Edit: alone gob
Beta: minhhy299
“Không nên!” Đã lâu Uyển Tình không vui vẻ như vậy, đi đường đều sôi nổi, “Hai ngày nay có thể về nhà, chính là món quà tốt nhất ông trời cho con!”
“Đó là ông trời cho, cũng không phải mẹ cho!”
“Thôi mà ~ con không muốn món quà nào cả!” Uyển Tình làm nũng nói, “Chỉ cần mẹ chú ý thân thể thật tốt khỏe mạnh là được rồi!”
“18 tuổi rồi còn làm nũng!”
“Ô……..Làm vậy không được sao? Người là mẹ con, con 18 tuổi cũng về làm nũng với người!”
“A!”Từ Khả Vi đột nhiên kinh hô một tiếng, dừng lại cước bộ,”Con làm chứng minh thư chưa?”
“Uyển Tình sửng sốt: “Không có ạ…..”
Sao lại hồ đồ như vậy! 16 tuổi là có thể làm!” Từ Khả Vi xoay người lên lầu, “Đi, đi lấy sổ hộ khẩu.”
“Làm chứng minh thư cần mang sổ hộ khẩu?”
“Mẹ cũng không biết, cứ mang theo đi.”Từ Khả Vi nói.
Về nhà lấy sổ hộ khẩu, hai người phải đến cục công an. Từ Khả Vi vẫn là dùng chứng minh thư đời thứ nhất, cũng làm với nhau. Chụp ảnh xong, hai người đi mua đồ ăn.
“Phỏng chừng phải hai ba tháng mới lấy được, khi đó vừa vặn con vào đại học.”Từ Khả Vi nói, “Nghe nói hiện tại học đại học không cần chuyển hộ khẩu, vậy thì con cũng đừng chuyển, bẳng không khi tốt nghiệp phải quay lại.Đổi tới đổi lui, lại lấy chứng minh thư, rất phiền phức.”
“Dạ.”
Mua xong đồ ăn, Từ Khả Vi đề Uyển Tình cầm bánh ngọt.Uyển Tình nói không cần, buổi sáng đã ăn qua.Từ Khả Vi nói: “ Đó là còn lại, sao có thể tính? Ngày hôm qua thì tốt lắm rổi, tiền đều cho, không nên để mệt chứ?”
“Mẹ~~~~Sao người lại như vậy? Sinh nhật người sao lại không mua bánh ngọt, còn cho con trước tiên….”Uyển Tình bất mãn, “Người không thể như vậy!Về sau đối với mình tốt một chút, con sẽ tự chiếu cố mình.”
“Mẹ biết con sẽ mua, mẹ đượng nhiên sẽ không mua.” Từ Khả Vi cười nói, “Như vậy, về sau con mua cho mẹ, mẹ mua cho con, ai cũng không nói!”
“Được!”
Văn Sâm đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, bất đắc dĩ thở dài.Hắn là trợ lý trưởng nha, sao gần đây làm chuyện vụng trộm vậy nha?
Nữ thư ký sau lưng hai mắt tỏa sáng xem xét hắn, hai tay gõ nhanh bàn phím để tán gẫu QQ: “Ngao~~~~ tiểu thụ hiện tại ở phía trước tôi! Hắn muốn vào phòng Boss! Các người nói hắn và Boss có quan hệ gì không? Tôi cảm thấy bọn họ có quan hệ phức tạp, dù sao hắn và boss là anh em kết nghĩa, không chừng là yêu đương…..”
Văn Sâm hoàn toàn không nghĩ tới có người thảo luận mình, hít sâu một hơi, đi vào văn phòng, cầm một thẻ nhớ đặt lên bàn Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương cắm thẻ vào trong máy tính, rất nhiều hình ảnh và văn kiện, một bên nhìn một bên hỏi: “ Cô ấy đã làm gì?”
“Ngày hôm qua sau khi tan học trực tiếp về nhà, trên đường đi mua bánh ngọt.”
Mục Thiên Dương nhìn ảnh, đúng là hình ảnh Uyển Tình đi vào cửa hàng bánh ngọt. Cô đứng ở quầy nói chuyện với nhân viên cửa hàng, vẻ mặt tươi cười, sau đó cầm bánh ngọt cao hứng rời khỏi.
“Hôm nay buổi sáng, cô ấy đến cục công an, làm chứng minh thư.”
“À, về sau nhất định là người có thân phận.”Mục Thiên Dương nhìn bộ dạng Uyển Tình mang đầy ý cười, cũng nhịn không được phát ra tiếng cười. Bất quá, lòng hơi đau.Khi nào cô có thể đứng trước mặt hắn cười như vậy?
“Hử? Sao lại mua bánh ngọt? Cô ấy muốn ăn sao?”
“Tôi vừa mới kiểm tra, ngày hôm qua là sinh nhật của Từ phu nhân, hôm nay là sinh nhật của cô ấy, hai người sinh nhật kề nhau.”
Mục Thiên Dương sửng sốt một chút, đột nhiên cười. Đúng rồi! Cô có thể không nhớ sinh nhật mình nhưng nhất định để ý tới sinh nhật Từ Khả Vi, khó trách cô cười đến vui vẻ như vậy.
“Cậu đi ra ngoài đi, vất vả rồi.” Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn màn hình.
Biết tôi vất vả thì đừng bắt tôi làm loại chuyện này nha! Giúp người lặp mưu hãm hại người khác, còn muốn tôi theo dõi chụp lén cũng làm! Đây là việc trợ lý trưởng nên làm sao?
Văn Sâm vẻ ngoài bình tĩnh, nội tâm đau đớn rời đi, Mục Thiên Dương nâng tay lên, vuốt ve nụ cười Uyển Tình trên màn ảnh, nói: “Em vui vẻ là tốt….”
Đinh linh linh ~~~
Di động vang lên một tiếng, Mục Thiên Dương phục hồi lại tinh thần, bắt điện thoại: “Chuyện gì?”
“Muốn trở về ăn cơm trưa hay không?” Thiên Tuyết hỏi: “Em ăn cơm trưa xong phải đi học nha, có cái gì muốn em chuyển cho Uyển Tình không?”
“Không có!” Mục Thiên Dương tắt diện thoại, tiếp tục nhìn hình ảnh.
Thiên Tuyết ở bên kia nhìn trời cao. Hơi quá đáng! Không có đồ gửi cho Uyển tình cũng không để ý cô, cái này là trọng sắc khinh em, cô tuyệt giao với anh ta!
Mục Thiên Dương lại nhìn hình ảnh trong chóc lát, vẫn không thỏa mãn đóng máy tính lại, về nhà ăn cơm.
Thiên Tuyết ngồi trên sô pha xem tivi, nhìn thấy hắn một cái, hừ nhẹ: “Em còn nghĩ anh sẽ không trở lại?”
Mục Thiên Dương cầm một túi to đưa cô: “Cho!”
“Cái gí vậy?” Thiên Tuyết tiếp nhận, lấy đồ ra xem vừa thấy là tơ lụa cực kì sa hoa, màu sắc và hoa văn vô cùng hoàn mĩ cao quý. “Quần áo sao nặng như vậy?”
“Kimônô, đi Nhật Bản cho em mặc.”
“Cho em?!” Thiên Tuyết cả kinh, không thể tin, “Em còn nghĩ đến….”
“À…bộ này là cho em.”
Thiên Tuyết vừa nghe, biết là còn có bộ khác, trừng: “Một bộ khác đâu?”
Mục Thiên Dương dừng một chút: “Trên xe.”
Thiên tuyết nắm lấy gối ôm ném qua: “Em biết là anh sẽ không đối tốt với em như vậy mà! Quá đáng quá đáng!”
Mục Thiên Dương cười ha ha.
Thiên tuyết thở phì phì thu hồi Kimônô lại, thật ra trong lòng có chút thích: “Thứ này chỉ có thể mặc ở nhà, mặc đi ra ngoài không chừng sẽ bị mắng, Người Nhật Bản có chút cực đoan.”
“Ừ.”
“Thật là, anh chuyện gì đều nhờ đến cậu ấy….”
“Chua cái gì? Cho tới bây giờ cũng không có thiếu phần em.”
“Vậy cũng đúng.” Thiên Tuyết gật đầu, “Anh trước kia đi Nhật Bản nhiều lần như vậy, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới tặng em kimônô! Hiện tại có đi theo Uyển tình ăn uống đạm bạc cũng không sai!”
“Uyển Tình đến đây?” Trên lầu đột nhiên truyền đến âm thanh.
Hai người vừa thấy Mục lão gia đi xuống.
Thiên Tuyết cười nói: “Ông người tưởng là Uyển Tình đến à? Cậu ấy không có tới. Hiện tại chắc là vội ôn tập, nên con gọi đến nhưng cậu ấy không có đến.”
“Vậy chờ ôn tập xong lại đến. Sau khi tốt nghiệp, con mang cô ấy về nhà chơi. Đúng rồi, con năm nay 18 tuổi, ông chúc mừng cho con một chút, con kêu Uyển Tình đến nhà chúng ta ở vài ngày. À, cũng không biết ý của cô bé ấy như thế nào.”
Thiên Tuyết đột nhiên kêu lên: “Chúng con học xong tới chơi cờ vua!”
“Các con còn có thể chơi cờ vua?”
“Chính là có ngày tự học vào buổi tối, có bạn học mang theo cờ vua, sau đó mọi người rất hứng thú, liền đi theo học. Tuy rằng không giỏi, nhưng theo quy tắc cơ bản đã hiểu.”
“Cấp ba không lo học sách cho tốt, đều chơi cái gì đó?” Mục Thiên Dương nói.
“Lao động kết hợp với vui chơi thôi!Nhân tiện chơi hai ba ngày, hiện tại thời gian gấp, không dám đùa.” Thiên Tuyết nói xong, lại nhìn Mục Lão gia nói, “Ông, ngày đó chơi cờ,Uyển Tình nhưng lại nhắc tới người, nói muốn cùng người chơi cờ vây.”
“Thật không?” Mục Lão gia cao hứng, “Vậy thi thử xong, con nhất định phải mang cô bé ấy đến à!”
“Dạ, yên tâm đi.