Mạnh ngẩng đầu, cô nhìn về phía mẹ của Từ Trọng, nước mắt lăn rào rào xuống.
Mẹ Từ không thể tưởng tượng được cô còn có mặt mũi khóc, phác qua hai lỗ tay của cô: “Vì sao cô lại gạt Từ Trọng nhà chúng ta? Con tiện nhân này! Yêu tinh hại người! Là cô hại chết Từ Trọng!”
“Mẹ, mẹ người không nên như vậy!” Từ Thanh vội vàng kéo bà ra.
Đứa nhỏ bị dọa, oa oa khóc lớn. Uyển Tình ôm chặt Đinh Đinh ở trước ngực, không rên một tiếng.
Mọi người nhìn vẻ mặt của cô, biết cô chấp nhận, cũng không truy hỏi.
Ấn tượng của Từ Thanh đối với cô không tệ lắm, khổ sở dậm chân: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao cô có thể như vậy?”
Uyển Tình khàn khàn khóc nói: “Là tôi lừa Từ Trọng, thực xin lỗi….”
Ba Từ tức giận vỗ bàn: “Một câu thực xin lỗi của cô là xong sao? Cô cút! Cô cút cho tôi! Nếu đứa nhỏ không phải là con của Từ Trọng, nhà chúng tôi không dung được cô!”
Hai tay Uyển Tình phát run, quỳ trên mặt đất đi không nổi. Cứ đi như vậy, cô cảm thấy rất có lỗi với Từ Trọng!
Mẹ Từ tức giận nói: “Như thế nào? Cô còn muốn giở trò gì ở đây? Còn muốn gạt tiền trợ cấp của Từ Trọng nhà tôi? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu! Chúng ta đi xét nghiệm cái A gì đó, tôi muốn lột da của cô!”
“Mẹ bình tĩnh một chút trước!” Từ Thành và cô Từ giữ chặt bà.
Uyển Tình nói: “Con không có ý tứ đó……Con đi…….Thực xin lỗi, con đi!” Cô đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng.
Thân thể mẹ Từ nhoáng lên một cái, ngã xuống bên cạnh ba Từ.
Chỉ yên lặng trong chốc lát, thím của Từ Trọng nói: “Để cho cô ta đi như vậy sao? Nửa năm này mẹ và chị tốt với cô ta như vậy, tiêu không ít tiền, sao không kêu cô ta trả? Gà vịt đều giết sạch vì cô ta…….” Nói xong bĩu môi. Sauk hi Uyển Tình đến, bà nội Từ bỏ ra không ít tiền để mua đồ, thím Từ nghĩ tới hai đứa con dâu của mình còn không được đại ngộ như vậy đâu, trong lòng có điểm bất mãn.
Từ Thanh bất mãn liếc mắt nhìn ba một cái, người thím này e rằng lại làm cho thiên hạ càng thêm náo loạn.
Bà nội Từ nói: “Phải đó! Thanh Thanh cháu mau đi xem, đừng để cô ta giả bộ lấy đi gì đó của chúng ta.”
Từ Thanh cảm thấy như vậy có điểm hơi mất nhân tính, nhưng không dám không tuân theo mệnh lệnh của trưởng bối, hơn nữa em trai của cô bị lừa…….Cô thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Mẹ Từ hung tơn nói: “Tôi còn ghi tên hai đứa nhỏ được nhận hoàn toàn phần trợ cấp, giao toàn bộ tiền mà Từ Trọng để lại cho cô ta……..”
Thím Từ nói: “Cho dù đứa nhỏ là của Từ Trọng, cũng không thể cho cô ta! Vạn nhất cô ta mang tiền đi, để đứa nhỏ lại cho chị, chị phải làm sao bây giờ?”
Chú Từ trừng mắt nhìn bà một cái, khiến cho bà không dám nói nữa, bà chỉ có thể câm miệng,
Mẹ Từ đột nhiên nhớ tới một sự kiện, mạnh ngồi thẳng: “Không thể để cô ra đi!”ai muốn đọc trước liên hệ
“Con còn giữ cô ra?” Bà nội Từ cả giận nói.
Mẹ Từ vội la lên: “Cô ta còn thiếu Từ Trọng tiền!”
“Thiếu bao nhiêu?” Bà nội Từ nghe vậy, mắt lộ ra tinh quang.
Mẹ Từ nói mấy ngày hôm trước sắp xếp lại di vật của Từ Trọng, phát hiện có một cuốn sổ ở bên trong, trên đó có ghi rõ tiêu dùng của đứa nhỏ. Bà hừ nói: “Còn cả những đồ vật mà con tiện nhân kia đưa cho tôi, giả bộ trong một tháng lễ tết, bên trong còn có một quyển sổ tiếc kiệm, trên đó có mấy vạn đồng! Cô ta khẳng định khôn phát hiện, bằng không chắc chắc sẽ lấy!”
Bà vốn giao sổ tiếc kiệm cho Uyển Tình, nhưng những ngày gần đây luôn tranh cãi với Uyển Tình về chuyện đứa nhỏ, huyên náo có điển bất hòa, nghĩ nên để một thời gian sau rồi nói sau, cũng muốn quan sát thái độ của Uyển Tình một chút. Nếu Uyển Tình không an phận, bà liền giấu đi, Uyển Tình còn muốn có tiền thì phải tìm đến bà, bà có thể lấy chuyện này để quản Uyển Tình.
Thím Thẩm kỳ quái thuyết: “Từ Trọng ghi những cái này sao? Chẳng lẽ chờ đứa nhỏ trưởng thành, mới tìm bọn chúng tính sổ?” Nói xong sửng sốt, “Sẽ không phải là nó đã biết đứa nhỏ không phải con của nó chứ?”
Mọi người vừa nghe, trầm mặc.
Mẹ Từ tức giận đến run cả người: “Làm sao có thể? Nó phải biết rằng, nó không ăn cái này đau mà không dám kêu?”
Thím Thẩm không nói lời nào, thầm nghĩ là con trai chị quá mềm lòng, bình thường đều thích làm việc tốt, lại nói luôn xả thân giúp người, những căn bản chính là ngốc! Anh có thể ăn cái đau này mà không dám kêu, có thể cũng nói không chừng.
Mẹ Từ nhớ tới chuyện phát sinh ngày đó với Uyển Tình, thật đúng là Từ Trọng lừa gạt mình. Bất quá bà không tin Từ Trọng sẽ lừa gạt mình, bà là mẹ anh, anh sao có thể giúp người ngoài gạt bà đâu? Bà không tiếp thu được khả năng này! Nhất định là Đinh Uyển Tình xấu xa, là cô ta xằng bậy với người đàn ông khác, càng đặt đứa nhỏ lên đầu Từ Trọng!
Bà đứng lên: “Tôi muốn đi tìm cô ta trả lại tiền! Không trả tiền xong, không cho phép đi!”
Lúc này, Từ Thanh ở trong phòng Uyển Tình, bởi vì không có những người khác ở đây, liền hỏi Uyển Tình những chuyện này là sao. Uyển Tình do dự một hồi, nói cho cô, để cho cô quyết định có công khai hay không.
Ai ngờ Từ Thanh nghe xong, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin cô: “Em không nên nói cho mẹ chị biết! Nếu mẹ biết em trai lừa bà, bà sẽ rất khổ sở.”
Uyển Tình gật đầu: “Em không nói.” Chỉ cần Từ gia không cần phần chân tướng này, cô cũng sẽ không nói ra.
Từ Thảnh cảm thấy rất có lỗi với cô, chuyện này là Từ Trọng khởi đầu, cho dù cô lợi dụng anh, cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên người cô. Đột nhiên, nghe thấy có người đến, Từ Thanh đi ra ngoài, thấy mọi người đang kéo đến đây.
Mẹ Từ cầm sổ sách, kêu Uyển Tình trả lại tiền.
Bà nội Từ nói: “Bình thường cô ăn cơm chù cũng phải tính! Không phải làm ruộng? Gà vịt được nuôi lớn dễ dàng lắm sao?”
Mẹ Từ mở sổ sách ra, đọc từng lên từng khoản từng khoản, mỗi lần đọc xong, liền hỏi Uyển Tình: “Cô nói có phải hay không?”
Uyển Tình lăng lăng gật đầu: “Phải…..”ai muốn đọc trước liên hệ
Mẹ Từ gấp sổ sách lại, nói với Từ Thanh: “Đi lấy máy tính đến đây!”
Từ Thanh nhìn Uyển Tình, vô cùng không đành lòng.
Uyển Tình nói: “Chị hai chị đi lấy đi.”
Mẹ Từ lấy cuốn sổ đánh lên trên đầu cô một chút: “Chị hai cũng là để cô gọi!”
Uyển Tình mạnh câm miệng.
Từ Thanh nói: “Mẹ xin mẹ bớt giận, đánh cô ấy chỉ mệt mẹ thôi. Chúng ta tính toán sổ sách với cô ấy là được, không cần phải nổi giận.” Nói xong, thật xin lỗi liếc mắt nhìn Uyển Tình một cái, đi xuống dưới lầu tìm máy tính.
Mẹ Từ đoạt lấy máy tính, run rẩy ấn, không muốn ấn sai lầm, ấn xóa từng cái đều rất cẩn thận, những người khác cũng giả bộ như không nhìn thấy. Dù sao Uyển Tình cũng không thiếu bọn họ, bắt đầu đều là tiền? Mấy ngày nay bọn họ có quan tâm cô, hay không quan tâm?
Tính xong, Mẹ Từ đưa máy tính cho Uyển Tình xem: “Tám ngàn tám! Nửa năm thức ăn này, mỗi tháng coi như cô mất một ngàn, lại tính bù đắp tổn thất tinh thần, tổng cộng cô phải trả hai vạn!”
Bà nội Từ nói: “Hai vạn sao có thể đủ? Nghĩ đến con của cô ta được nuôi tốt như vậy! Tám vạn! Một phần cũng không thể thiếu, không trả đủ không cho phép đi!”
Mọi người không dị nghị, nhìn chằm chằm Uyển Tình.
Uyển Tình cắn môi nói: “Tôi không có tiền……”
Mọi người trầm mặc một trận, mẹ Từ đổ ập đồ vật xuống người cô: “Cô muốn nợ?”
Uyển Tình lắc đầu.
“Vậy cô có trả hay không?” Mẹ Từ rống to.
“Tôi sẽ…..” Uyển Tình nói, “Nhưng hiện tại tôi không có tiền…….”
“Vậy cô đi làm trả nợ của tôi!”
Uyển Tình gật đầu.
Mẹ Từ rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Bà nội Từ nói: “Đi đâu làm việc? Cô ta chạy làm sao bây giờ?”
Mẹ Từ nói: “Làm việc ở ngay trấn trên! Cô ta dám chạy! Nói trước một tiếng với nhà ga, không cho phép cô ta lên xe.” Rồi hướng chồng của Từ Thanh nói, “Con đi chào hỏi với người ở bến xe.”