Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 536: Giấu giếm

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

Mục Thiên Dương nhìn sắp xếp của tiểu Cẩu, xoắn xuýt trong chốc lát, nói: “Ta nhớ rõ …Lúc ta đưa ảnh chụp cho các ngươi… Tiểu Cẩu chỉ có ba chân.”

“Đúng vậy!” Xưởng trưởng thực tự hào nói “Cho nên chúng ta liền đem một cái chân khác lắp vào!”

Mục Thiên Dương: … Đặc biệt sao, ai kêu các ngươi tự chủ trương lắp vào a! Nó vốn chính là như vậy! Vốn chính là như vậy!

Mọi người phát hiện biểu tình của anh không thích hợp lắm, mới khẩn trương lên: “Mục … Mục tổng, có vấn đề gì sao?”

“Không… “ Mục Thiên Dương nghĩ đến bọn họ cũng không dễ dàng gì, hơn nữa tạo hình của con chó nhỏ xác thực là rất đáng yêu. Chẳng phải là Uyển Tình hay bịa ra những câu chuyện xưa của Uông Uông để kể hay sao? Anh cũng giả bộ như vậy… Ắt hẳn là không có việc gì đi?

“Vậy… Anh xem món đồ chơi này có vừa lòng không?”

“Vừa lòng.” Mục Thiên Dương gật đầu, mang theo món đồ chơi về nhà. Trên đường đi rất là buồn bực, vạn nhất Đinh Đinh không hài lòng thì làm sao bây giờ? Vạn nhất cô bé muốn Uông Uông chỉ có ba chân thì làm sao bây giờ?!

Mục Thiên Dương càng nghĩ càng không yên tâm, đi vào cửa lại thấy đại sảnh phòng khách không có người, lập tức cầm món đồ chơi lén lút đi lên lầu. Ở ngoài cửa do dự một chút, vạn nhất nếu có đứa nhỏ ở bên trong… Liền cho bọn chúng xem đi.

Mở cửa ra thấy đứa nhỏ không có ở đó, anh cảm giác vừa thất vọng lại vừa may mắn. Cầm món đồ chơi nhìn một chút, liền đi thư phòng của mình.

Đầu tiên là để trên bàn, không được; đổi lại đem để trên giá sách, còn không phải khiến cho người ta đi đến xem sao? Cuối cùng, anh nhét vào một cái tủ nhỏ, cái tủ nhỏ này là nơi đựng một đống sách thời anh học Đại học, cất chứa các vật phẩm linh tinh, bị anh thêm cái này cái nọ vào, một đống loạn thất bát tao rơi ra.

Chợt nghe Ngô Nhã gọi anh, anh sợ bị thấy (kỳ thật Ngô Nhã sẽ không tự tiện mở cửa đi vào), anh đem toàn bộ nhặt lên nhét vào, còn đạp một cước, rốt cục đem cửa gắt gao đóng lại.

Anh nhìn thoáng qua, thở ra một hơi, cứ quyết định như vậy đi, thật sự là sợ con gái không thích, không dám tặng!

N năm sau, khi Đinh Đinh phát hiện lễ vật bị che dấu này thì lại cảm động tình thương của cha như thế nào, anh bây giờ sẽ không có cách nào tưởng tượng ra.

Anh lập tức đi ra khỏi thư phòng, nhìn Ngô Nhã ở bên ngoài, hơi có một tia đuối lý khi làm chuyện xấu hổ: “Mẹ… Có chuyện gì?”

Ngô Nhã nói: “Ông nội của con mang theo Uyển Tình và đứa nhỏ đi thăm bà Kim lão phu nhân, ở ngay gần thôn mà Uyển Tình sống trước kia”

Lạch cạch! Mục Thiên Dương thiếu chút nữa vỡ tim. Ông nội! Ông cư nhiên cũng tới kéo chân sau của cháu! Ông muốn dẫn Uyển Tình cùng bảo bảo đi thăm người tình già, cháu không dám ý kiến a, nhưng ông có thể quang minh chánh đại một chút hay không, không cần thừa dịp cháu không ở nhà đi bắt cóc người a!!!

———–

Phi cơ trực thăng sắp đáp xuống thì Uyển Tình thấy được một đám hoa cải dầu nở rộ.

Hoa cải dầu này nhìn thì như bình thường, nhưng đối với người từng ở trong thành phố lớn lên như Uyển Tình mà nói, lại chỉ thấy trên tivi và tạp chí. Hai năm trước, cô lần đầu tiên thấy tận mắt, không gian nơi đây màu sắc xen lẫn mùi hoa thấm vào lòng người, làm cho cô rất ngạc nhiên thích thú. Cõng đứa nhỏ đia qua ruộng hoa cải dầu, đứa nhỏ a ô nhìn hoa cỏ, cô một bên sợ ong mật đốt người, một bên tâm tình rất tốt đứng lên.

Cô nghĩ như thế kia đã rất đẹp rồi nhưng không nghĩ tới khi xem từ trên cao, tầm mắt bao quát lại có chút rung động.

Trâu Tranh sợ hãi than: “Em lần sau lại tới đây, thật là xinh đẹp! Em phải mang người mẫu của em tới đây chụp ảnh! Không được, em đang có linh cảm trong đầu, em muốn thiết kế một chủ đề!”

Uyển Tình nhịn không được buồn cười: “Em thật sự là công việc điên cuồng.”

Trâu Tranh ôm ngực: “Chị không biết đâu, năng lượng thiên nhiên là vô tận, thật muốn trở về với thiên nhiên.”

“… “ Được rồi, Uyển Tình phát giác cảnh giới của mình không đủ, theo không kịp cô ấy.

Máy bay dừng lại, Trâu Tranh giọng điệu gấp gáp, không hề vì nghệ thuật mà điên cuồng, bắt đầu lo lắng cho Kim lão phu nhân.

Phía dưới đã có một đám người đứng chờ, Uyển Tình xa xa nhìn thấy Tiếu Tiêu và A Sanh, còn có vài người trước đây ở lại chiếu cố Kim lão phu nhân, mặt khác cũng có một số người chưa từng gặp qua.

Chờ máy bay ngừng hẳn, người phía dưới liền tới đây hỗ trợ. Vài người trước tiên dìu Mục lão gia đi xuống, sau đó Tiếu Tiêu cùng A Sanh đến ôm đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ còn chưa có quên các cô, nãi thanh nãi khí gọi dì làm cho hai người hưng phấn không thôi.

Xuống máy bay, Trâu Tranh một phen giới thiệu mọi người với nhau, một đám người đi vào trong phòng. Vừa đi vừa hỏi tình huống của Kim lão phu nhân.

Tiếu Tiêu nói: “Vẫn còn uống thuốc, tinh thần không tốt lắm, mình cảm thấy tâm bệnh chiếm đa số. Bà vừa mới gọi mọi người đem áo liệm tới, vạn nhất nếu có gì thì chuẩn bị không kịp, còn nói buổi tối phải mặc ngủ… “

Mục lão gia vừa nghe, đột nhiên vui vẻ: “Biện pháp này hay đấy, ta trở về cũng muốn làm như vậy.”

“Ông nội!” Uyển Tình cùng Trâu Tranh kinh hãi.

Mục lão gia khoát tay, mỉm cười chống gậy đi lên phía trước.

Kim lão phu nhân biết có người đến, lười biếng nằm trong phòng khách chờ. Đoàn người Uyển Tình còn chưa tới phòng khách, trước tiên liền ngửi được mùi thảo dược từ phòng khách truyền đến. Có thanh âm nói chuyện của người khác, rất nhẹ, chính là ôn tồn khuyên giải Kim lão phu nhân — trước mặt Kim lão phu nhân, tự nhiên không ai dám lớn tiếng.

Đoàn người Uyển Tình đi vào trong, thấy một đám người vây quanh Kim lão phu nhân, nhưng cũng không ai nói chuyện.

“Ngươi cái bà già này, không phải còn tốt lắm sao, còn một đống việc lớn nhỏ cần ngươi làm đây!” Mục lão gia vừa thấy được người tinh thần liền phấn chấn hô ra tiếng.

Kim lão phu nhân vốn ôm cái ấm lô tựa vào trên sô pha, bên cạnh có một cô gái tóc ngắn đang nói chuyện, thanh âm rõ ràng nhỏ nhẹ, nói lời khuyên giải người. Nhưng bà phảng phất như không nghe thấy, ngồi ở đó trầm lặng, làm cho người ta thực vô lực. Mục lão gia vừa nói lời này, lại làm cho thân mình bà chấn động, mạnh mẽ ngồi dậy nhìn qua.

Nhìn thấy Mục lão gia, ánh mắt của bà nhíu lại, trên mặt hốt nhiên có sức sống: “Ngươi cái lão già này sao lại đến đây? Vội tới chăm sóc ta trước lúc lâm chung sao? Hừ, ta tất nhiên so với ngươi sẽ đi muộn hơn đó!”

Uyển Tình nghe Mục Thiên Dương nói qua, Mục lão gia lúc tuổi còn trẻ thích Kim lão phu nhân, trong lòng còn yên lặng nghĩ, có lẽ Kim lão phu nhân cũng thích Mục lão gia, chẳng qua nhân sinh vô thường, vận mệnh trêu cợt, hai người liền phân ly. Hiện tại gặp nhau lúc tuổi già, hẳn là cùng soạn một khúc nhạc tình yêu lúc tuổi già xế bóng.

Nhưng thấy phản ứng này của Kim lão phu nhân, dường như không phải nhìn thấy người yêu trong lòng mà kinh hỉ, dường như là gặp được oan gia liền tính toán công kích nhau.

Mục lão gia đi qua, thấy sắc mặt Kim lão phu nhân đích thực không tốt lắm, cũng không còn tâm tư nói giỡn, quan tâm nói: “Nghe nói bà không tốt lắm, ta lo lắng nên lại đây nhìn một cái.”

Bọn họ quen nhau hơn 80 năm qua, tuy rằng ở giữa có hơn nửa thế kỷ không gặp, nhưng gặp lại cũng không có gì ngăn cách. Có lẽ cảm tình không sâu, nhưng không thù hận. Hơn nữa người về già liền hay nhớ lại chuyện cũ, nghĩ lại thời gian nhiệt huyết cùng nhau, phần cảm tình này, không phải tình yêu nam nữ, chỉ có ở tuổi này của bọn họ mới biết, người trẻ tuổi không có cách nào có thể lãnh hội.

Hơn nữa theo như lời Mục lão gia nói, đám bạn năm đó, chỉ có bọn họ còn sống…

Kim lão phu nhân nhìn thấy ông, không chỉ là nhìn thấy cố nhân, còn có một loại cảm giác nhìn thấy người thân. Bà khom người, ngữ khí cũng cảm khái: “Mau ngồi đi.”

Chọn tập
Bình luận