Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 343: Nhớ em

Tác giả: Hoạ Thuỷ Ương Ương
Chọn tập

“Nếu còn trẻ thì có thể lông bông.” Văn Sâm nói, “Tình cảm có sâu đến đâu cũng sẽ phải khuất phục, cho dù là một nam một nữ, mười năm cũng chưa chắc tu thành chính quả. Tôi thường nghĩ, mười năm của người khác, đã trải qua vài mối tình, mà tôi…..Có phải nên sớm kết thúc hay không? Ngay từ đầu đã biết không có kết quả, mà chúng ta còn hao phí mười năm……”

“Nếu cậu đã muốn nói như vậy, tôi cũng không còn gì để khuyên.” Mục Thiên Dương thở dài, “Nếu như không có tôi, hai người cũng không quen biết……..Hảo tụ hảo tán đi. Chỉ là, đừng để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc.”

Văn Sâm do dự một chút gật đầu, dù sao Mục Thiên Thành nói muốn mở công ty của riêng mình, phỏng chừng một tháng nữa sẽ không gặp mặt.

Sau khi Mục Thiên Dương rời khỏi suối nước nóng thì nói Văn Sâm không cần tới công ty, yên tâm đi chơi, Mục Thiên Thành lập tức đặt vé máy bay, đi luôn đêm đó. Mục Thiên Dương thực không biết nói gì.

Chờ sau khi Uyển Tình đi Phổ Đà Sơn, anh chỉ có thể quay về quản lý tổng công ty ở A thị, người có thể quản lý thay anh chỉ có Văn Sâm, bây giờ đột nhiên nghỉ ngơi, bản thân liền không thể ung dung. Anh nhịn không được nghĩ, qua vài năm nữa bản thân sẽ kết hôn, phải dành nhiều thời gian cho vợ và con, tình huống của Văn Sâm cũng không khác anh là mấy, mà công ty ngày càng phát triển, cần đào tạo càng nhiều nhân tài càng tốt, hiện tại cần bồi dượng vài trợ thủ đắc lực…….

Vì thế, anh vừa trở về tổng công ty liền xem tư liệu nhân sự.

Anh và Uyển Tình không ở C thị, Thiên Tuyết ở một mình không có ý nghĩa, đành quay về nhà, mỗi ngày có thể trò truyện với Mục lão gia. Gần đây thời tiết thay đổi, Mục lão gia bị cảm, cô vừa nghĩ tới ông nội tuổi đã lớn, trong lòng liền không nỡ, rất hội hận trước đây không học y.

Mục lão gia thấy cô quay về, nghi hoặc hỏi: “Uyển Tình đâu?”

“Uyển Tình đi Phổ Đà Sơn với mẹ cậu ấy!”

“Nga….” Mục lão gia nghĩ tới, “Mấy hôm trước ở cùng với ba nó…….Nó kêu Đỗ Viễn Minh là gì?”

“Hình như kêu là chú.” Uyển Tình vẫn gọi Đỗ Viễn Minh là chú, hẳn là không kêu là ba.

“Uh. Mấy hôm trước ta có ngồi uống trà với dượng của nó, dượng nó nói muốn đưa mẹ nó đi bái Phật, thân thể của mẹ nó không tốt.”

Thiên Tuyết nghi hoặc nói: “Uyển Tình không nói chuyện này với cháu, cháu tưởng bọn họ đi du lịch, hóa ra là có mục đích. Bái Phật không có gì, trăm ngàn đừng mê tín quá là được. Chuyện thân thể, cần phải giao cho bác sĩ.”

“Lời này cháu nói với ta có ích lợi gì? Ta đi chùa bái Phật, tự nhiên là muốn tỏ vẻ tôn trọng đối với thần ninh, nhưng không có trầm mê quá.”

Thiên Tuyết cười: “Cháu không có nói ông nội.” Tuy cô và Uyển Tình rất tốt, nhưng Từ Khả Vy không biết chuyện. Vạn nhất Từ Khả Vy vì gả cho kẻ có tiền, tâm tình thay đổi, bắt đầu si mê Phật giáo, cũng không có gì kỳ quái.

Mỗi ngày cô đều nói chuyện điện thoại với Uyển Tình, lúc nữa gọi điện thoại hỏi Uyển Tình có phải đi bái Phật hay không.

Uyển Tình trả lời: “Đúng vậy. Tấm lòng chân thành thôi, nếu Phật tổ có thể phù hộ mẹ tớ, tớ sẽ quy y cửa Phật!”

“Cậu nghĩ xuất gia!” Thiên Tuyết kêu to, “Cậu hỏi anh tớ chưa, anh ấy sẽ đồng ý sao?”

“Ai muốn xuất gia? Thờ phụng mà thôi.”

“Phải ăn chay, thật đáng thương…….”

Uyển Tình không nói gì.

Uyển Tình nói chuyện điện thoại với cô xong, lại gọi cho Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương quấn quit muốn xem ảnh chụp của cô, cô bất đắc dĩ nói: “Máy ảnh ở chỗ mẹ em, trong điện thoại chỉ có ảnh của mẹ, chờ quay về lại cho anh xem.”

Mục Thiên Dương cả giận nói: “Trở về liền trực tiếp nhìn em, xem ảnh làm gì?”

Uyển Tình ngẩn ra, có chút ngượng ngùng, trên mặt đỏ ửng, đồng thời cũng nhịn không được vui vẻ: “Cái kia……Anh có thể nhận ảnh chụp sao?” Tự chụp ảnh, cảm giác rất xấu hổ….

Mục Thiên Dương nói: “Tự chụp mới tốt, anh không muốn người khác chụp ảnh em.”

“Anh….Đáng ghét!” Uyền Tình nói.

Mục Thiên Dương nghe được ngữ khí hờn dỗi của cô, cười vui vẻ.

Cúp điện thoại, Uyển Tình mở phần mềm chụp ảnh ra. Hố cha, điện thoại của cô là mua từ hai năm trước, độ phân giải quá thấp, chụp ra có điểm không rõ, hơn nữa vị trí không đúng, cũng không ăn ảnh. Rốt cuộc có thể nhìn thấy, nhưng cái mặt đã chiếm một nửa màn hình, cô không khỏi tưởng tượng khi Mục Thiên Dương nhìn thấy tấm ảnh này sẽ thế nào……….Phỏng chừng anh sẽ cười lớn, cô cảm thấy một trận ác hàn, lập tức xóa đi!

Vừa lúc Từ Khả Vy gọi cô, cô chạy tới: “Mẹ, chụp cho con một tấm ảnh.”

“Không phải buổi chiều đã chụp rất nhiều sao?”

“Tiểu Tuyết muốn xem, con muốn gửi cho cậu ấy.”

Từ Khả Vy cười, cầm điện thoại của cô, chụp cho cô một tám. Cô cố ý tìm một chỗ không có bối cảnh, miễn cho bản thân bị khung cảnh mĩ lệ làm lu mờ….

“Con lại xem được không?” Từ Khả Vy đưa điện thoại cho cô.

Cô nhìn, gật đầu: “Kỹ thuật của mẹ thật tốt!”

“Nói ngọt.” Từ Khả Vy trách nói.

Uyển Tình cười hì hì, cúi đầu gửi tin nhắn cho Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương nhận được tin nhắn, hoảng sợ, trả lời cô: “Tay của em rất dài…….”

“A?”

“Tự chụp ảnh mà được như vậy, tay quá dài.”

Uyển Tình: (@[email protected])

“Tự mình chụp rất khó coi, em nhờ mẹ chụp.”

“Uh, nhìn rất tốt. Khi nào thì quay về?”

“Hôn nay mới thứ tư.”

“Nhớ em.”

Uyển Tình sửng sốt, nghe Từ Khả Vy kêu mình, vội vàng gửi tin nhắn đi.

Tuy rằng Đỗ Viên Minh đi cùng các cô, nhưng chủ yếu là đứng bên cạnh ngắm cảnh, cho nên bồi hai người hai ngày, rồi để hai người tự đi chơi. Không có ông ta, hai người càng tư do tự tại. Vài ngày sau, hai người mang theo rất nhiều đồ kỷ niệm.

Hiện tại Từ Khả Vy tránh không được lui tới với một ít phu nhân quyền quý, trừ bỏ một phần cố ý để lại cho Đỗ Thiến, các khác đều tặng người khác.

Uyển Tình quay về A thị cùng mẹ trước, còn cố ý mua quà cho Mục lãi gia và Ngô Nhã. Đỗ Viễn Minh rất tán thành cô làm bạn với Thiên Tuyết, có thể bảo trì giao tình với Mục gia, ai bảo con gái của ông ta không hợp với Mục Thiên Tuyết đâu.

Bởi vì ngày hôm sau phải về trường học, lúc này Uyển Tình gọi điện thoại cho Thiên Tuyết, sau đó tới Mục gia.

Mục Thiên Thành đã từ Mã Đại trở về, cả người thoạt nhìn “Thành thục ổn trọng” hơn trước kia rất nhiều, đang nói với Mục lão gia bản thân muốn mở một công ty du lịch.

Mục lão gia nhìn thấy anh đáng tin hơn trước kia, trong lòng cũng không phản đối, nhưng không tránh được lo lắng. Công ty không dễ mở như vậy? Vì thế, ngoài miệng cũng không khách khí nói: “Mở công ty? Cháu lấy tiền đi nghịch nước thôi! Cháu có uy phong ở chiến trường, nhưng thương trường không phải tốt như vậy!”

“Thương trường như chiến trường thôi, cháu biết.” Mục Thiên Thành cười nói.

“Vấn đề là chiến trường này khác với chiến trường kia của cháu.” Mục lão gia nói, “Mấy năm nay mọi người đều nghĩ cháu ở bên ngoài phóng túng. Đột nhiên mở công ty, mọi người sẽ nghĩ cháu như rồng leo, làm như mèo mửa! Ông xem cũng không kém bao nhiêu.”

Chọn tập
Bình luận