Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 270: Làm sáng tỏ

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

Edit: Nguyễn Phương

Beta: minhhy299

Không……Không có khả năng! Cô nghĩ Mục Thiên Dương có tình nhân, nếu người phụ nữ đó là Đinh Uyển Tình, vậy thật khó có thể chấp nhận, quả thực là sấm sét giữa trời quang.

Cô để giày xuống, ấn lồng ngực của mình để bình tĩnh lại: quan hệ giữa Thiên Tuyết và Uyển Tình rất tốt, Uyển Tình xuất hiên ở trong này không kỳ quái, không kỳ quái……

Cô trở lại ngồi xuống sô pha, lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề: Uyển Tình không ở nơi này, vì sao không đeo giày của mình? Nếu cô ta không ở đây, nơi đó nhiều nhất là có dép lê của cô ta, nói cách khác……Cô ta ở đây!

Cô không thể suy nghĩ ra khả năng nào khác, trong lòng tràn đầy lửa giận, dường như thiêu đốt toàn bộ lý trí của cô! Cô đã nói, bại bởi ai đều được, nhưng mà tuyệt đối không thể thua Đinh Uyển Tình! Nếu người kia thật là Đinh Uyển Tình, cô nhất định cắn thịt của cô ta, uống máu cô ta, lột da cô ta!

Thải Nghiên đứng mạnh dậy, sử dụng sức lực của toàn thân đi về phía phòng ngủ của Mục Thiên Dương.

Đi tới cửa, cô dừng mạnh bước lại, giống như có đèn đỏ giao thông xuất hiện ở trong đầu cô. Cô phát hiện, cô nhìn không rõ mặt Mục Thiên Dương trong trí nhớ. Anh có yêu mình sao? Có yêu sao? Nếu có yêu, vậy nhất định là do cô ảo tưởng!

Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng cười của phụ nữ, cô bỗng nhiên tỉnh ngủ, mở cửa ra giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha.

Ánh mặt trời tràn qua cửa sổ, bên ngoài ban công có mấy chậu hoa hướng dương, một nam một nữ đang ngồi ở trước bàn, ôm hôn môi….

Thải Nghiên dường như muốn ngất. Quả nhiên…….Anh quả nhiên…….

Mục Thiên Dương nghe được âm thanh, quay mạnh đầu. Uyển Tình vừa thấy, hét lớn một tiếng từ trên đùi anh nhảy xuống, lập tức không đứng vững, té lăn trên sàn, đổ lên chiếc ghế bên cạnh, bát đũa rơi tùm lum lên sàn.

“Uyển Tình!” Mục Thiên Dương vội vàng nâng cô dậy, quay đầu trừng mắt Đinh Thải Nghiên, “Cô làm gì? Không có sự cho phép của tôi, ai cho cô tiến vào phòng của tôi?”

“A…….” Thải Nghiên nhìn thấy người kia quả thật là Uyển Tình, giống như người điên kêu lớn, vọt tới rống giận, “Tôi không vào? Tôi không vào làm sao biết anh cùng với cô ta……Các người……..Các người……..”

Cô chỉ vào Uyển Tình, bóp mạnh cổ Uyển Tình, hai người cùng té trên mặt đất.

“A……” Lưng Uyển Tình đập mạnh trên thành cứng, đau đớn khiến cô kêu lớn.

“Đinh Thải Nghiên!” Mục Thiên Dương nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hết sức ngăn Đinh Thải Nghiên lại. Đinh Thải Nghiên ngã vào trên tường phía sau, bị đâm càng khiến cho cô ta càng điên cuồng.

“Uyển Tình…..” Mục Thiên Dương cuống quít nâng Uyển Tình dậy, kiểm tra lưng của cô, may mắn mặc quần áo dày, không bị đâm thủng. Anh nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, một tay nâng cô dậy, “Không có việc gì, không có việc gì……Có đau hay không? Chúng ta đi bệnh viện nhìn xem……”

“Tiện nhân!” Đinh Thải Nghiên rống to.

Mục Thiên Dương quay đầu: “Cô cút ra ngoài cho tôi!”

Thải Nghiên căn bản mặc kệ anh. Cô biết, cô ta và Mục Thiên Dương lúc đó hoàn toàn không diễn! Nhưng cho dù cô không chiếm được, cô tuyệt đối cũng không để Uyển Tình chiếm được tiện nghi! Cô chỉ vào Uyển Tình: “Mày không biết xấu hổ! Cư nhiên quyến rũ anh rể của mình!”

“Tôi không có!” Lưng Uyển Tình rất đau, đau đến nỗi cô không ngừng đổ mồi hôi lạnh, nhưng cô không nhịn được lớn tiếng cãi lại.

Thải Nghiên nhớ tới rất nhiều việc, rất nhiều chuyện không rõ đột nhiên thông suốt: “Mày đã sớm ở cùng một chỗ với anh ta phải không? Tiền phẫu thuật của mẹ mày là anh ta đưa phải không? Mày tiện nhân này, mày chưa đủ mười tám tuổi, mày có biết đại biểu cho cái gì không? Mày cư nhiên bán đứng bản thân, để cho đàn ông bao dưỡng…..”

“A….” Uyển Tình che lỗ tai lại hét lớn, đẩy mạnh Mục Thiên Dương ra, đi qua kéo tóc của Thải Nghiên, giơ chân đá một cước, “Cô câm miệng cho tôi! Câm miệng! Cô có thứ tốt? Ai quyến rũ anh ta? Muốn nói, vẫn là tôi ở cùng một chỗ với anh ấy trước!”

“Buông!” Thải Nghiên đẩy mạnh cô ra, muốn đè cô lại.

Mục Thiên Dương đi qua, đá mạnh Thải Nghiên một cước, khiến cho cỗ ta ngã xuống. Anh kéo Uyển Tình, lạnh lung nhìn lại: “Cô ấy nói đúng, cô ấy ở cùng một chỗ với tôi trước!”

“Anh…..” Thải Nghiên quỳ rạp trên mặt đất, nhìn anh quá chú tâm bảo vệ Uyển Tình trong lồng ngực, cảm thấy vô cùng chói mắt, giống như người điên la lớn, gần như tan vỡ.

Đồng thời, Uyển Tình ở bên cạnh cũng sụp đổ. Cô biết là mình bị Mục Thiên Dương bao dưỡng……Cô vẫn không thèm nghĩ, người bên cạnh biết cũng không có nói qua với cô, cô liền nghĩ cô không phải……..Lời nói của Đinh Thải Nghiên, giống như kim châm khiến cho cô thức tỉnh, làm cho cô không biết mình là hạng người gì!

Mục Thiên Dương biết khúc mắc của cô, hung hăng ôm lấy cô: “Đừng nghe lời của cô ta nói…….Uyển Tình, anh hãy nghe anh nói…….”

“Các người đều là tiện nhân!” Thải Nghiên hét lớn một tiếng, đánh gãy lời của anh.

“Cô cút ra ngoài cho tôi!” Mục Thiên Dương rống giận.

Uyển Tình run run một cái, bị tiếng hô của anh suýt nữa dọa té xỉu.

Anh vội vàng ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh mang em đi bệnh viện trước.”

“Mẹ em…….” Uyển Tình kéo lấy tay áo của anh, khóc lớn. Cô biết, giấu giếm không được, Đinh Thải Nghiên nhất định nói cho mẹ cô…..

“Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý.” Mục Thiên Dương đau lòng hôn trán cô, “Tin tưởng anh, anh sẽ xử lý……”

“Sao lại thế này?” Đột nhiên có một tiếng rống lớn từ phía trước truyền đến.

Mục Thiên Dương dừng lại cước bộ, ngẩng đầu, thấy ông và Thiên Tuyết trở lại.

Thiên Tuyết khó xử liếc mắt nhìn anh một cái, giải thích: “Chúng ta vừa vào cửa chợt nghe thấy tiếng rống của anh…….”

Uyển Tình quay đầu nhìn Mục lão gia, đột nhiên cảm thấy không có mặt mũi nhìn ông, lại quay đầu chôn trong ngực Mục Thiên Dương.

Mục Thiên Dương hạ mi mắt, không nói chuyện.

Thải Nghiên đột nhiên đứng lên, chật vật không chịu nổi, vọt tới bên người Mục lão gia, giống như nắm được cây cỏ cứu mạng nắm lấy ông. Cô chỉ vào hai người kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ…..bọn họ……Ông nội! Ông làm chủ cho cháu! Cháu tiến vào liền nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau! Không biết hai người bọn họ ở cũng một chỗ đã bao lâu, Uyển Tình là em gái cháu, mới đủ mười tám tuổi……”

Mục lão gia vừa mới thấy Mục Thiên Dương hôn trán Uyển Tình, cũng đã đoán được phần nào, hiện tại nghe những lời nói vừa rồi của Thải Nghiên, không thể không tin có chuyện như vậy, nhất thời có chút không chịu được. Thân mình ông nhoáng lên một cái, đè mạnh ngực lại, cơn hen suyễn bắt đầu tái phát.

“Ông!” Thiên Tuyết la lớn một tiếng, vội vàng đỡ lấy ông, “Ông ông đừng vội, không có việc gì không có việc gì! Bọn họ không có việc gì!”

Mục lão gia hít sâu một hơi, đứng vững, thở hổn hển vài tiếng, bình tĩnh lại: “Ông không có việc gì…..Ông còn không yếu như vậy.”

Thiên Tuyết lo lắng: “Thật vậy chăng? Ông đừng làm cháu sợ? Chuyện này có ẩn tình, ông không nên nghĩ loạn!”

“Cháu biết chuyện này?” Mục lão gia trừng cô.

“Cháu…..” Cô do dự một chút, thấp giọng nói, “Anh bảo cháu không được nói.”

Mục Thiên Dương ngẩng đầu: “Ông nội, chuyện này cháu giải thích với ông sau. Uyển Tình bị thương, cháu đưa cô ấy đến bệnh viện trước. Về phần cô ta…..” Anh nhìn thoáng qua Đinh Thải Nghiên, “Thiên Tuyết, em biết nên làm thế nào.”

Chọn tập
Bình luận