Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 506: Thiên tính của cha và con gái

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

Uyển Tình nói: “Ăn cơm trước đã.”

Có thể làm cho con gái thích – tuy rằng thích phim hoạt hình, nhưng Mục Thiên Dương cũng thực hưng phấn, bỗng nhiên thấy hùng tâm vạn trượng, nghĩ đến sắp được con gái nhận thức rồi!

Đinh Đinh nói: “Con muốn ăn bánh trẻo màu xanh cơ.”

“Là cái gì vậy?” Mục Thiên Dương hỏi.

Uyển Tình bất đắc dĩ nói: “Là món ăn vặt tên là Xíu mại ngọc phỉ thúy, lần trước Thiên Tuyết dẫn bọn chúng đi ăn.” Cô cúi đầu hỏi Đương Đương: “Đương Đương, con muốn ăn cái gì?”

“Giống em gái.” Đương Đương luôn luôn bảo vệ em gái.

Đinh Đinh đang ôm lấy con gấu bông nhỏ, nghe vậy quay đầu ở trên mặt anh trai hôn một cái: “Anh hai thật tốt.”

“Anh cũng thích ăn mà!” Đương Đương mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng.

Đinh Đinh cười hì hì, cảm thấy anh hai vì mình mới nói như vậy.

Mục Thiên Dương ngồi xổm xuống, ôm Đương Đương hung hăng hôn một cái: “Các con làm sao lại đáng yêu như vậy chứ!” Sau đó ngẩng đầu nhìn Đinh Đinh: “Đinh Đinh không cho ba ba hôn sao?”

Đinh Đinh nhìn anh vài giây, quay đầu đi nói: “Không muốn!”

Uyển Tình nhỏ giọng nói với Mục Thiên Dương: “Con gái thẹn thùng, anh không nên gấp gáp.” Con gái nếu đã trả lời vấn đề anh hỏi thì chính là đã tiếp nhận rồi.

“Nga.” Mục Thiên Dương cảm giác Đinh Đinh đã không sợ mình nữa rồi, hơn nữa thời điểm anh ôm Đương Đương, cô bé thường lén nhìn, phỏng chừng cũng muốn anh ôm cô bé. Nên anh tin tưởng lời nói của Uyển Tình, chỉ có thể từ từ thân cận.

Quán ăn vặt Dương Châu cách nơi này không xa, bốn người lái xe đi qua. Xíu mại làm từ gạo nếp, Uyển Tình sợ đứa nhỏ ăn vào không tiêu hóa hết, nên không cho phép bọn chúng ăn nhiều làm cho cả hai có chút bất mãn.

Mục Thiên Dương nói: “Chúng ta mua một phần về nhà nhé, bữa cơm chiều sẽ ăn.”

“Được a.” Đinh Đinh đáp ứng, đáp ứng xong rồi mới phát hiện chính mình chủ động cùng anh nói chuyện, nhịn không được quệt quệt miệng, cúi đầu cắn bánh trẻo, không để ý tới người này.

Mục Thiên Dương cười, đưa tay sờ đầu bé.

Đinh Đinh nhíu mi, quay đầu nhìn anh, thấy anh đang cười, một chút cũng không hung dữ, trong lòng liền buông lỏng, quay đầu tiếp tục ăn.

Ăn xong, Mục Thiên Dương gọi người gói lại hai phần, mang ba mẹ con họ đi cửa hàng mua quần áo.

Tài xế ở nhà đến lái xe chở đồ chơi đang chờ ở phía bên ngoài cửa hàng, vừa mới ở tiệm Fastfood ăn cơm, đang rối rắm xem có nên mật báo với Mục lão gia hay không.

Mục Thiên Dương quay lại, thấy bọn họ đứng ở phía ngoài cửa hàng trò chơi bên cạnh, nhịn không được trợn mắt đi qua.

Đương Đương đi theo qua xem, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, lập tức hỏi: “Cái gì vậy?”

“Đó là ngựa gỗ! Chúng ta cũng đi ngồi nào!” Mục Thiên Dương lập tức nói.

Uyển Tình nhìn thấy người lớn cùng đứa nhỏ ngồi đấy, thái dương giật giật. Đương Đương nhỏ như vậy, Mục Thiên Dương lại cùng bé ngồi? Cô vừa nghĩ tới bộ dáng đại tổng tài của Mục Thiên Dương, liền cảm thấy hình tượng sụp đỗ.

Kết quả quả nhiên là sụp đỗ a……

Mục Thiên Dương mang theo Đương Đương ngồi ngựa gỗ, cười ngây ngô như một người cha ngốc, làm cho Uyển Tình trong lòng nảy sinh ý niệm lâu dài “Mình không biết người này“.

Đinh Đinh gặp Đương Đương chơi vui vẻ như vậy, mình cũng muốn chơi, quay đầu nhìn Uyển Tình.

Uyển Tình khó xử nói: “Mẹ không dám ngồi cái kia, làm sao bây giờ?”

Đinh Đinh bẹt miệng, cúi đầu chơi với con gấu bông nhỏ của mình.

Một lát sau, Mục Thiên Dương đi lại đây, Uyển Tình nói: “Anh cũng mang Đinh Đinh đi chơi a!”

Mục Thiên Dương cao hứng trả lời: “Được!”

Đinh Đinh nói: “Không……”

Mục Thiên Dương đã đi xa, thanh âm của cô bé chỉ có thể nghẹn ở trong cổ họng.

Về sau, cô bé chung quy là bị Mục Thiên Dương ẵm lên ngựa gỗ, không tình nguyện bắt đầu xoay quanh. Mới đầu thì rất không tự nhiên, thân mình nhỏ nhắn hơi cứng ngắc, sau thì chậm rãi thả lỏng, còn có thể ngồi trên ngựa gỗ chơi đến vui vẻ.

Mục Thiên Dương rốt cục đã ôm được con gái, cũng thực kích động. Vốn nghĩ đến con gái đã chịu nhận anh, kết quả vừa xuống dưới thì Đinh Đinh lại bay nhanh nhào vào lòng Uyển Tình, làm cho anh có chút bi thương.

Uyển Tình xấu hổ nói: “Con còn chưa quen.”ai muốn đọc trước liên hệ

Nói xong, Đinh Đinh quay đầu lại, mở to đôi mắt trong sáng nhìn Mục Thiên Dương liếc mắt một cái. Thấy Mục Thiên Dương nhìn về phía mình, cô bé lại lập tức quay đầu chôn ở trước ngực Uyển Tình.

Mục Thiên Dương cười, quả nhiên là đứa bé thẹn thùng. Hắn vươn tay sờ đầu cô bé.

Uyển Tình xoay Đinh Đinh về phía anh nói: “Mũ đội bị lệch rồi này, để ba ba mang cho con nha.”

Mục Thiên Dương cẩn thận đội lại cho Đinh Đinh, sau đó nhìn khuôn mặt phấn nộn của cô bé, nhịn không được hôn một cái.

Đinh Đinh hơi hơi co rụt người, nhắm mắt lại, cảm giác đôi môi Mục Thiên Dương dừng ở mi tâm của mình, cùng với mẹ có điểm không giống, bất quá thật ấm áp giống nhau, cũng là mềm mại, nhưng không mềm mại giống như mẹ, cũng không có hương thơm giống mẹ…

Mục Thiên Dương thối lui, hỏi: “Đinh Đinh cho ba ba ôm được không?”

Đinh Đinh hơi do dự một chút, cũng muốn chạy tới chỗ anh, nhưng vẫn là không có thói quen như vậy, xoay người lại tựa vào người Uyển Tình.

Uyển Tình cảm thấy như vậy đã là tiến bộ rất lớn, buổi sáng còn sợ anh như vậy, hiện tại đã có khát vọng thân cận với anh rồi, có lẽ đó là thiên tính của cha và con gái đi! Cô ôm lấy Đinh Đinh nói: “Lần khác đi!”

Mục Thiên Dương cũng thỏa mãn, dục tốc bất đạt, anh cứ ôm con trai trước đã! Con trai luôn có lòng tự trọng mạnh mẽ hơn một chút, không chừng hai năm nữa sẽ không muốn anh ôm đâu, anh phải nắm lấy cơ hội này! A, một lần sinh hai đứa con thật sự là quá hạnh phúc! Đương nhiên, nếu như có thể nhìn chúng sinh ra thì hạnh phúc hơn… Đều do Mục Thiên Thành! Hừ!

Lúc Mục Thiên Dương mua quần áo trong đầu vẫn đang nổi điên, cửa hàng thời trang trẻ em có rất nhiều tiệm, mỗi tiệm hắn đều dạo qua, phàm là bảo bối mặc vào nhìn xinh đẹp anh đều mua. Uyển Tình há miệng thở dốc, cũng không ngăn cản anh.

Đến tiệm cuối cùng, nhìn hai bộ quần áo đôi giống nhau, kiểu dáng cơ bản giống nhau, dành cho nam và nữ, thật giống như là đặc biệt vì cặp song sinh bảo bối mà chuẩn bị. Mục Thiên Dương lập tức kêu nhân viên cửa hàng lấy tới thử, là kiểu áo khoác ngoài, mặc ở trên người bảo bối có loại khí chất tao nhã nói không nên lời.

Nhân viên cửa hàng nhìn anh phong thái phi phàm, phỏng chừng rất nhiều tiền, nên nói: “Đây là đồ đôi dành cho cả gia đình, có cả của người lớn nữa, tiên sinh cùng phu nhân có muốn thử một chút hay không?”

“Muốn!” Mục Thiên Dương lập tức nói, nhìn Uyển Tình, “Em đi thử đi.”

Uyển Tình ôm Đinh Đinh, trừng mắt nhìn anh: “Anh thử trước đi.”ai muốn đọc trước liên hệ

Cái liếc mắt này làm cho trong lòng Mục Thiên Dương ngứa ngáy, thật giống như có dòng điện lướt qua. Anh lại phát hiện một chuyện trọng đại – Uyển Tình so với trước kia càng mê người hơn!!!!

Mục Thiên Dương buông mí mắt, nuốt nuốt nước miếng, hầu kết lăn lộn: “Được, anh thử trước.”Ăn no rững mỡ a, anh cảm thấy đêm nay sẽ ngủ không yên rồi. Tuy rằng trước kia cũng khó ngủ, nhưng không phải bởi vì … thân thể Uyển Tình.

Mục Thiên Dương thử quần áo đi ra, cùng hai đứa nhỏ giống nhau, là một kiện áo khoác màu xám làm bằng vải nỉ, mặc ở trên người anh trông thật anh tuấn tiêu sái, thật là đáng giận mà.

Uyển Tình thấy ánh mắt nhân viên cửa hàng đều ở trên người anh, nhịn không được trong lòng ê ẩm. Người này vài năm nay sẽ không phải thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy đi?

Mục Thiên Dương đi đến bên cô, khóe mắt mang ý cười, cười đẹp như hoa đào mùa xuân: “Thế nào?”

“Sao anh không tự xem đi a?” Uyển Tình hai má ửng hồng, quay đầu ôm đứa nhỏ.

Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, cảm thấy tạm được đi. Bộ dạng anh như thế nào thì anh đương nhiên biết, quần áo này cũng không làm tổn hại hình tượng, ắt hẳn là không quá khó nhìn đi. Anh đi đến bên cạnh, ngồi xổm trước mặt cô: “Tới phiên em. Có muốn anh giúp hay không?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky