“Haha…” sư huynh xấu hổ sờ đầu: “Hệ máy tính của bọn anh đều là trạch nam, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế kia! Hạo Nhiên xem như có vẻ toàn diện phát triển rồi.”
Thiên Tuyết sửng sốt nói: “Em quên mất, các anh ăn cơm kỹ thuật, cũng không cần quá để ý!” Thế giới trạch nam thay đổi, huống chi đây là trạch kỹ thuật, tuyệt đối không đói chết.
Quản Hạo Nhiên ở bên kia đơn độc ở cùng Uyển Tình, Uyển Tình hỏi: “lúc trước không phải có xin phép công ty sao, sao lại bị từ chức?”
Quản Hạo Nhiên nhìn chằm chằm cô: “Làm sao em biết?”
“Lúc anh bị thương, nghe được dì nói chuyện với mẹ em.”
“A…” Quản Hạo Nhiên nhẹ nhàng thở ra, rất sợ là bạn học của anh đi cầu cạnh Thiên Tuyết.
Uyển Tình lại hỏi: “Hợp đồng của anh không tới kỳ hạn, bọn họ không phải là vi phạm sao?”
“Có bồi thường theo hợp đồng.” Quản Hạo Nhiên thở dài: “Điểm tiền bạc đó đối với công ty lớn mà nói không tính là gì cả.” Công tác tốt không có, đúng là rộn lòng, thế nhưng nghĩ đến thời gian nghĩ ngơi rất dài, cũng đủ thời gian tìm công việc khác, cho nên anh cũng không phải cực kỳ sầu não.
“Có phải anh đắc tội với anh không?”
“Chắc là không, anh không kết thù oán với ai cả.”
Uyển Tình cười: “Nhỡ đâu biểu hiện của anh quá tốt, có người đố kỵ?”
“Cho dù biểu hiện tốt thế nào, trong khoảng thời gian ngắn cũng không đến mức như thế. Công ty như vậy, chắc chắn có quy luật của nó, mà còn bồi thường rồi, anh cũng không bị tổn hại gì. Em đừng nói với Thiên Tuyết, để cô ấy không được tự nhiên.”
uyển Tình gật đầu cười, trong lòng lại thấy khó chịu, tới cùng là Thiên Dương có đứng sau toàn bộ chuyện này không, hay là chỉ là cô nghĩ nhiều?
Trên đường trở về, cô hỏi Thiên Tuyết: “Anh cậu có phải không biết mình đến thăm Quản Hạo Nhiên không?”
“Làm sao có thể?” Thiên Tuyết nói: “Mình lại không nói với anh ấy, có thể chỉ là trùng hợp thôi.”
Uyển Tình liếc nhìn cô một cái, không nguyện đi nghi ngờ cô, lại rất nhanh bỏ qua một bên.
Thiên Tuyết cũng nhìn cô một cái, nghĩ muốn lừa cô, trong lòng có chút khó chịu, cảm giác dạ dày cũng đau.
Hai người trực tiếp đi đến Y Toa Bối Lạp, Mục Thiên Dương không ở đây. Uyển Tình trở về phòng đọc sách, nhìn một hồi, Mục Thiên Dương quay lại, trên tay cầm gì đo liền ném đi rồi đến hôn cô: “Không đi chơi sao?”
“Không thích đi chơi.” Uyển Tình lật trang sách, cũng không ngẩng đầu lên.
Mục Thiên Dương cảm giác được cảm xúc của cô, nghi ngờ hỏi: “Em làm sao thế?”
Uyển Tình đặt sách xuống, xoay người nhìn anh: “Anh còn nhớ Quản Hạo Nhiên không?”
Mặt anh cứng đờ, xoay người thay quần áo, ấp úng nói: “Trí nhớ anh không tồi như thế, em có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Uyển Tình nói: “Mẹ anh ấy vẫn cực kỳ quan tâm em, gần đây quyết định nhận em làm con gái nuôi, cũng đã nói với mẹ em, mẹ em cũng đồng ý.”
Mục Thiên Dương xoay người nhìn cô.
Cô cúi đầu nói: “Về sau, anh ấy là anh nuôi rồi.”
Đột nhiên Mục Thiên Dương không biết nên phản ứng thế nào, cô làm mọi chuyện sau lưng anh thì thôi đi, còn nhận thân nữa! Cô tới cùng có nghĩ đến cảm nhận của anh hay không, anh không nói gì, rất nhanh kéo cà vạt và đồng hồ trên người xuống.