Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 428: Là ai

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

“A?” Sở Duy nghe được đoạn trước rất rõ ràng, ba chữ cuối như tưởng là mơ: “Vị hôn thê của cậu là ai?”

Mục Thiên Dương cười, nhẹ giọng nói: “Đinh Uyển Tình.”

“Nga……..” Không phải con nhóc người tình của cậu đó sao, đã thăng cấp lên thành vị hôn thê? May mắn lúc trước không có nghe lời lão đại đi giải độc giúp cô ta………. Chậc chậc!

“Đã làm phiền anh rồi, bao nhiêu tiền tôi trả.”

“Hắc hắc, chuyện tin tức tôi giúp cậu ngó chừng, dù sao cũng một câu nói thôi. Thế nhưng muốn điều tra cái khác, biết được chỉ có lão đại của chúng tôi, tôi cũng không dám tự tiện điều dộng người.”

“Được, tôi sẽ gọi cho anh ta.”

“Không cần, cậu trước cứ chăm sóc…..Khụ, chăm sóc tiểu tâm can của cậu đi, tôi nói với anh ấy một tiếng là được. Nếu có vấn đề gì, sẽ nói cho cậu biết sau.”

Mục Thiên Dương nói một tiếng”cảm ơn”, rồi cúp máy, đi đến bên người Uyển Tình: “Đừng lo lắng, không có việc gì.”

Uyển Tình lắc đầu: “Hung thủ nhất định biết chuyện của chúng ta…. Hắn có thể nói cho mẹ em biết không? Nghĩ muốn vơ vét tài sản của mẹ? Kia lúc mẹ đi……”

“Sẽ không!” Mục Thiên Dương ôm cô: “Chuyện này còn chưa có rõ ràng, em không cần nghĩ lung tung!”

Uyển Tình hét lớn: “Em không muốn lúc mẹ đi còn không yên lòng!”

Mục Thiên Dương ngẩn ra, dường như đã hiểu rõ nỗi lòng của cô, đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi.

Uyển Tình bỗng nhiên trở nên rất phiền chán. Nếu mẹ biết chuyện của cô và Mục Thiên Dương, nhất định sẽ rất thất vọng, khẳng định là chết không nhắm mắt! Nói không chừng, cùng lúc đó bị người khác mưu sát, về phương diện khác là vì đã biết chuyện của cô, không yên lòng mới không tránh được bị xe tông……

Là cô hại chết mẹ….

Uyển Tình khóc nói: “Là em hại chết mẹ……”

“Em nghĩ lung tung cái gì vậy?” Mục Thiên Dương khinh hãi: “Em quá mệt rồi, đi ngủ một lát được không?”

“Nhất định là bởi vì em…….” Uyển Tình nói: “Là em hại chết bà………”

“Em đừng nghĩ lung tung.” Mục Thiên Dương rất luống cuống, thấy cô chỉ biết khóc, giống như hoàn toàn không nghe được giọng nói của mình, sốt ruột nhìn về phía Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết cũng mang vẻ mặt ưu sầu, cô đã bao giờ gặp được loại chuyện này đâu? Qủa thực hữu tâm vô lực!

Mục Thiên Dương muốn đánh ngất Uyển Tình nhưng lại không nỡ, chỉ có thể ôm lấy cô, khổ sở nói: “Em đừng như vậy có được không?”

Uyển Tình đẩy mạnh anh ra, đứng dậy trở về phòng. Cô không dám tưởng tượng, nếu trước khi chết mẹ biết chuyện của cô, có bao nhiêu khiếp sợ, bao nhiêu khổ sở! Nếu là như vậy, cô còn mặt mũi gì mà ở bên cạnh Mục Thiên Dương? Cô cho dù không hại chết mẹ, cũng để lại một nhát đao trong lòng bà…..

Nhưng mà, nếu mẹ không biết thì sao? Cô luôn luôn lừa bà, luôn luôn lừa dối….. Cho dù như thế nào, cô đều là một đứa con bất hiếu…..

Uyển Tình ngã lên giường, hai mắt không động nhìn lên trần nhà, tự trách, cắn nuốt lấy tâm trí yếu ớt của cô, làm cho cô muốn phá hủy chính mình.

Mẹ đã chết, cô còn sống trên cõi đời này làm gì? Cô chung quy vẫn là một đứa con gái bất hiếu, mỗi ngày lừa gạt mẹ ruột của mình, không biết xấu hổ lêu lổng với đàn ông, thậm chí, chiếc xe của người đàn ông đó còn đâm chết mẹ của mình!

Mặc kệ vì nguyên nhân gì, xe của anh đâm chết mẹ là sự thật! Cô vì sao còn tin tưởng anh? Cho dù cô tin tưởng anh, cũng không nên tiếp túc lưu lại! Bởi vì mẹ bị xe của anh đâm chết…..Cô tiếp tục lưu lại, căn bản chính là bất hiếu!

“A —-” Uyển Tình ôm lấy cái chăn bên cạnh, tê tấm phế liệt hét ầm lên.

Mục Thiên Dương và Uyển Tình nghe thấy, chạy nhanh vào phòng, thấy cô nằm thẳng tắp ở trên giường, giật mình. Mục Thiên Dương vội vàng ôm lấy cô: “Em làm sao vậy?”

“Người đáng chết là ta…..” Uyển Tình thì thào khóc: “Người đáng chết là ta……”

Mục Thiên Dương bị biểu tình của cô dọa sợ. Cô mấy ngày hôm trước không có thương tâm như vậy, hiện tại thật giống như chán đời! Anh nhịn không được nắm chặt lấy cánh tay cô, rống to: “Em ở đây nói lung tung cái gì vậy hả!”

Anh hét lớn như vậy, cô cũng không có kêu đau, cả người giống như bị mất hồn, chỉ còn lại thể xác.

Thiên Tuyết vội vàng đẩy anh ra: “Anh bình tĩnh một chút, cô ấy có cái gì đó không đúng!”

Mục Thiên Dương ngẩn ra, tay ôm lấy khuôn mặt Uyển Tình, nhìn thẳng vào hai mắt vô thần của cô: “Uyển Tình, em làm sao vậy? Em nhìn anh này, em đừng làm anh sợ, em nhìn anh này!”

Thiên Tuyết nhìn thấy anh như vậy căn bản là không làm nên chuyện gì được, đẩy anh: “Anh gọi điện thoại hỏi xem án tử tiến triển thế nào rồi!”

Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn cô: “Bắt được hung thủ rồi?”

“Hẳn là bắt được rồi.” Thiên Tuyết nói.

Mục Thiên Dương vội vàng đi gọi điện thoại, cảnh sát thông qua số điện thoại, đã phát hiện được hành tung của người đàn ông gọi điện cho Uyển Tình, đoán rằng buổi tối có thể bắt được người.

Mục Thiên Dương cảm thấy đây đối với Uyển Tình không phải là tin tức tốt, trở nên mười phần phiền muộn. Lấy việc liên quan đến người thân của mình, con người sẽ trở nên trì độn, anh cũng vậy, đầu óc hiện lên những hình ảnh lung tung, lại hoàn toàn không biết bước tiếp theo nên hành động như thế nào, không biết mình cón có thể vì cô làm cái gì?

Rốt cục, Mục Thiên Thành cũng đến đây, anh thở dài nhẹ nhõm, nghĩ rằng Thiên Thành chung quy cũng bình tĩnh hơn mình, còn có thể hoàn thành một việc.

“Chị dâu nhỏ đâu?” Mục Thiên Thành hỏi.

“Ở trong phòng……”Mục Thiên Dương nhu nhu cái trán: “Anh không biết cô ấy bị sao nữa….. Tâm tình cô ấy có chút không tốt.”

Mục Thiên Thành dừng một chút, thầm nói trong lòng nhìn mặt của anh cũng có chút không tốt: “Vậy để cho cô ấy nghỉ ngơi đi, cảnh sát nói như thế nào?”

“Đi bắt người. Anh cảm thấy người gọi điện thoại không phải là hung thủ, đây rõ ràng là châm ngòi ly gián anh và Uyển Tình, nhất định là sau lưng có người sai khiến!”

“Này không cần hoài nghi! Không phải là loại người chỉ vì cầu tài, bắt cóc vơ vét tài sản cũng không trộm xe của anh, hiện tại mưu sát, gài tang vật dấu vết rõ ràng như vậy, lại bắt đầu châm ngòi ly gián quan hệ hai người, nhất định phải là người quen của hai người, hơn nữa còn biết rõ quan hệ của hai người, hoặc ít nhiều cũng có chút qua lại với các ngươi, hết sức không muốn các ngươi tốt –”

Mục Thiên Dương đột nhiên nói: “Đinh Thải Nghiên!” Nói xong nghiến răng, ánh mắt hiện lên một tia ngoạn độc.

“Không phải cô ta. Mấy ngày trước em có tra qua, cô ta hiện tại vội vàng đi làm, cuộc sống tự lo còn khó khăn, hai cái người già kia càng không nói, cho dù có tư tưởng trả thù, cũng tạm thời không có tâm tư mà làm.”

“Vậy là ai?”

“Vậy cần phải suy nghĩ cẩn thận. Có thể là người phụ nữ trước kia của anh hay không, vốn là cho rằng vị trí Mục phu nhân cô ta cầm chắc rồi, đột nhiên lại xuất hiện chị dâu nhỏ, cản đường cô ta…….”

Mục Thiên Dương thật sự không muốn là khả năng này. Nếu như là như vậy, anh gián tiếp trở thành hung thủ, lấy trạng thái hiện tại của Uyển Tình tự trách mình, khẳng định càng trách anh, vậy bọn anh trong lúc đó…. Khả năng không có tương lai…..

Anh đột nhiên nhớ tới một người, cách tay phát run đỡ lên trán, đè lên huyệt thái dương: “Triệu Mina……Cậu đi điều tra thêm về cô ta……..”

Lúc trước anh ở cùng một chỗ với Đinh Thái Nghiên, Triệu Mina liền dám gọi người luân phiên thượng Đinh Thải Nghiên, sau đó chụp ảnh, ở lễ đính hôn của hai người họ thì đem tặng lễ vật này…. Hành vi độc ác như vậy, xác thực có khả năng…..

Không cần, trăm ngàn lần không cần. Anh chịu không nổi Uyển Tình trách cứ….

Chọn tập
Bình luận
× sticky