“Tiểu Liệt, cô muốn hỏi với cháu một chuyện.” Diệp Lam ở đầu dây bên kia nói.
“Xin cô cứ nói.” Hiên Viên Liệt trầm giọng.
“Cháu sẵn sàng bảo vệ cho Tuyết Nhi thoát khỏi nguy hiểm bằng bất cứ giá nào, kể cả tính mạng của mình chứ?” Diệp Lam hỏi hắn.
“Đó là chuyện đương nhiên thua cô. Lăng Tuyết là người cháu yêu, cháu sẽ luôn bảo vệ cô ấy hết mức có thể.” Hiên Viên Liệt vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Tư Đồ Lăng Tuyết một cách dịu đang.
Đúng vậy. Cô là người con gái hắn yêu duy nhất trên cuộc đời này. Vậy nên, cho dù mất mạng chỉ để cô được sống thì hắn cũng cam lòng.
“Cháu nói vậy thì cô cũng yên tâm rồi!” Diệp Lam thở phào như thể chút được gánh nặng trong lòng.
“À, cô ơi…” Hiên Viên Liệt ngập ngừng lên tiếng.
“Sao thế?”
“Cháu tưởng là khi cô biết Lăng Tuyết lại gặp nguy hiểm thì cô sẽ đòi đem em ấy trở về Tư Đồ gia tộc chứ ạ?” Hiên Viên Liệt nghi hoặc mà hỏi.
Ngũ đại gia tộc, ai mà chẳng biết, Diệp Lam yêu con hơn mạng, lúc nào cũng lo lắng cho con còn hơn bản thân mình. Nhất là cặp song bào long phượng thai Lăng Tuyết và Dạ Vũ thì khỏi nói rồi. Đối với hai đứa trẻ này, Diệp Lam coi như là bảo vật vô giá, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ vỡ.
Lần này, Tư Đồ Lăng Tuyết suýt nữa mất mạng như vậy, với tính cách của Diệp Lam, chỉ hận không thể một đường bay thẳng tới Hiên Viên gia tộc, đem ái nữ về nhà bảo hộ ngay lập tức. Sao lại có thể yên tâm mà giao cho hắn được nhỉ?
Đầu kia vang lên tiếng cười, sau đó là giọng nói ôn nhu của Diệp Lam.
Nàng hỏi ngược lại: “Vậy Tiểu Liệt muốn cô đem Tuyết Nhi về Tư Đồ gia tộc hay sao?”
“Không ạ.” Hiên Viên Liệt lập tức trả lời.
“Thế nên mới nói, để Tuyết Nhi ở lại nơi này chính là còn một dụng ý khác nữa.”
“Dụng ý khác? Là gì ạ?” Hiên Viên Liệt tò mò hỏi.
“Chính là để cho con và Tuyết Nhi nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm.”
“Ơ…”
“Ơ cái gì? Con tưởng cô không biết lí do thực sự mà ba con gọi Tuyết Nhi đến Tư Đồ gia tộc hay sao? Nhưng mà, cô tin chắc, con chính là người đàn ông Tuyết Nhi cần. Vậy nên mới tin tưởng mà giao nó cho con.”
“Thế còn Lăng Chí thúc thúc thì sao ạ?”
“Yên tâm, ông chú ngờ nghệch đó của con vẫn chưa biết đâu. Về chuyện này, cô cũng sẽ giữ im lặng. Đừng lo lắng!”
Hiên Viên Liệt thở phào. Nếu để Lăng Chí thúc thúc biết được thì…
“Ưm.” Đúng lúc này, con mèo nhỏ bên cạnh hắn khẽ rên lên một tiếng.
Tư Đồ Lăng Tuyết lờ đờ mở mắt.
Một khắc sau đó, cô liền ngồi bật dậy, hai tay bịt chặt tai mà hét lên: “A———”
Hiên Viên Liệt thấy vậy liền lo lắng đến phát hoảng, vội vàng kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô chấn an: “Ngoan, đừng sợ, đã không sao rồi.”
Dưới sự chấn an của Hiên Viên Liệt, Tư Đồ Lăng Tuyết rốt cục cũng bình tĩnh lại.
“Hiên Viên Liệt.” Con mèo nhỏ yếu ớt gọi.
“Sao vậy?” Hắn cưng chiều vuốt tóc cô.
“Em muốn gặp mẹ. Em rất sợ.”
Hiên Viên Liệt đưa chiếc điện thoại còn chưa tắt máy cho cô.
Áp tai vào điện thoại, Tư Đồ Lăng Tuyết nghe thấy đầu kia vang lên tiếng nói dịu dàng của Diệp Lam: “Bé con, tỉnh rồi à?”
“Mẹ ơi, con sợ lắm. Con muốn về nhà!” Tư Đồ Lăng Tuyết run rẩy không ngừng. Trông cô lúc này như một đứa trẻ bị lạc mẹ, làm Hiên Viên Liệt nhìn thấy mà đau lòng.
“Không thể nào được. Tuyết Nhi, con biết rất rõ việc mình đến Trung Quốc là để làm gì mà. Con thường hay nói với mẹ, một khi đã làm việc gì thì phải làm cho xong. Vậy nên, con không thể về được.”
“Nhưng mà…”
“Tuyết Nhi, ngoan nào. Con chỉ cần cố gắng đợi Tiểu Điệp thi Harvard xong xuôi là liền có thể trở về rồi mà, phải không? Do thế, con hãy ngoan ngoan ở lại đó đi nhé!”
“Được ạ.” Tư Đồ Lăng Tuyết thỏa hiệp nói.
Đầu kia sau đó liền cúp máy.
…
Diệp Lam đặt điện thoại lên bàn trà.
Sau đó, nàng nâng ly trà Thiết Quan Âm lên, hớp một ngụm.
“Đại tẩu, cậu thật sự không định đưa Tuyết Nhi trở về hay sao?” Úc Nguyệt quan tâm mà hỏi. ( Chú thích: Diệp Lam, Úc Nguyệt, An Khả, Thanh Linh là bạn thân bằng tuổi nên xưng cậu – mình. Còn “đại tẩu” là để chỉ bối phận của Diệp Lam với ba người kia.)
“Đúng đó, chị họ. Dù sao thì nhà Tư Đồ cũng là đệ nhất gia tộc hắc đạo, nên sự bảo vệ chặt chẽ hơn tứ đại gia tộc còn lại. Chị đưa Tuyết Nhi về đây thì con bé sẽ được bảo vệ an toàn hơn mà.” An Khả cũng ngồi một bên phụ họa nói ( Chú thích: An Khả gọi Diệp Lam là chị họ bởi vì mẹ của Diệp Lam – An Nhã Vận là bác của An Khả)
“Ngược lại, mình đồng ý với Tiểu Lam hơn.” Tư Đồ Thanh Linh cũng cho ý kiến của mình.
Khi nàng vừa dứt lời, Úc Nguyệt và An Khả đồng loạt quay lại hỏi: ” Vì sao?”
“Tiểu Nguyệt, Tiểu Khả, các cậu đừng quên, Tuyết Nhi chính là hắc đạo đế vương. Chúng ta đưa được con bé về gia tộc thì đã sao, cũng không thể giữ nó trong nhà mãi. Nó còn phải ra ngoài đối phó với đám nguyên lão, rồi còn giải quyết công chuyện trong hắc đạo. Thử hỏi, đến lúc đó, ai sẽ đảm bảo cho con bé an toàn.” Tư Đồ Thanh Linh hướng hai người chị dâu giải thích.
Úc Nguyệt và An Khả hai mặt nhìn nhau. Ra là vậy.
“Thêm nữa, muốn dụ địch nhân phải có mồi nhử.” Diệp Lam bổ sung.
Lúc này, cả Úc Nguyệt, An Khả và Tư Đồ Thanh Linh đều đồng loạt hô: “Cậu định đem Tuyết Nhi ra làm mồi nhử?”
“Đúng vậy. Địch nhân chỉ nhắm vào một mình Tuyết Nhi. Cứ giữ nó ở lại Trung Quốc thì sẽ có ngày chúng tự động lòi ra cái đuôi của mình.” Đôi mắt Diệp Lam loé lên một tia âm hiểm làm cho ba người kia dựng tóc gáy.
Tinh cách này của Diệp Lam, tuyệt đối cùng Tư Đồ Lăng Chí là một loại.
Đúng là nào úp vung nấy. Bảo sao cô con gái lại tàn nhẫn tuyệt tình như vậy
A di đà Phật! Bồ tát phù hộ! Cũng may họ không phải là kẻ thù của một nhà ba người đó.
…
Trong lúc này, Trung Quốc, Hiên Viên gia tộc.
Hiên Viên Liệt ôm Tư Đồ Lăng Tuyết mặt mày tái nhợt như tờ giấy đi vào trong lâu đài.
Dì Tề sau khi biết được mọi chuyện liền hốt hoảng chạy ra đón.
“Thiếu gia, Lăng Tuyết điện hạ, hai người có bị thương ở đâu hay không?” Bà nhìn Hiên Viên Liệt mà hỏi.
“Bọn con không sao. Dì mau đi pha cho Tuyết một cốc sữa nóng. Uống vào sẽ làm cho cô ấy dễ chịu hơn.” Hiên Viên Liệt trả lời, sau đó liền phân phó dì Tề.
“Vâng, thưa đại thiếu gia.” Dì Tề nhận lệnh đi luôn. Trong lòng, bà lại thầm thở dài. Lăng Tuyết điện hạ đúng là số khổ! Hôm qua vừa bị sát thủ tập kích, còn hôm nay lại suýt bị ô tô đâm phải.
Hiên Viên Liệt đưa Tư Đồ Lăng Tuyết trở về phòng của cô, đặt cô nằm trên chiếc giường mềm mại.
Chẳng bao lâu sau, dì Tề cũng đi lên. Trên tay bê một ly sữa.
“Dì hãy cho Tuyết uống sữa, sau đó thì thay đồ ngủ cho cô ấy. Con phải đi tắm một chút.” Hiên Viên Liệt căn dặn.
“Vâng, thưa đại thiếu gia.”
Khi Hiên Viên Liệt tắm xong và quay trở lại phòng của Tư Đồ Lăng Tuyết thì dì Tề đã thay xong váy ngủ cho cô.
“Nếu như mọi việc đã làm xong rồi thì dì đi nghỉ ngơi trước đi. Thức khuya không tốt đâu.”
“Dạ. Đại thiếu gia và Lăng Tuyết điện hạ cũng phải đi nghỉ sớm nhé!” Dì Tề nhắc nhở
“Con đã biết.” Hiên Viên Liệt gật đầu.
Dì Tề lặng lẽ lui ra.
Hiên Viên Liệt ngồi xuống bên giường Tư Đồ Lăng Tuyết, kéo chăn đắp cho cô.
Sau đó, định đi ra ngoài thì…
Tay áo liền bị một ai đó giữ lại.
Hiên Viên Liệt quay đầu nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết, hỏi: “Sao thế?”
“Đừng đi. Đừng bỏ em một mình. Em rất sợ.” Tư Đồ Lăng Tuyết lí nhí nói.
Hiên Viên Liệt nhìn cô hồi lâu. Sau đó, hắn đáp: “Được.”
Hắn nằm xuống giường, ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô và nói: “Đừng sợ. Hãy ngủ đi. Anh sẽ ở bên em.”