Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 205: Mạo hiểm

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

“A —–“ Uyển Tình quát to một tiếng, có một lực rất lớn từ phía trước kéo tới, làm cho cô có cảm giác rất sợ hãi.

Cô không biết bơi, dù cho có dãy giụa như thế nào cũng không tự chủ được từ từ bị nhấn chìm xuống nước. Miệng cô chứa đầy nước, xâm nhập vào cả khoang mũi, lỗ tai lùng bùng, không nghe được âm thanh gì. Phổi như có cái gì đè nặng, cô không phát ra âm thanh gì. Đúng lúc này, có người kéo cô lên.

Cô như được giải thoát, hô hấp hỗn loạn, theo bản năng bắt lấy thanh gỗ bên cạnh. Thải Nghiên nắm áo cô, cho cô đối diện mình: “Đinh Uyển Tình! Cô muốn đấu cùng tôi?”

Uyển Tình nhìn cô, khụ một tiếng, không thể tin nói: “Cô…..Cô biết bơi…?”

“Trong tủ quần áo của tôi có mấy chục bộ Bikini, là Bikini Party của Queen, cô nói xem?”

“Cô—-“ Uyển Tình trừng lớn mắt, đang muốn nói chuyện, đột nhiên bị cô ấn vào trong nước.

Thải Nghiên như nổi điên ấn cô xuống: “Mày là con khốn chết tiệt! Mày nên đi chết đi! Đi chết đi!”

“A—-“Uyển Tình cũng điên rồi, ý chí muốn sống của cô rất lớn khiến cô giãy dụa vùng lên, “Thả tôi! A…Cứu mạng….”

Thải Nghiên tức đỏ mắt, quên đây là đâu. Uyển Tình lại không quên, nơi này có nhiều người cô tín nhiệm! Thiên Tuyết và Mục lão gia đều tín nhiệm cô! Một khi bắt được cơ hội, cô liền lớn tiếng rống, ý đồ cho người ta phát hiện.

Lúc ấy đúng thời điểm mọi người thức dậy, nhưng mọi người trong biệt thự cũng không có khả năng nghe thấy âm thanh ngoài này, may mắn Thiên tuyêt ở trên lầu thầy một màn này, hướng các cô la lên hai tiếng, nhưng Thải Nghiên căn bản không có nghe thấy, cô chỉ có thể chạy thật nhanh tới. Những người khác thấy cô khác thường, cũng đuổi theo cô.

Thải Ngiên ấn Uyển Tình, bốn phía đều là tiếng nước, có người chạy lại cô cũng không nghe thấy. Rốt cuộc Thiên Tuyết đuổi tới, la một tiếng, cô phục hồi lại tinh thần, sẩy tay buông Uyển Tình ra rồi. Uyển Tình lúc này đã hôn mê, trực tiếp ngã vào trong nước, tự động chìm xuống.

“Uyển Tình—-“Thiên Tuyết la lớn, gấp đến độ khóc lên, không chút suy nghĩ nhảy xuống.

Cô bơi nhanh đến chỗ Uyễn Tình, kéo Uyển Tình đến. Uyển Tình không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt. Thiên Tuyết nhìn thấy trong lòng hốt hoảng, mang cô bơi hai bước, chân đột nhiên bị chuột rút, chính mình cũng bị chìm trong nước.

Thải Nghiên thấy rất nhiều người chạy tới, cả người ngây ra. Cô (Thiên Tuyết) đứng ở đó, nước vừa đến cằm cô, một vòng một vòng về phía cạnh hồ.

Mục lão gia tới nơi, thấy Thiên Tuyết và Uyển Tình ở trong nước giãy dụa, nhanh la lên: “Các người còn đứng đó thất thần làm gì? Còn không mau cứu người!”

Mọi người đang muốn hành động, đột nhiên một bóng đen ở sau bay vọt tới, vù vù một tiếng liền bay vào trong nước. Ngay sau đó, bóng đen kia lôi kéo Uyển Tình và Thiên Tuyết, bơi nhanh ra khỏi nước, hướng về phía bờ hồ.

Người hầu thở phào nhẹ nhõm, vui mừng la lớn: “Là nhị thiếu gia! Là nhị thiếu gia!”

Mục lão gia vừa thấy, không phải Mục Thiên Thành mạnh mẽ thì là ai?

Mục Thiên Thành đặt Thiên Tuyết ở cạnh ao, cho cô tự chống đỡ, mình thì ôm lấy Uyển Tình trên vai, thả cô xuống, thật nhanh đè nặng phổi cô.

Những ngưởi khác vịn Thiên Tuyết đứng lên, cô đẩy mọi người ra chạy về phía Uyển Tình, không đứng vững, lập tức té lăn xuống đất. Ngô Nhã vội vàng chạy qua, ngồi xổm xuống xoa bóp chân cô, an ủi nói: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, anh họ con đã trở về!”

Thiên Tuyết khóc đứng lên, cầm lấy tay Mục Thiên Thành: “Cậu ấy có thể có việc gì hay không? Anh mau cứu cậu ấy đi…”

“Yên tâm!” Mục Thiên Thành cũng không nói thêm một tiếng, liền cúi đầu làm hô hấp nhân tạo cho Uyển Tình. Liên tục làm hơn mười lần, Uyển Tình rốt cuộc cũng thở đều lại. Hắn thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nói với mọi người: “Không có việc gì…”

Mục lão gia cũng thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi trên đầu, nói: “Nhanh đưa về phòng đi!”

Ngô Nhã vội vàng sắp xếp, nâng Thiên Tuyết dậy: “Con cũng nên đi thay quần áo.”

Thiên Tuyết gật đầu một cái, quay đầu thấy Đinh Thải Nghiên đã lên bờ, mắt lộ ra tia hung hãn, phẫn nộ lao ra khỏi đám người chỉ vào cô: “Cô cút ngay cho tôi! Mục Thiên Tuyết tôi không nhận người như cô là chị dâu! Chờ anh tôi trở về, tôi nói anh từ hôn!”

“Chị…..Chị không có……”Thải Nghiên nói, “Chị là đang cứu em ấy…..”

“Tôi đã thấy hết!” Thiên Tuyết rống to, “Tôi xuống trễ một bước, không phải cô liền giết cậu ấy!”

Thải Nghiên ngồi dưới đất, cả người ướt đẫm, quần áo có chút rách. Cô lắc đầu, chỉ là lắc đầu, nói cái gì cũng không được. Mục Thiên Thành nhìn cô một cái, nói với Thiên Tuyết: “Em đi thay quần áo trước, chăm sóc Uyển Tình.”

Thiên Tuyết lau nước mắt, xoay người bước đi.

Rất nhanh hồ bơi chỉ còn lại một mình Thải Nghiên và Mục Thiên Thành, còn có Văn Sâm cầm theo một đống quà.

Thải Nghiên nhìn Mục Thiên Thành: “Tôi….”

Sắc mặt Mục Thiên Thành âm trầm: “Cô rời khỏi nơi này trước đi!”

“Tôi không phải….”

“Giải thích với tôi cũng vô dụng!” Mục Thiên Thành nói, “Giải thích với anh họ tôi mới đúng!”

Hắn nói xong, nhìn về phía Văn Sâm, hai người cùng rời khỏi.

Thải Nghiên ngồi yên.

Thật lâu, đến khi quầm áo bị nắng chiếu đến khô, mới chậm rãi đứng lên. Cô đi vào biệt thự, muốn tìm Mục lão gia, nhưng Mục lão gia đi tìm Uyển Tình. Cô đành phải đi ra gara lấy xe của mình, thất hồn lạc phách rời khỏi….

Lúc này trong phòng Thiên Tuyết, Uyển Tình nằm ở trên giường, bác sĩ gia đình vừa rời khỏi, châm kim trên cánh tay cô. Thiên Tuyết thay đổi quần áo ngồi bên cạnh cô, cầm máy sấy chậm rãi sấy cho cô, Mục lão gia và Ngô Nhã đứng trước giường.

Chờ Thiên Tuyết tắt máy sấy, Uyển Tình nhìn Mục lão gia: “Ông, con không sao.”

Mục lão gia thở dài: “Không thể tưởng tượng đươc cái người chị kia, tâm địa rắn rết như vậy.”

Uyển Tình há miệng thở dốc, cũng là thở dài, không nói thêm gì. Đinh Thải Nghiên hai lần hại cô, cô tuyệt đối không thể cho rằng cái gì cũng chưa phát sinh!

Lúc này, có người ở ngoài gõ cửa. Cánh cửa cũng không có đóng kín, người tới cũng là lễ phép một chút. Mục lão gia quay đầu, thấy Mục Thiên Thành và Văn Sâm, vui mừng nói: “May mà con về đúng lúc…..”

Mục Thiên Thành nói: “Không có việc gì, ông đừng lo lắng, để Uyển Tình nghỉ ngơi thật tốt.”

“Tốt……”Mục lão gia thở dài, nói với Uyển Tình, “Ông không quấy rầy con, con nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Uyển Tình suy yếu nở nụ cười, nói: “Bánh kem Thiên Tuyết còn chưa cắt mà, buổi tối con sẽ ngồi dậy ăn bánh ngọt.”

“Ừ…….”Mục lão gia khổ sở lại áy náy quay đầu, đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏit, liền kêu Ngô Nhã vịn mình đi ra ngoài.

Mục Thiên Thành đóng cửa, ngồi xuống ở mép giường, lòng còn sợ hãi: “Chị dâu nhỏ, chị đừng lo lắng!” Qúa khủng bố! Nếu chị dâu nhỏ bị ngạt, bọn họ làm sao nói rõ mọi chuyện với anh họ?

“Không có việc gì.”

Thiên Tuyết sờ sờ tóc cô, phát hiên tóc cơ bản đã khô, thu lại máy sấy, hỏi Mục Thiên Thành: “Anh sao lại trở về?”

“Không phải hôm nay sinh nhật em sao?” Mục Thiên Thành nói, “Muốn cho em ngạc nhiên, kết quả các người cho anh một nỗi sợ hãi!”

Thiên Tuyết mặc trầm xuống, lớn tiếng nói: “Em sẽ gọi điện thoại cho anh! Nói anh từ hôn!”

Chọn tập
Bình luận