Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 227: Em không làm anh thất vọng

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

“ Không thể cho mẹ em biết chuyện giữa anh và em, bằng không mẹ sẽ chịu không nổi…….”

“Không phải em một mực làm?’

“Cho mẹ biết chuyện em và Mục gia qua lại cũng không được!” Âm thanh Uyển Tình có chút sợ phát run, rất sợ hắn tức giận, “Em vẫn luôn gạt mẹ, vạn nhất đột nhiên mẹ phát hiện, khẳn định sẽ đem lòng nghi ngờ.”

“Yên tâm, anh sẽ không nói cho bà ấy nghe.”

“Em biết. Nhưng mà, em sợ Thải Nghiên các cô….”

Mục Thiên Dương dừng lại một lát: “Anh hiểu được. Yên tâm đi, các cô sẽ không nói.”

Uyển Tình nhẹ nhàng thở ra, biết hắn sẽ đi xử lý: “Cảm ơn…..”

“Ngoan, tay sao rồi?”

“Tốt hơn nhiều.”

“Lần trước cho em thuốc sức sẹo có dùng không?”

“Dùng xong rồi…….”Kỳ thật là sau khi tốt hơn liền ném rồi. Vật đó giữ lại làm gì?

“Về sau khi đến trường cho em một hộp. Tuy rằng bị thương không sâu, nhưng mà phải chú ý một chút.”

“Ừ…..”

Nói đến đây, Mục Thiên Dương không biết nói gì nữa, chỉ có thể nghe âm thanh hít thở của cô.

Lúc này, thư ký Hàn tiến vào: “ Tổng Giám Đốc, còn ba phút nữa bắt đầu hội nghị —-“ đang nói dừng lại im bặt, tổng giám đốc tôi không có tiết lộ tin cơ mật của công ty ha, càng không có YY ngài, ngài vì sao lại dùng ánh mắt ăn thịt người đó mà nhìn tôi?!

“Anh phải họp?” Uyển Tình nghe không được rõ ràng, nhưng ý tứ đúng thật như vậy, “Vậy em cúp máy.”

“Ừ.” Mục Thiên Dương buồn bực, hung hăn trừng mắt liếc nhìn thư ký Hàn một cái, vẻ mặt phong sương (gian nan vất vả) đi vào phòng họp. Sau đó, mọi người đều kinh hồn bạc vía mở tài liệu họp ra…..

Uyển Tình trở lại cửa hàng máy tính, Quản Hạo Nhiên đã thảo luận xong về máy tính, đang ở chờ cô. Cô ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, để anh đợi lâu.”

“Không có gì.” Quản Hạo Nhiên ôm lấy valy máy tính.

Uyển Tình phải ôm bàn phím.

Đi đến trên đường lớn, Quản Hạo Nhiên bỏ valy máy xuống, ngoắc kêu một chiếc xe ba bánh.

“Không xa đâu, đi về cũng được.”Uyển Tình nói.

“Em ôm đồ sẽ động vết thương ở tay.”

“Ách…..Vậy phiền anh.”

Hai người ngồi vào xe ba bánh, có hơi chen chúc, Uyển Tình thật không được tự nhiên, liền dựa vào bên cạnh. Quản Hạo Nhiên nhìn thấy đành phải dựa vào phía bên kia.

Sau khi trở về, Quản Hạo Nhiên bắt đầu lắp ráp máy tính, một bên gọi điện thoại kêu người đến lập trình máy. Hai giờ sau, sắp xếp hết thảy, mọi người cùng nhau thử tính năng mới của máy tính, ở trên mạng tìm xem…..

*một vở kịch về chiến tranh trung nhật, triều tiên của Trung Hoa đại lục

Lúc ăn cơm chiều, Uyển Tình nhắc tới chuyện mua vé, Từ Khả Vi trực tiếp nhìn về phía Quản Hạo Nhiên đã đi mua ba bốn năm.

Quản Hạo Nhiên nói: “Đang chuẩn bị hỏi mọi người tính sao, ngày mai đến chỗ bán nhìn thử xem. Hiện tại lúc này ở đó khẳng định đang chen chúc, đừng đợi đến gào khóc, tháng này cuối tháng phải đi, có thể nghỉ ngơi hai ngày. Bằng không đưa tin xong là nghĩa vụ quân sự, sẽ mệt chết người.”

“Nghĩ vụ quân sự?” Uyển Tình trừng lớn mắt, cô nghe nói qua, bất quá hoàn toàn quên, cho là đưa tin xong sẽ đi học đấy.

“Phải đi bô đội.”

“……..” Có phải rất tàn bạo hay không? Uyển Tình nghĩ nghĩ vừa xem, mồ hôi lạnh một hồi.

Thời gian kế tiếp, Uyển Tình cơ hồ đều chạy theo Quản Hạo Nhiên. Đầu tiên là đi mua vé xe, tiếp theo lại đến của hàng trà sữa lãnh tiền lương, về sau lại muốn dẫn đi đến trường học gì đó…….

Trời có đi ngang qua chỗ mai mối, Uyển Tình dừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn hai chữ “Mai mối” cực đại kia.

“Em làm sao?” Quản Hạo Nhiên kinh sợ, “Em mới 18 tuổi mà?”

Uyển Tình lườm hắn một cái: “Em muốn tìm cho mình một người cha nữa!”

Quản Hạo Nhiên sửng sốt: “Vậy đi xem?”

Uyển Tình gật đầu quyết đoán: “Đi!”

Hai người đi vào nơi mai mối, ông chủ nhìn bọn họ, ngơ ngác nói: “Nơi này của chúng tôi là nơi mai mối, không phải công ty tổ chức hôn sự.”

Quản Hạo Nhiên sửng sốt, nhìn Uyển tình, sắc mặt có chút hồng.

Uyển Tình vô tâm trả lời lại, nói với ông chủ: “Tôi nghĩ tôi tìm cho mẹ tôi……Ách, mẹ tôi ly hôn rất nhiều năm, không biết nơi này có người thích hợp không? Tôi mười tám tuổi, đã trưởng thành, tuyệt đối không phải gánh nặng!”

“Hả ~ “ ông chủ hiểu được, nguyên lại không phải hai người bọn họ muốn tổ chức hôn sự à! Cô lục lọi tìm kiếm tài liệu, “Loại này thì có rất nhiều, các cậu ngồi, chậm rãi nói.”

Hai người ngồi xuống, Quản Lý Hạo Nhiên thấy ông chủ lấy ra một đóng lớn tài liệu, nói: “Nếu có thể, cũng tìm cho mẹ tôi một người.”

Uyển Tình đột nhiên hỏi: “Anh sao lại họ Quản?” Cho dù là ly hôn, mất vợ hay chồng, đứa nhỏ cũng nên theo họ ba chứ?

Quản Lý Hạo Nhiên sửng sốt, nói: “Tôi cũng không biết.”

“Vậy ba anh……”

“………. Chưa thấy qua.”

Uyển Tình sửng sốt, nói xin lỗi: “Thực xin lỗi……….”

“Không có việc gì.”

“Các cô cậu có muốn nhìn hay không?” Ông chủ thấy bọn họ tán gẫu, có chút bất mãn.

Hai người vội vàng nói: “Nhìn! Nhìn, nhìn xem……….”

Bà mối đều dựa vào đồn thổi, đeo mắt kính chính là học qua tiến sĩ, đầu hói cũng có thể nói là tuấn tú lịch sự, mặt áo vest chính là ông chủ lớn…… Nhìn liền mười mấy tấm, hai người đối với ba dượng tiêu tan, cảm thấy mình xinh đẹp như hoa, nay vận số như mẹ, liền một người như vậy đi xuống cũng không sai!

Vì thế….. Bọn họ vẫn tiếp tục làm đứa con trong gia đình mồ côi cha đi, rất tốt ~

~~~

Mục Thiên Thành đi tới bên ngoài văn phòng, hỏi thư ký Hàn: “Anh họ tôi ở trong sao?”

“Tổng giám đốc đến cục cảnh sát.”

“Hả…..” Mục Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi vào văn phòng, đặt phong thư thật dày lên bàn làm việc, “A di đà phật ~ chị dâu nhỏ, không phải em không giúp chị, là chị tự mình quá phận! Em đã tận lực không chụp chị và hắn, chị sao mỗi ngày cùng hắn một chỗ nha……..”

Mục Thiên Thành cảm thấy mình thật tàn nhẫn! Anh họ nhìn thấy những tấm ảnh này, nhất định sẽ ngược chết chị dâu nhỏ! Hắn lắc đầu thở dài, chạy nhanh rời khỏi đây là tốt nhất, chạy tới văn phòng của Văn Sâm tìm kiếm an ủi. Ô ô ô, hắn làm chuyện xấu! Hắn không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì hắn mà chết!

Mục Thiên Dương đến cục cảnh sát uống một ly trà, cái gì cũng không làm, đã trở về. Bước này chỉ là làm dáng mà thôi, thực không muốn làm gì ~

Trở lại văn phòng, nhìn thấy phong thư trên bàn, trên mặt hắn lộ ra tươi cười, vội vàng mở ra, lấy ra một sắp ảnh thật dày.

Bắt đầu, là Uyển Tình và Từ Khả Vi chen chúc nơi giao thông công cộng đón xe đi làm. Đằng sau, là nhăn mày cười trong cửa hàng bán hoa. Nhìn bộ dáng cô nhàn hạ yên tĩnh tao nhã, tâm hắn động lớn, ngón tay lưu luyến ở trên mặt cô, luyến tiếc rời đi.

Lật đến phía sau, trong cửa hàng có thêm một người thanh niên! Người thanh niên tuổi cũng sắp sỉ Uyển Tình!

Ánh mắt Mục Thên Dương nhíu lại, ngồi thẳng người, trên mặt có chút mây đen kéo đến. Lần này là kêu Mục Thiên Thành tự mình chụp, hắn thấy là không có khả năng là đột ngột lẫn tấm ảnh này vào bên trong. Chỉ sợ, kế tiếp càng……

Quả nhiên, kế tiếp, chính là Uyển Tình và người thanh niên cùng nhau đi lại trên đường, đi chợ mua đồ ăn, ở chỗ mua phiếu đứng xếp hàng, đi siêu thị mua đồ, ở Mc Donalds nghỉ ngơi………..

Hai tay Mục Thiên Dương phát run, cầm lấy điện thoại: “Mục Thiên Thành ở đâu?”

“Ách….” Thư ký Hàn ngây ngốc.

“Đến văn phòng trợ lý Văn nhìn xem, gọi hắn đến đây!” Mục Thiên Dương tắt điện thoại, bỗng nhiên đặt tấm ảnh ở trên bàn, cả người phát run, “Đinh Uyển Tình …….Em thật to gan……….Em không làm anh thất vọng, không làm anh thất vọng…….”

Chọn tập
Bình luận