Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 497: Không lễ phép

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

Tựa hồ cảm giác được tâm tình của mẹ không tốt, cả đêm Đinh Đinh Đang Đang đều rất im lặng. Sáng sớm ngày hôm sau, hai bé tỉnh lại trước Uyển Tình, cũng không dám quấy rầy cô, hai người giúp đỡ lẫn nhau mặc quần áo, mặc nửa ngày, cũng không mặc xong, khuân mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.

Khi Uyển Tình tỉnh lại, thấy hai đứa mặc nội y giữ ấm ngồi ở trên giường, kinh hãi: “Hai đứa có chuyện gì sao không ngủ được? Lạnh làm sao bây giờ?” Trong phòng này không có điều hòa, cư nhiên lại ngổi như vậy.

Đinh Đinh đưa tay vuốt lông mi của cô: “Mẹ, cười cười.”

Uyển Tình sửng sốt, càm lấy bàn tay nhỏ bé của bé, cười nói: “Mẹ đang cười.”

Đinh Đinh chép miệng, cúi đầu nói: “Người xấu.”

“Vì sao mẹ lại hư rồi?”

“Là cái chú kia…….” Đang Đang vừa nói, “Cái người ngày hôm qua.”

Uyển Tình sửng sốt.

Hai đứa xem biểu tình của cô, đồng thời nói: “Người xấu.” Hại mẹ không vui.

Uyển Tình thở dài, giúp bọn chúng rời giường. Sau khi ăn điểm tâm, chuẩn bị đi đăng ký hộ khẩu cho bọn nhỏ. Sau đó còn phải tìm hiểu một chút những nhà trẻ ở gần đây, cô cũng phải bắt đầu tìm việc.

Sau khi ra khỏi nhà, Uyển Tình khóa cửa, Đang Đang đột nhiên kéo kéo quần của cô. Cô cúi đầu vừa nhìn, theo hướng tay mà Đang Đang chỉ xuống dưới lầu. Cô xoay người, thấy bóng lưng của một người đàn ông ở chỗ rẽ xuống lầu.

Mục Thiên Dương…….

Uyển Tình đóng cửa lại, dắt hai đưa đi xuống. Hai đứa sợ té, nên đều bám vào lan can để xuống lầu, đến phía sau Mục Thiên Dương, hai đứa xuống sau Uyển Tình.

Mục Thiên Dương đang ngủ. Vốn Uyển Tình còn muốn chạy, nhưng trong lòng lại khó chịu. Vì sao anh phải như vậy? Rõ ràng anh đã có Trâu Tranh! Cho dù anh kết hôn là có ẩn tình khác, anh và Trâu Tranh không có tình cảm, thì cũng là vợ chồng hợp pháp. Anh như vậy tính là cái gì đây? Anh muốn cô phải làm như thế nào?

Uyển Tình thống khổ đứng, sau vài phút, cô nói với Đang Đang: “Đánh thức chú ấy, nếu không chú ấy sẽ sinh bệnh.”

Đang Đang không tình nguyện, đi kéo tay áo Mục Thiên Dương, kéo một chút, sợ Mục Thiên Dương Tỉnh, lập tức trốn phía sau Uyển Tình. Cứ như thế một lần kéo một lần trốn, qua lại vài cái, Mục Thiên Dương không tỉnh, Đang Đang lười phiền phức, đứng yên một chỗ kéo, vẫn lay động.

Mục Thiên Dương rốt cục ngẩng đầu lên, bé mạnh chạy về phía sau Uyển Tình.

Uyển Tình nhìn Mục Thiên Dương, né tránh tầm mắt của anh, nắm tay đứa nhỏ chuẩn bị đi. Mục Thiên Dương đột nhiên đứng lên, giành đi xuống lầu trước.

Đang Đang nói: “Chú ấy chưa nói ‘cám ơn’.”

Đinh Đinh nói: “Không lễ phép.”

Đang Đang nhìn thoáng qua Uyển Tình thiếu chút nữa thì bị xô ngã, nói: “Còn phải nói ‘xin lỗi’.”

Uyển Tình bất đắc dĩ: “Chỉ có các con biết lễ phép, được chưa~”

Mục Thiên Dương lái xe, mãnh liệt nhấn ga, xông qua mấy cái đèn đỏ, trở lại khuân viên của Mục gia. Dừng xe lại, anh nghiêng ngả lảo đảo chui ra cửa xe, không kịp đóng, liền vọt vào biệt thự.

Mục lão gia đang ăn điểm tâm, nhìn thấy anh giống như cơn lốc chạy lên lầu, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngô Nhã ở đối diện lắc đầu: “Không biết.”

Mục lão gia nghĩ một chút, hẳn là công ty có việc gấp, quay về tìm tài liệu đi. Mục lão gia gật đầu, yên tâm thoải mái ăn điểm tâm. Ăn xong, phát hiện Mục Thiên Dương còn chưa có xuống lầu, vừa định gọi người lên xem, lại thấy Mục Thiên Dương giống như quỷ phiêu xuống.

Mục lão gia bị dọa, hỏi: “Cháu làm sao vậy?”ai muốn đọc trước liên hệ

Mục Thiên Dương không trả lời, xoay người đi vào phòng. Mục lão gia đang nghi hoặc, chỉ thấy anh cầm theo rất nhiều chai rượu đỏ!

Mục lão gia vừa thấy, chuyện xấu, đứa nhỏ này khi nào thì bắt đầu say rượu? Thấy Mục Thiên Dương cước bộ lảo đảo đi lên trên lầu, ông gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: “Cháu mau quay về, anh hai của cháu hôm nay không thích hợp!”

Thiên Tuyết ở trên giường tập yo-ga, vui vẻ cười nói: “Đương nhiên không thích hợp~”

“Cháu không nên vô tâm vô phế!” Mục lão gia nóng nảy, “Nó uống rượu! Năm chai! Đang đi lên lầu!”

Thiên Tuyết sửng sốt, xoay người ngồi xuống: “Anh ấy ở nhà? Làm sao có thể? Còn uống rượu?” Lúc Uyển Tình không ở, cho dù có khó chịu có cô độc, anh cũng sẽ không làm loạn thân thể của bản thân.

Thiên Tuyết nghĩ mãi không rõ, nhanh chóng về nhà. Về đến nhà, Mục lão gia đang đi đi lại lại ở phòng khách, thoạt nhìn rất nóng vội.

“Ông nội!” Thiên Tuyết kêu to, “Anh hai đâu?”

Mục lão gia chỉ về hướng phòng chứa rượu: “Lại đi lấy rượu! Nó làm sao vậy? Có phải có tin tức của Uyển Tình hay không?”

Thiên Tuyết sửng sốt, phất phất tay: “Yên tâm, không có việc gì.” Nói xong chạy đến phòng chứa rượu, ngửi được mùi rượu nồng nặc.

Thiên Tuyết bật đèn, nhìn thấy những chiếc chai rượu tinh sảo, tìm một vòng, mới tìm thấy Mục Thiên Dương ở trong đống rượu. Cô còn tưởng rằng anh uống sạch nửa số rượu đâu, kết quả anh chỉ ôm một chai rượu, uống vài hớp, người dựa vào kệ đựng rượu không nhúc nhích.

“Anh làm sao vậy?” Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, nâng ly rượu nhìn, “Anh điên rồi? Đây là chuẩn bị để kết hôn dùng?”

Mục Thiên Dương không nói lời nào, lấy lại ly rượu trên tay cô. Thiên Tuyết không đưa, anh duỗi tay ra lấy một chai khác dùng sức mở nắp chai.

Thiên Tuyêt lại cướp của anh, căm tức hỏi: “Nói chuyện với anh đó? Anh lại trúng cái gió gì?”

Mục Thiên Dương cả giận nói: “Anh trúng cái gió gì? Cô ấy kết hôn! Cô ấy đã có hai đứa con! Em đã sớm biết phải không?”

Thiên Tuyết sửng sốt một lát, hỏi: “Cậu ấy nói?”ai muốn đọc trước liên hệ

“Phải.” Mục Thiên Dương suy sút dựa người vào kệ rượu, thống khổ nói: “Cô ấy nói…….Cô ấy nói cô ấy đã kết hôn……Vì sao cô ấy lại như vậy?”

“Anh không hỏi sao?” Thiên Tuyết nghe anh nói xong, “Cậu ấy kết hôn, nhưng người đàn ông kia đã chết nha!”

Mục Thiên Dương ngẩn ngơ, ngẩng đầu hỏi: “Em nói cái gì?”

Thiên Tuyết bất đắc dĩ, xem ra chờ hai người bọn họ nói rõ ràng với nhau là không có khả năng, vậy để cho cô nói đi! Cô vừa muốn nói, Mục Thiên Dương đột ngột đứng lên, chạy ra khỏi phòng rượu.

Thiên Tuyết há hốc mồm, đây là định làm gì?

Mục Thiên Dương lái xe rời đi biệt thự, nửa đường bị cảnh sát giao thông chặn lại.

Cảnh sát giao thông bất đắc dĩ nói: “Vượt đèn đỏ, say rượu, chạy quá tốc độ cho phép…….Mục tiên sinh, anh như vậy khiến chúng tôi rất khó xử.”

Mục Thiên Dương nói: “Phạt bao nhiêu? Các người liên hệ với thư ký của tôi đi. Tôi có việc gấp, có thể dùng xe đưa tôi đi một chút hay không.”

Cảnh sát giao thông nhìn thoáng qua xe công vụ của chính mình, không nói gì trả lại hộ chiếu cho anh: “Mục tiên sinh, lần sau không nên như vậy.” Anh có tài có thế, chúng tôi thật sự rất khó xử! Hoàn hảo lần này không xảy ra tai họa, coi như không có gì đi.

“Cảm ơn.” Mục Thiên Dương thu lại hộ chiếu, tiến vào trong xe, lần này chạy rất chậm. Chậm rãi chạy, vừa chạy, vừa nghĩ.

Chạy đến khu Uyển Tình ở, đúng lúc thấy Uyển Tình dắt hai đứa nhỏ mang theo đồ ăn về, chậm rì rì đi vào bên trong.

Anh dừng xe lại, theo sau. Đi đến cửa nhà Uyển Tình, đưa tay nhấn chuông cửa. Nhất vài phút, cũng chưa thấy người mở cửa. Anh nóng giận đập mạnh cửa một chút: “Đinh Uyển Tình! Anh biết em ở bên trong!”

Rất nhanh, cửa được mở ra, Uyển Tình khó xử nhìn anh: “Anh muốn làm sao nha?”

Mục Thiên Dương chen đi vào, giận giữ hét: “Em nói anh muốn làm sao?”

Uyển Tình bị hoảng sợ, chợt nghe thấy tiếng Đinh Đinh khóc. Vừa quay đầu lại, thấy Đinh Đinh chú chó con bằng bông, đứng ở trước phòng ngủ khóc.

Chọn tập
Bình luận
× sticky