12 năm sau, sân bay quốc tế Hoa Kì
Hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen, trang bị vũ khí đầy đủ đang đứng trước cổng ra của sân bay. Khí thế của họ thu hút không ít những người xung quanh. Họ chính là 100 vệ sĩ được chọn ra để hộ tống và bảo vệ an toàn cho tân hắc đạo đế vương và thái tử gia của gia tộc. Mấy phút sau, một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống sân bay. Từ trên máy bay, Tư Đồ Lăng Tuyết và Tư Đồ Dạ Vũ đồng loạt bước xuống. Đám vệ sĩ nhất loạt cung kính cúi đầu:
“Chúng thuộc hạ ra mắt Lăng Tuyết điện hạ, Dạ Vũ điện hạ.”
“Tất cả đứng lên đi.” Tư Đồ Lăng Tuyết khoát tay.
“Vâng ạ.” 100 người vệ sĩ đồng loạt hô to. Đột nhiên, cổng sân bay lại mở ra. Lý Tư Thần xuất hiện giữa hai hàng vệ sĩ. Anh tiến lên ôm lấy Tư Đồ Lăng Tuyết và Tư Đồ Dạ Vũ bày tỏ lòng thân mật:
“Lăng Tuyết, Dạ Vũ, chào mừng hai người trở về.”
“Tư Thần, anh bạn của tôi, lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?” Tư Đồ Dạ Vũ cũng tiến lên ôm Lý Tư Thần.
“Haha, vẫn khỏe lắm!” Lý Tư Thần cười sang sảng đáp lại.
“Sarah, Thiên Túng và Tiểu Tường đâu?” Lúc này, Tư Đồ Lăng Tuyết mới lên tiếng.
“Bọn họ đang ở trên xe kia kìa.” Lý Tư Thần vừa đáp thì một bóng người vượt qua anh, ôm chặt lấy Tư Đồ Lăng Tuyết:”Tình yêu, lâu rồi không gặp, mình nhớ cậu chết mất thôi!”
Tư Đồ Lăng Tuyết phải khó khăn lắm mới kéo được con bạch tuộc đang dính trên người mình ra. Cô tiện tay ném nó qua chỗ Lý Tư Thần.
“Này họ Lý kia, quản cho tốt cô tình nhân nhỏ của cậu đi.” Cô mở miệng chọc ghẹo làm cho Sarah Tư Đặc ở trong lòng Lý Tư Thần mặt đỏ tai hồng.
“Haha, chị Tuyết, chị đừng chọc ghẹo Sarah nữa. Nhìn vậy thôi chứ da mặt chị ấy còn không dày bằng một nửa da mặt của chị đâu.” Có tiếng nói vang lên sau lưng Tư Đồ Lăng Tuyết. Bốn người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Phi Điểu Tường khoác tay Lâm Thiên Túng bước đến.
“Này Phi Điểu Tường, em đúng là không biết tốt xấu. Ngày thường chị đối xử với em tốt như vậy mà hôm nay Tư Đồ Lăng Tuyết nói chị, em không giúp thì thôi lại còn hùa theo cậu ấy nữa.” Sarah Tư Đặc là người phản ứng trước nhất. Cô ấy lên tiếng chỉ trích Phi Điểu Tường.
“Chịu thôi, em thà đắc tội với chị cũng không muốn đối nghịch với chị ấy.” Phi Điểu Tường vẫn thản nhiên đáp lại. Cô ấy chỉ tay về phía Tư Đồ Lăng Tuyết.
“Em đúng là kẻ “gió chiều nào thì theo chiều ấy” mà.” Sarah Tư Đặc tức giận nói.
“Chúng ta như nhau cả thôi.” Phi Điểu Tường vẫn mặt dày, hại Sarah Tư Đặc tức đến suýt nữa thổ huyết.
“Được rồi. Đừng náo loạn nữa. Chúng ta mau đi thôi kẻo trưởng bối đợi lâu.” Tư Đồ Lăng Tuyết lên tiếng nhắc nhở.
Cả sáu người cùng lên xe trở về Tư Đồ gia tộc.
—————————————
Nhà chính của Tư Đồ gia tộc nằm ở thủ đô Washington của Mỹ. Tuy nhiên, nơi này cách biệt với khu dân cư đông đúc, khuất sau một rừng cây rộng lớn. Một khi bước qua rừng cây này là bước vào nơi trung tâm của hắc đạo thế giới với hệ thống an ninh nghiêm ngặt và hệ thống tình báo toàn cầu. Trong lâu đài của Tư Đồ gia tộc có hơn 10000 người hầu chính là những sát thủ hàng đầu thế giới do chính gia tộc huấn luyện. Những kẻ ngu đần nào dám có ý đồ bất chính mà tiến vào nơi này thì tuyệt nhiên sẽ không thể thấy được ánh sáng ngày mai.
…
Ô tô xuyên qua khu rừng, dừng lại trước cánh cổng sắt rộng lớn của gia tộc. Cánh cổng chậm rãi mở ra. Chiếc xe thương vụ tiến vào bên trong. Xe dừng lại. Cửa xe mở ra. Tư Đồ Lăng Tuyết, Tư Đồ Dạ Vũ, Lý Tư Thần, Lâm Thiên Túng, Sarah Tư Đặc và Phi Điểu Tường lần lượt bước xuống. Họ cũng nhau tiến vào đại sảnh. Bên trong đại sảnh, khách khứa đã đến đầy đủ. Tuy kế hoạch bỏ trốn suốt 16 năm này là để bảo vệ người thừa kế gia tộc nhưng cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho cho nên tiệc mừng cũng không làm lớn. Tư Đồ Lăng Tuyết đảo mắt nhìn các vì khách một lượt. Khách đến không đông. Hôm nay ngoài Tư Đồ gia tộc cũng chỉ có Diệp gia, Úc gia, Hàn gia, Lý gia, Lâm gia, nhà Tư Đặc, nhà Phi Điểu. Chính giữa sảnh là ông bà nội của Tư Đồ Lăng Tuyết – Tư Đồ Hàn và Quý Nhã Quân. Bên phải họ là ba cô Tư Đồ Lăng Chí, mẹ cô Diệp Lam và các em ruột cô: Tư Đồ Túc Triết, Tư Đồ Hoàng Triệt, Tư Đồ Thiên Ái, Tư Đồ Dao Dao. Ngoài ra còn có tiểu cô cô – Tư Đồ Thanh Linh và cô gia Hàn Cẩn cùng con của họ là Hàn Vân Tiêu, Hàn Dật Phong, Hàn Đế Lan. Bên trái ông bà nội cô là nhị thúc Tư Đồ Thiên Quốc, nhị thẩm Úc Nguyệt, tam thúc Tư Đồ Gia Quốc, các em họ:Tư Đồ Thiếu Hiên, Tư Đồ Noãn Tâm, Tư Đồ Hạ Nhĩ, Tư Đồ Húc Quân, Tư Đồ Khả Hinh.
Nhà họ Diệp thì có ông bà ngoại của Tư Đồ Lăng Tuyết là Diệp Vinh và An Nhã Vận. Vợ chồng dì nhỏ Diệp Xảo và Vệ Uyên, con của họ: Vệ Ốc Khốc, Vệ Hạo Thiên. Vợ chồng đại tiểu cữu Diệp Thâm và Nguyệt Vãn Y cùng con trai Diệp Tường Hạo, con gái Diệp Thanh Nghi. Vợ chồng nhị tiểu cữu Diệp Thiên và Âu Dương Liên, con trai độc nhất Diệp Thích Nhiên. Nhà họ Úc có em trai Úc Nguyệt – Úc Phong cùng phu nhân Lạc Mẫn Trinh và con trai Úc Thiên Dật. Nhà họ An có anh trai An Khả – An Thiệu Minh và vợ Diêu Thiên Uyển cùng con trai An Dục Thần. Nhà họ Hàn có em trai Hàn Cẩn – Hàn Vân, em dâu Mỹ Nại, cháu gái Hàn Tiêu Tiêu. Nhà Tư Đặc có Đich Cáp Tư Đặc, vợ là Tô Viên Viên và con trai Phó Lôi Tư Đặc. Nhà họ Lý có Lý Thần Dương và Lý phu nhân – Phương Hân. Nhà họ Lâm có Lâm Kiến Hi, vợ là Hách Liên Thuần Thuần cùng hai cô em gái sinh đôi của Lâm Thiên Túng – Lâm Thiên Vận và Lâm Thiên Nhu. Nhà Phi Điểu có Phi Điểu Cung Tử và chồng nàng – Lệ Trường Đông. Bởi vì Phi Điểu Tường theo họ của cả ba lẫn mẹ như Tư Đồ Lăng Tuyết nên cô còn có một tên khác là Lệ Tường.
Sau khi đánh giá tổng quan một lượt các khách mời, Tư Đồ Lăng Tuyết đi xuyên qua đại sảnh, đến trước mặt Tư Đồ Hàn và Quý Nhã Quân.
“Ông nội, bà nội.” Cô lẽ phép cúi đầu.
Quý Nhã Quân tươi cười ôm lấy cô, xoa đầu cô mà nói:
“Tuyết nha đầu của bà, cuối cùng con cũng trở về rồi.”
Tư Đồ Hàn nhìn cô, ánh mắt ông lộ rõ vẻ áy náy. Hồi lâu, ông lên tiếng:
“Bình an trở về là tốt rồi. Lăng Tuyết à, 16 năm qua thật vất vả cho con và Dạ Vũ. Đều là tại ta.”
Ông khẽ thở dài.
“Ông nội, quá khứ đã qua thì cứ để nó qua đi. Đừng giữ mãi trong lòng làm gì để rồi lại thêm áy náy. Người sai biết sửa cũng chưa phải là muộn. Chỉ cần ông bà hạnh phúc là được.” Tư Đồ Lăng Tuyết cầm lấy tay Tư Đồ Hàn, lên tiếng an ủi ông. Kỳ thực, cô chưa từng oán trách ông nội mình.
“Phải, phải. Lăng Tuyết à, con nói đúng, biết sai mà sửa cũng chưa muộn. Được rồi, mau qua chào ba mẹ con đi.” Trong giọng nói của Tư Đồ Hàn lộ ra một tia vui vẻ. Ông khẽ đẩy cô cháu gái về phía Tư Đồ Lăng Chí và Diệp Lam. Dần dần, mọi người chạy đến vây quanh cô, ôm cô những cái ôm thật chặt như để thỏa nỗi nhớ nhung bấy lâu. Sau một hồi ôm ôm ấp ấp loạn xì ngầu hết cả lên, Tư Đồ Lăng Chí phải thúc giục:
“Được rồi mọi người. Khách khứa đã đến đầy đủ. Nhân vật chính cũng đã xuất hiện. Nên nhập tiêc thôi chứ?”
Bữa tiệc bắt đầu. Tư Đồ Lăng Tuyết cùng mấy cô em gái yêu quý huyên thuyên tám chuyện thì Phó Lôi Tư Đặc đi tới. Cậu chào cô rồi hỏi:
“Chị Tuyết, chị ba Tịch Na lần này không về hay sao ạ?”
Chị ba Tịch Na trong lời Phó Lôi Tư Đặc chính là nhị tiểu thư của nhà Tư Đặc – Tịch Na và cũng chính là người đã theo cô và Dạ Vũ bỏ trốn suốt 16 năm qua – Tô Linh Linh.
“Trong vòng hai tháng nữa, Linh Linh sẽ không trở lại Mỹ. Em ấy đang có một buổi biểu diễn ở Pháp.” Tư Đồ Lăng Tuyết tươi cười trả lời.
“Ra vậy. Chị ấy lại đi hát nữa rồi. Nếu không phải hát hò, đóng phim thì chính là chạy đến chỗ Cửu Lam Ngân chứ có thèm quan tâm đến cái nhà này đâu chứ. Mà thôi, em mặc kệ chị ấy, muốn làm gì thì làm.” Nói rồi, cậu quay đầu bỏ đi. Bộ dáng làm cho Tư Đồ Lăng Tuyết suýt nữa thì sặc nước vì cười.
Sarah, Linh Linh, hai người nhìn thấy chưa, em trai hai người đấy! Các cụ nói: “Con nhà tông, không giống lông cũng phải giống cánh” đúng là cấm có sai mà!
…
Bữa tiệc kết thúc, Tư Đồ Lăng Tuyết trở về phòng của mình. Ngồi bên cửa sổ ngắm sao, cô khẽ mỉm cười.
Mười sáu năm xa cách cũng có ngày trở về!