Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 228: Điều tra tám đời tổ tông hắn

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

Mục Thiên Thành đi vào văn phòng, có chút lo lắng: “Anh họ………”

Mục Thiên Dương bỗng nhiên nắm lấy mấy tấm ảnh ném trên người hắn: “Hiện tại em mới nói cho anh biết!”

“Bọn họ không có gì.” Mục Thiên Thành bất đắc dĩ giải thích, “Em biết anh sẽ tức giận, mới không dám nói với anh.”

“Vậy sao hiện tại còn nói?” Mục Thiên Dương hít sâu hai cái, thống khổ nhu nhu trán, “Có thuốc lá không?”

Mục Thiên Thành sửng sốt: “Em cũng không hút thuốc.” Bác trai ung thư phổi mà chết, Mục Thiên Dương vì thế cũng không muốn chạm tới thuốc, biết tính hắn, cũng sẽ không đưa ra trước mặt hắn. Giống Mục Thiên Thành, tuy rằng ngẫu nhiên đưa ra hai điếu, nhưng khi một mình hoặc về nhà đối mặt với mấy người Mục gia, cũng sẽ không đưa ra.

Mục Thiên Dương không nói chuyện, Mục Thiên Thành thở dài, chỉ có thể rút ra một điếu đưa qua, cho hắn đốt.

Hắn rút một ngụm, cảm thấy người có chút khó chịu, chậm rãi nhổ thuốc ra, nặng nề thở gấp, không cho mình khụ ra tiếng. Một hơi thuận đi qua, chờ hít ra hơi thứ hai, tựa hồ tốt hơn rất nhiều. Hút mấy hơi sau, hắn há miệng: “Khụ…. Bọn họ tới trình độ nào?”

“Anh họ anh nói nói gì vậy!” Mục Thiên Thành nhịn không được nho nhò xem thường một cái. “Tiểu Tử đó là con bà chủ tiệm hoa, chị dâu nhỏ mấy ngày nay đều đi theo mẹ cô tới cửa hàng bán hoa, không tránh khỏi việc gặp mặt. Chị dâu nhỏ rất quy cũ, luôn luôn tránh hắn—-“

“Vậy đây là cái gì!” Mục Thiên Dương bỗng nhiên chỉ vào tấm ảnh trên bàn, “Cậu cho là tôi mù! Mang cô về! Mang cô về cho tôi!”

“Anh họ, anh trước bình tĩnh! Em cho anh biết việc này, không phải để anh phát hỏa với chị dâu nhỏ! Anh có biết tên hỗn đản này biết làm người lắm không? Mỗi một câu nói đều mang theo ý cười nha, ôn nhu như ngọc, lịch sự nho nhã, ngay cả em thấy cũng động lòng đấy—- khụ, đây là chuyện khác, anh đừng nói cho Văn Sâm! Dù sao, người như vậy, anh trước mặt hắn cũng không thể làm mặt lạnh! Thời điểm ra khỏi cửa với chị dâu nhỏ, một lòng chăm sóc, cẩn thận! Em đây không phải sợ chị dâu nhỏ bị hắn hấp dẫn, mới nói cho anh biết sao?”

Mục Thiên Dương càng không ngừng hút thuốc, hút rất có khí lực, nhịn không được khụ hai tiếng. Ném điếu thuốc, hắn gõ gõ trên bàn.

Mục Thiên Thành chau mày, ngoan ngoãn đưa hộp thuốc lá và bật lửa qua: “Vì chị dâu nhỏ, anh thật sự ngay cả mạng cũng không cần…….”

“Mấy điếu thuốc mà thôi, còn không thể mất mạng.”

Mục Thiên Thành bĩu môi: “Anh hiện tại trăm ngàn lần không thể phát hỏa với chị dâu nhỏ! Nếu anh làm như vậy, ngược lại có thể cả đời có thể bắt cô ở bên mình, nhưng cô ấy ngoài sợ anh, sẽ không có cái khác. Nếu có thể đến trình độ này, anh cũng biết, anh muốn dạy dỗ cô ấy như thế nào, em không ngăn cản!”

Mục Thiên Dương nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, chậm rãi hút một hơi thuốc. Giáo huấn cô? Hắn làm sao làm được?

“Điều tra một chút…..” Thật lâu sau, Mục Thiên Dương ra tiếng, “Điều tra rõ tám đời tổ tông nhà hắn!”

Buổi sáng hôm sau, nơi viện tạm giữ Thành phố A.

Thải Nghiên bị giam vài ngày, trở nên mười phần tiều tụy, hai mắt vô thần, hoàn toàn không chịu nổi ánh sáng mặt trời chiếu đến.Tiết Lệ Na tới đón cô cũng buồn bã ỉu xìu, đôi mắt có quầng thâm, sau khi nhìn thấy cô, cuối cùng lộ ra thần sắc vui mừng.

“Tốt lắm tốt lắm…….Đươc ra là tốt rồi! Mẹ thật sợ là con sẽ ngồi tù!”

“Đi thôi.”Thải Nghiên vô lực nói.

Mặt Tiết Lệ Na cứng đờ, vội vàng theo sau, cầm lấy một chiếc khăn lụa thật đẹp khoác ở trên vai cô: “Mẹ biết con trách mẹ……bất quá, chuyên này cũng không phải hoàn toàn không có nguyên nhân!”

“Còn có nguyên nhân gì?” Thải Nghiên quay đầu nhìn bà, hàm răng nghiến lại khanh khách vang lên, “Mẹ còn trông cậy vào chuyện hắn sẽ thu hồi lời nói đã nói ra?”

Sắc mặt Tiết lệ Na bỗng trắng rồi hồng: “Vậy con còn muốn như thế nào? Con bị người ta kiện ngồi tù, còn không phải mẹ đi quỳ gối cầu xin hắn!”

“Mẹ……..” Thải Nghiên nhìn bà nửa tin nữa ngờ. Nhưng cô tin tưởng, mình làm ra chuyện lớn như vậy, Tiết Lệ Na khẳng định sẽ tận tâm cứu cô. Dù sao, mẹ già đi, nếu có phong cảnh tương lai gì đó, cũng chỉ có thể áp trên người đứa con gái này.Thải Nghiên nghĩ đến đây, nhất thời không biết cảm động, hay là nên bi ai.

Tiết Lệ Na thấy sắc mặt cô dịu đi, kéo cô ra khỏi nơi này: “Nếu không có Thiên Dương hỗ trợ giúp đỡ trong mối quan hệ, con làm sao sớm được thả như vậy? Vốn muốn kiện con, như vậy ít nhất cũng sẽ ra tòa một năm đến nửa năm? Mẹ và ba con muốn dùng hết biện pháp, muốn tìm cho con một luật sư tốt một chút, cũng chưa biết ai thẩm định phiên tòa này! Kết quả ngày hôm qua Thiên Dương tự mình đi một chuyến tới cục cảnh sát, những người đó liền nới lỏng một chút….. Ai! Đều là mẹ không tốt, núi dựa lớn như vậy, để con làm rơi.”

Thải Nghiên đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn phía trước.

Tiết Lệ Na đẩy cô một chút, thấy cô bất động, quây đầu vừa thấy, ánh mắt nhất thời lóe lóe sáng.

Đây không phải là xe Mục Thiên Dương sao!

Bà vội vàng lôi kéo Thải Nghiên đi qua, vừa vặn kính cửa xe hạ xuống, lộ ra mặt Mục Thiên Dương. Tiết Lệ Na tươi cười, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Mục Tổng, cám ơn cậu! Cám ơn cậu!”

Thải Nghiên nhìn Mục Thiên Dương, sắc mặt toát ra vẻ bi thương và yếu ớt.

“Thiên Dương……”

Mục Thiên Dương liếc mắt thật sâu nhìn cô một cái, lại quay đầu nhìn phía trước, sắc mặt như băng sương.

Thải Nghiên không dám đoán tâm tư của hắn, thấp giong khóc nức nở: “Thực xin lỗi…..Em…..Em tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ sẽ gây thêm phiền toái cho anh……Em vẫn muốn làm một vị hôn thê thật tốt của anh, về sau cũng sẽ làm Mục phu nhân thật tốt của anh…….”

Khách một tiếng, Thả Nghiên đình chì âm thanh.

Mục Thiên Dương đẩy cửa xe ra, không nhìn cô, chuyển vị trí vào bên trong: “Lên xe đi, tôi đưa em.”

Thải Nghiên sửng sốt, vội vàng ngồi xuống. Khi đóng cửa lại, nhìn thoáng ra Tiết Lệ Na bên ngoài, cũng không đám xin Mục Thiên Dương cho bà lên.

Ô tô không hề động, thẳng đến khi A Thành nhìn thoáng qua Tiết Lệ Na, Thỉ Nghiên mới vội vàng quay đầu: “Mẹ, lên xe!”

Tiết Lệ na cuống quýt ngồi lên ghế phụ, thế này ô tô mới chậm rãi lăn bánh.

Trên đường Mục Thiên Dương từ từ nhắm hai mắt, Thải Nghiên vụng trộm đánh giá hắn nửa ngày, không dám lên tiếng. Trong lòng cô nghĩ về trăm ngàn chuyện, đây có ý gì? Vì sao hắn cứu cô, lại tự mình tới đón cô? Là vì đối với cô còn có tình cảm sao?

Thải Nghiên trừ bỏ nghĩ như vậy, thật sự không đoán được nguyện nhân khác.

Ô tô dừng ở cửa chính Đinh gia, Thải Nghiên nhìn Mục Thiên Dương: “Thiên Dương……”

Mục Thiên Dương không lên tiếng, cô đành phải phẫn nộ mở cửa xe. Đi vào trong hai bước, đột nhiên nghe được tiếng Mục Thiên Dương trầm thấp la: “Thải Nghiên.”

Thải Nghiên bỗng nhiên quay đầu.

Hắn nhìn cô: “Gần đây quy củ một chút….. cho tôi suy nghĩ!” Nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.

Thải Nghiên vui vẻ, đuổi theo ô tô. Chạy vài bước, cô dừng lại, chống đầu gối phát run.

“Sao lại thế này?” Tiết Lệ Na đuổi theo, hai tay kích động bắt lấy tay cô, “Hắn có ý gì?”

Thải nghiên bị năm chặt có chút đau, bỏ bà ra: “Gần đây mẹ không nên ra ngoài! Ở nhà thật tốt!”

“Được được được…..”Tiết Lệ Na kích động đáp ứng, “Ý tứ của hắn là, còn cho con một cơ hội theo đuổi? Yên tâm, lần này mẹ tuyệt đối không làm hỏng chuyện của con!”

Chọn tập
Bình luận