Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 407: Mở rộng cửa lòng

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

Trái tim Uyển Tình chấn động, mở to mắt nhìn anh, có chút không thể tin được, tuy anh không phải lần đầu tiên thể hiện tâm ý, nhưng trắng trợn nói ra như thế, vẫn là lần đầu tiên.

Đã từng, cho dù anh nói thích cô như thế nào, yêu cô, trong lòng cô đều chỉ cảm thấy bàng hoàng. Là tình là yêu, nói ra đơn giản, nhưng anh đâu biết rằng cô lo lắng điều gì, cần điều gì?

Lý Kỳ Lâm cũng nói yêu Thiên Tuyết, kết quả thì sao? Anh ta liền đặt một lỗ lên trái tim của cô.

Anh so với Lý Kỳ Lâm tốt hơn, không chỉ nói suông, bình thường đều đối xử tốt với cô, thậm chí còn đau lòng so với toàn bộ bạn trai, nhưng là vừa ghen ghét lên, lại làm cho cô khổ sở.

“Anh biết anh còn có rất nhiều khuyết điểm.” Mục Thiên Dương nói: “Anh không xử lý tốt vấn đề giữa chúng ta. Một mặt anh rất sợ mất đi em, cho nên không chịu đi tin tưởng em, không nói gạt em, trước khi gặp được em, anh đã rất nhiều năm chưa từng nói yêu đương rồi.”

Môi Uyển Tình hơi vểnh lên, hình như không tin. Cô từng gặp qua, liền có Triệu Mĩ Na và Đinh Thải Nghiên! Hừ, đàn ông không nói dối thì đúng là ban ngày thấy ma, thà rằng tin tưởng trên đời có quỷ, cũng không thể tin lời từ miệng của anh.

Mục Thiên Dương thấy cô không tin, thở dài nói: “Được rồi, nói cũng đã nói tới đây, anh nói thật! Trước khi gặp em, anh chỉ đúng đắn nói yêu đương đúng một lần, là lúc anh học đại học. Cái này khẳng định em chưa từng nghe nói đến, những Đinh Thải Nghiê, Triệu Mỹ Na, cho dù là em biết thì đều là gặp dịp thì chơi mà thôi. Anh thề, chỉ cần anh còn yêu em một ngày, loại chuyện gặp dịp thì chơi này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa! Đến như anh có thể yêu em bao lâu, một mình anh cũng không làm chủ được, còn cần em phối hợp không phải sao?”

Nói xong, anh điềm đạm nhìn cô.

Uyển Tình nhẹ nhàng gật đầu. Người phụ nữ vừa nghe thấy lời nói thế, cho dù mất hứng, bởi vì không đủ lời ngon tiếng ngọt, nhưng vừa lúc cô cho rằng tình yêu cần hai bên ngang hàng, cùng trả giá, cho nên cảm thấy rất có đạo lý.

Muốn lâu dài, chỉ dựa vào cố gắng của một người là không thể, một người khác cho dù không muốn cố gắng, cũng nên phối hợp tốt với người ta đi? Nếu không thì, dựa vào đâu muốn người khác yêu mình cả đời? Lại nói cho dù yêu nồng nhiệt thế nào, cũng không thể không tiêu hao, cần phải tính toán cho tốt.

Đương nhiên, Uyển Tình cũng thích lời ngon tiếng ngọt, chỉ là hiện tại, lúc mở rộng cửa lòng, anh muốn nói lời ngon tiếng ngọt, cô sẽ cảm thấy được anh không đủ thận trọng rồi.

Mục Thiên Dương nhận được sự tán thành của cô, tin tưởng lại tăng lên, tiếp tục nói: “Lần đó anh học đại học, lúc đó nói chuyện với bạn gái mấy tháng, nhưng vì bận công việc, thời gian mời cô ấy ăn cơm cũng không có! Cô ấy trách anh bỏ rơi cô ấy, liền ở bên bạn tốt nhất của anh.”

Uyển Tình kinh ngạc, nhìn anh.

Anh gật đầu nói: “Lúc ấy anh cảm thấy được mình bị phản bội, nhất là khi người đó lại là bạn gái và bạn tốt nhất của mình, trong lòng đương nhiên rất khó chịu, anh hận bọn họ, cũng hiểu được phụ nữ đều giống như cô ấy… nhưng hiện giờ nghĩ lại, người phụ nữ nào lại chịu được bạn trai như vậy?”

Uyển Tình không nói gì, trong tâm lại nghĩ: tốt xấu gì mình vẫn xem qua vài bộ tiểu thuyết ngôn tình, Thiên Tuyết còn vẫn giáo huấn đạo lý, châm ngôn tình yêu cho cô, nhưng là anh… anh quả thực là học sinh tiểu học, quá thất bại…

Đột nhiên UYển Tình sản sinh một loại cảm giác có thể được anh che chở đã là kỳ tích rồi.

Mục Thiên Dương tiếp tục: “Em nói xem, trước khi gặp em, chỉ có kinh nghiệm một lần yêu đương như thế, vẫn lại là kinh nghiệm thất bại! Nhiều năm như vậy, anh cũng lớn tuổi… khụ, không cho phép em chê anh già!”

Uyển Tình bật cười.

Anh trừng mắt nhìn cô: “Tóm lại, nháo đến bây giờ, căn bản anh không hiểu yêu đường, em có thể cho anh một cơ hội để từ từ học!”

Uyển Tình nghe đến đó, tâm tình trở nên cực kỳ thoải mái, đặc biệt anh nói anh già, cô đã muốn cười. Cô không nói gì liếc anh một cái: “Chừng nào anh mới học được?”

“Anh…” Mục Thiên Dương nhíu mày, khó xử nói: “Anh không biết, em thấy anh rồi đó, cuối cùng anh sẽ có tiến bộ.”

“Vậy về sau anh không được quát lên với em. Âm thanh quá lớn, em sẽ sợ hãi.”

“Uhm, anh sai rồi, về sau anh sẽ không gầm lên.”

Uyển Tình nhìn anh giống như con chó đáng thương tội nghiệp, cực kỳ không được tự nhiên, kéo anh: “Anh đứng lên rồi nói!”

Mục Thiên Dương chấn động, lập tức thẳng tắp lưng, quỳ thẳng lên: “Không, nói xong rồi đứng, anh còn chưa nói đến chuyện quan trọng!”

“Vậy anh mau nói đi!”

Chọn tập
Bình luận