Buổi chiều, Đinh Đinh Đang Đang từ nhà trẻ trở về, Uyển Tình mang theo bọn chúng đi vẽ tranh, nhớ tới bản thiết kế của Thiên Tuyết, thuận tay lấy bút viết loạn trên giấy. Cô viết tên Tuyết thị bằng tiếng anh từng chữ một từng chữ một ra, lớn nhỏ bất đồng, chằng chịt có trình tự……..Viết liên tục rất nhiều loại.
Đinh Đinh nhìn lại đây: “Mẹ đang viết cái gì?”
“Viết để chơi.” Uyển Tình vỗ vỗ đầu cô bé, nhìn bức tranh của cô bé, “Bức tranh thật xinh đẹp! Của Đang Đang đâu?”
Đang Đang giấu đi bức tranh mà mình vẽ.
Uyển Tình bất đắc dĩ cười, vuốt đầu anh nói: “Của con và em gái con giống nhau đều xinh đẹp.” Bức tranh của Đang Đang kém một chút so với của Đinh Đinh, những là không sai nha ~
Đang Đang xoay đầu: “Hừ!” Bớt lừa cậu!
Uyển Tình bất đắc dĩ thở dài, hôn cô bé, bản thân trở về phòng, bằng không hai anh em có thể lại cãi nhau! Hai người bọn chúng lúc náo loạn ầm ỹ lên, người lớn trăm ngàn lần đừng đứng ở bên cạnh, một lát bọn chúng tự nhiên sẽ tốt trở lại. Nếu có người lớn ở bên cạnh, hai người ngược lại mất mặt mất mũi, càng náo loạn càng bế tắc.
Chờ khi Mục Thiên Dương trở về, hai đứa nhóc kia đã ném đi bút vẽ đi xem phim hoạt hình, ôm bánh bích quy ăn, hai đứa cùng ngồi một chỗ ăn, phi thường tương thân tương ái.
Mục Thiên Dương nói: “Sắp ăn cơm tối, không được ăn nữa.”
Đinh Đinh đáng thương nhìn anh.
Anh nhéo nhéo cái mũi của cô bé: “Nhìn ba xem. Ba mà cho các con ăn, mẹ của các con sẽ phạt ba.”
Hôm đó, hai anh em rất tốt. Ngày hôm sau, Uyển Tình và Thiên Dương cùng nhau đi đón bọn chúng tan học, lại thấy Đinh Đinh thở phì phì, Đang Đang chạy chậm theo ở phía sau, hô: “Đinh Đinh không nên tức giận.”
“Làm sao vậy?” Uyển Tình ôm lấy Đinh Đinh, hỏi Đang Đang, “Con chọc em tức giận?”
Đang Đang nhăn mi lại: “Mới không phải con!”
Vẻ mặt Uyển Tình nghi hoặc, nhìn thoáng gia giáo viên đang nói chuyện cùng với phụ huynh khác, cô ta hẳn là không biết. Bởi vì bình thường nếu có chuyện gì, giáo viên khẳng định sẽ nói.
“Lên xe trước rồi nói sau.” Uyển Tình nói với Mục Thiên Dương.
Sau khi lên xe, cô hỏi Đinh Đinh, Đinh Đinh xoay đầu lại, cư nhiên không để ý đến cô, một lát sau, ngẩng đầu nhìn phía trước: “Ba ba……”
“Làm sao vậy?” Mục Thiên Dương vội vàng dừng xe lại, đến phía sau mở cửa xe, ôm cô bé vào trong ngực.
Cô bé ôm Mục Thiên Dương khóc lên: “Ô ô……Mẹ bắt nạt người………”
Uyển Tình không hiểu ra sao, cúi đầu hỏi Đang Đang: “Em làm sao vậy?”
Đang Đang nói: “Đều là do Lý Thiến Thiến kia không tốt!”
“Uh, Lý Thiến Thiến làm sao vậy?” Không cần phải nói, Lý Thiến Thiến nhất định là bạn học của bọn chúng.
“Có bạn học nhìn đến tiểu Uông Uông của Đinh Đinh, hỏi Đinh Đinh là cái gì.”
Tiểu Uông Uông là một cái “Uông Uông” thu nhỏ mà Uyển Tình làm. Bởi vì “Uông Uông” lúc trước qúa lớn, không thể mang tới trường học, Đinh Đinh có chút khổ sở, Uyển Tình liền làm cho cô bé một cái đặc biệt nhỏ, một bàn tay cũng túm được.
Đang Đang nói: “Đinh Đinh nói đó là Uông Uông, liền kể chuyện xưa của Uông Uông cho bọn chúng. Tất cả mọi người đều nói rất êm tai, chúng con nói là do mẹ viết, mọi người còn nói mẹ rất lợi hại nữa.”
Đinh Đinh dựa vào trong lòng Mục Thiên Dương, đã ngừng khóc, cúi đầu vuốt móc treo túi sách, không nói lời nào.
Uyển Tình nhìn cô bé một cái, hỏi Đang Đang: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chính là Lý Thiến Thiến, bạn ý nói chuyện xưa này là trên sách, không phải mẹ viết, nói Đinh Đinh gạt người!”
Uyển Tình trừng lớn mắt, ta đi!
“Kia……..” Uyển Tình há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, nghĩ nghĩ mới nó, “Vậy các con không cãi nhau với Lý Thiến Thiến chứ?”
Đang Đang lắc đầu: “Nhưng mà Đinh Đinh rất khó qua, sau đó em ấy vẫn chưa nói chuyện.”
Uyển Tình nhả ra khí, chưa nói chuyện là tốt rồi, vậy hẳn là không cãi nhau với bạn học. Cô đưa tay vuốt đầu Đinh Đinh, Đinh Đinh nhìn cô: “Uông Uông……..Con biết Uông Uông đã chết………Về sau mẹ không cần nói chuyện xưa về nó! Ô ô…….”
Uyển Tình vội vàng ôm lấy cô bé: “Ngoan, mẹ không lừa con, mẹ không lấy chuyện xưa của người khác lừa con!” Trước khi làm mẹ cô cũng là con gái, cô biết Đinh Đinh đang khổ sở cái gì.
“Thật vậy chăng?” Đinh Đinh ngập nước nhìn cô, “Là Lý Thiến Thiến gạt người có đúng không?”
“Cô bé ấy hẳn là cũng không có gạt người.” Uyển Tình bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái, nói với cô bé, “Cô bé ấy nói quyển sách kia, hẳn là do mẹ viết.”
“Dạ?” Đinh Đinh khó hiểu.
Mục Thiên Dương kinh ngạc: cô ấy là có ý gì? Cô ấy viết sách? Mà anh cư nhiên không có phát hiện!
Uyển Tình có chút chột dạ liếc mắt anh một cái, đẩy anh: “Chúng ta về nhà nói sau.”
Nhà sản xuất tặng sách mẫu cho cô, nhưng mà cô xấu hổ sợ bị người thấy, không dám bày đặt ra, đặt ở bên trong một cái hộp. Sau khi cô về nhà, cô lấy sách ra, Mục Thiên Dương cầm sách nhìn một cái, tên tác giả khiến cho anh chú ý: “Mộ Vãn?”
“Ngô, biên tập hỏi em có lấy bút danh hay không…….” Cô nghĩ không thể để bại lộ, liền lấy.
“Anh biết là bút danh.” Mục Thiên Dương nói, “Kia đây là cái ý tứ gì?”
“Sau đó liền lấy a. Một chữ trong tên của anh, một chữ trong tên của em, sau đó dùng chữ hài âm, cứ như vậy. Em vốn muốn gọi “Đinh Đang”, biên tập nhìn chằm chằm em không nói lời nào, phỏng chừng không đồng ý, em chỉ có thể để như vậy.”
Mục Thiên Dương trừng mắt liếc mắt cô một cái, mở sách ra, sau đó mở khoảng bốn năm trang, đọc ra không giống với những gì lúc trước cô kể cho đứa nhỏ. Anh lật đến vài tờ phía sau, thật sự là chuyện xưa của cô!
Trong khoảng thời gian ngắn, anh không biết nên cảm giác cái gì, ngực thản nhiên đập mạnh, có chút ủy khuất (anh cư nhiên không biết), bất đắc dĩ (ra tựu ra chứu, anh còn có thể như thế nào?), tự hào (lão bà của ta chính là lợi hại!)……
Uyển Tình lại giải thích với Đinh Đinh: “Mẹ viết chuyện xưa của Uông Uông thành sách, chia xẻ nó với những bạn nhỏ khác, để cho mọi người đều biết Uông Uông của con có bao nhiêu lợi hại!”
“Vậy Uông Uông nó……..Có thể đi cùng bạn nhỏ khác hay không?”
“Đương nhiên sẽ không! Đừng quên các con đã ở bên trong chuyện xưa, tất cả mọi người sẽ hâm mộ các con đâu!”
“Bạn nhỏ khác cũng sẽ thích nó sao?”
“Đó là đương nhiên, còn có thể thích con và anh của con nữa.”
“Vậy được rồi.” Đinh Đinh gật đầu, có chút chột dã nói, “Con không phải trách mẹ………Chỉ là…….Uh…….Con nghĩ sai rồi.”
“Ngoan.” Uyển Tình cười, “Con là biết thị phi, biết để ý là đứa nhỏ tốt, ẹm vui mừng còn không kịp!”
Đinh Đinh ngượng ngùng nở nụ cười, ôm cô: “Kia mẹ đọc chuyện xưa của Uông Uông cho chúng con nghe, được không?”
“Được. Nhưng mà…….Chuyện xưa của Uông Uông có chút không giống như lúc trước. Bởi vì…….Lúc trước có nhiều chỗ không tốt, con trưởng thành rồi sẽ hiểu.”
“Dạ.”
Uyển Tình ôm cô bé ngồi vào trên sô pha, cũng kéo Đang Đang vào một bên, mở sách ra vừa đọc vừa giảng giải.
Đinh Đinh vừa nghe, giống như xác thực không giống với___mở đầu chuyện xưa, thật lâu trước đó cô bé nghe qua, sau đó Uyển Tình không có lặp lại, cho nên cô bé cũng không nhớ rõ ràng. Chỉ là nghe được Uông Uông không có chết, ánh mắt của cô bé liền sáng, nghe được càng ngày càng nhiều việc.