̀
Edit: minhhy299
“Hiện tại tôi không có ở nơi đó.” Anh nói.
“Vì sao? Bị sa thải?”
“Chính tôi từ chức.” Ngữ khí A Thành không tốt, quay đầu, bỗng nhiên thấy đám người ngoài Tôn Chí Mẫn, đứng thẳng người.
Tôn Chí Mẫn nhếch môi, hốc mắt nóng lên.
……
Sau khi Mục Thiên Dương và A Thành đi ra, Uyển Tình và Thiên Tuyết mang theo đứa nhỏ đi vườn bách thú. Ở bên ngoài ăn cơm trưa, Thiên Tuyết đột nhiên nói: “Không biết trường học anh hai bọn họ lớn lên trông thế nào, chúng ta đi dạo bên kia đi ~”
“Muốn theo chân bọn họ gọi điện thoại hay không?”
“Khẳng định đang liên lạc tình cảm với bạn học cũ à! Một cuộc điện thoại, bị bạn học cũ bọn họ nghe thấy được, nói muốn gặp chúng ta làm sao bây giờ? Mình không sao cả, nhưng cậu mang theo đứa nhỏ, anh hai lại là cái không giống người thường, đến lúc đó cậu liền biến thành con khỉ lớn được người khác đi thăm!”
Đinh Đinh nghe được ba chữ “Con khỉ lớn”, đột nhiên nói: “Mẹ, không thể thêm chuyện cho con khỉ lớn sao? Con cho nó chuối ăn!”
“Được.” Uyển Tình xoa bóp chóp mũi của bé.
Thiên Tuyết nói: “Bọn nó sẽ thành con khỉ nhỏ……”
Uyển Tình bất đắc dĩ liếc cô một cái: “Chúng ta tự mình đi qua đi.”
Thiên Tuyết cười hắc hắc: “Được!”
Bốn người ngồi xe buýt đến khu A, công viên, ngồi hơn nửa canh giờ, nghe được thông báo “Ngã tư lớn khu A”, lại thấy bên ngoài rất nhiều người mặc áo phông có chữ A to, nghĩ đến rồi, đi xuống xe.
Sau khi xuống xe, không biết đi bên nào, Thiên Tuyết tìm người hỏi một chút, mới biết được còn muốn đi hơn hai mươi phút.
“Xem ra rất nhiều người, chúng ta đi qua đi.” Uyển Tình nói.
Thiên Tuyết gật đầu, cùng cô dắt đứa nhỏ.
Chung quanh đại học, tự nhiên thực phồn hoa, ăn vặt cũng nhiều, đi Thiên Tuyết ăn hàng này mà nói…… Tuy rằng vừa mới ăn cơm trưa rất ăn no, nhưng nhìn xem cũng không sai, vì thế một đường có hương có vị qua đi.
Trên đường nhìn đến ném vòng tròn, một đồng mười hai cái. Đinh Đinh đang đang muốn chơi, hai bé mang theo các cô đưa ra mười đồng. Đầu tiên là chính bọn nhỏ ném, mỗi người ném vài cái, không một cái trúng. Vì thế Uyển Tình và Thiên Tuyết đến, Uyển Tình ném hai mươi cái, dùng các loại bộ pháp, cũng là không trúng một cái. Thiên Tuyết ném đến ném đi, chỉ trúng hai con búp bê phi thường nhỏ, phân chia cho đứa nhỏ mỗi người một cái, vòng tròn còn lại để tự bọn nhỏ chơi.
Hai bé vui vẻ cầm búp bê, lại đã ném vòng nửa ngày, tay đều quăng mệt, vẫn là không trúng, lại trở nên có hơi không vui.
Uyển Tình nói: “Về sau kêu ba ba tới giúp các con ném, nhất định có thể ném rất nhiều.”
Hai đứa lập tức cao hứng: “Được! Ba ba khẳng định rất lợi hại!”
Lúc này Thiên Tuyết đột nhiên đứng lại: “Thật là!”
“Làm sao vậy?” Uyển Tình nghi hoặc quay đầu, thấy cô nhìn phía trước không chớp mắt.
“Mình chỉ biết bạn bè họp mặt, bạn bè họp mặt không có chuyện tốt gì!”
Uyển Tình nhìn kỹ, rốt cục trong đám người đi đường lui tới trông được đến thân ảnh người quen—— A Thành! Bên cạnh A Thành còn có một người nữ nhân phi thường xinh đẹp, phi thường tức giận!
“Cậu…… Đừng hiểu lầm, có thể là…… Ách, là bạn học cũ của anh ấy.” Uyển Tình cũng không biết nói như thế nào. Tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường thần kì gặp được nữ nhân, còn một mình đi dạo phố…… Rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng.
“Nhất định là mối tình đầu của anh ta!” Thiên Tuyết căm giận kéo tay áo.
“Cậu đừng xằng bậy!” Uyển Tình nhắc nhở cô.
Thiên Tuyết xoay xoay nắm tay, nói: “Chúng ta theo dõi anh ta! Xem anh ta đi đâu! Nếu là anh ta dám đi mướn phòng cái gì nhất định phải chết!”
Đinh Đinh Đương Đương đã thấy bộ dáng cáu kỉnh của cô, nhớ tới tết nguyên tiêu, cô đổ một ly trà đến trên đầu A Thành…… Oa! Thật là khủng khiếp! Hai bé chạy nhanh trốn phía sau Uyển Tình.
Thiên Tuyết hồn nhiên bất giác, thấy A Thành đi lên phía trước, lập tức theo sau.
Uyển Tình không biết có nên đi cùng hay không, do dự một chút đứa nhỏ mới nói: “Không cần nói, chúng ta đi theo cô.”
Đi một trận rồi, A Thành và nữ nhân đó đi đến một cái ngã tư đường có vẻ yên lặng, trên đường chỉ có học sinh tốp năm tốp ba.
Thiên Tuyết cắn răng nói: “Lén lút, không phải gian thần tức là trộm cướp!”
Theo lâu như vậy, cô thấy A Thành còn rất quy củ, cho nên cũng không tính thực tức giận. Nhưng thấy A Thành VÀ nữ nhân đó chậm rì rì đi tới, nói chuyện cũng không nhiều, thật giống như ở nhớ lại chuyện cũ thanh xuân, nhất thời trong lòng rất khó chịu. Nếu như là cô tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, khẳng định tìm không thấy người đi hóng mát nói chuyện.
Thiên Tuyết vừa kéo mũi, giày cao gót đạp đá đạp đá đường cái, giống như có cừu oán với đường cái.
Đột nhiên, nữ nhân bên cạnh A Thành xoay một chút, A Thành vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, một bàn tay ở phía sau ôm hông của cô, quả thực ôm cô vào trong ngực.
“Tôn Chí Thành!” Thiên Tuyết hét lớn một tiếng.
A Thành sửng sốt, mạnh quay đầu, thấy cô hướng lại đây giống như đầu tàu.
Uyển Tình nhìn nhìn hai đầu đường cái, không chiếc xe, vội vàng mang theo đứa nhỏ chạy tới.
“Anh tên hỗn đản này!” Thiên Tuyết chạy đến đứng yên trước mặt A Thành, thấy tay anh còn đang ở trên lưng nữ nhân khác, khổ sở muốn khóc.
Mối tình đầu rất giỏi à? Không phải là mối tình đầu sao? Cô cũng có! Mối tình đầu của cô gọi là gì nhỉ? Ô ô…… Quên……
Tôn Chí Mẫn giúp đỡ A Thành đứng vững, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ, mập mờ hỏi a Thành: “Cô ấy là ai vậy?”
A Thành thấy cô đứng vững, rút tay từ trên lưng cô về. Cô nhìn thấy biểu tình của Thiên Tuyết, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, lại cố ý đi qua từng chút một.
Đổi thành nữ sinh khác, khẳng định ghen tị, hiểu lầm, thương tâm khóc lên……
Nhưng Thiên Tuyết là ai chứ? Thấy cô đổ về hướng A Thành, A Thành lại đang trốn, nhất thời sinh một cỗ tâm tư “Là nữ nhân này đến chỗ A Thành, mình phải cứu A Thành khỏi nước sôi lửa bỏng, trước dẹp ngoại giặc sau đó ổn định bên trong”, lập tức phác đi lên đẩy người ra: “Không cho phép động đến nam nhân của tôi!”
Tất cả mọi người chấn kinh rồi! A Thành đầy ngập chỉ có một loại cảm giác tên là “Hạnh phúc“.
Tôn Chí Mẫn lặng đi một chút nói: “Kỳ thật anh ta là nam nhân nhà của tôi.” Ánh mắt A Thành không sai! Có bộ dạng có tính tình, hợp ý cô! Các cô nhất định sẽ trở thành bạn tốt!
“Cô ——” Thiên Tuyết trừng A Thành, “Không phải anh nói trước kia anh không có bạn gái?!”
“Ừ.” A Thành vội vàng đáp ứng, vừa muốn kể lại giải thích, cô rống lên: “Cô ta là ai?”
“Chúng ta giao tình không giống bình thường, phi thường thân mật, trừ bỏ cha mẹ ra là thân mật nhất!” Tôn Chí Mẫn nói, “Không! Còn muốn thân mật hơn cha mẹ!”
A Thành đau đầu, vừa muốn quát bảo cô ngưng lại, Thiên Tuyết giận dữ giơ tay lên, vừa muốn một bạt tai đi xuống, lại nghĩ tới như vậy rất không biết kiềm chế, thu hồi lại. Ai biết Tôn Chí Mẫn phản ứng không bình thường, nửa người trên nghiêng mạnh về phía sau, vừa vặn né tránh chỗ tay cô đánh đến.
Thiên Tuyết sửng sốt: vẫn là luyện công phu?
Thiên Tuyết cái này không khách khí với cô, trực tiếp một chưởng đi qua, lại bị cô né tránh.
Thiên Tuyết không đánh trúng, chính mình còn kém chút ngã sấp xuống, trong đầu bắt đầu nhớ lại cái Mục Thiên Thành đã dạy cô. Nghĩ không rõ ràng lắm, lại đều chỉ học được cái da lông, cuối cùng quýnh lên, nâng chân lên đá sườn.
Hai tay Tôn Chí Mẫn đón đỡ, cầm mắt cá chân cô, tay kia thì vừa muốn động, Thiên Tuyết a một tiếng, đứng không yên, cả người đổ ra sau.