky