Ba mươi phút sau, chiếc xe chở Tư Đồ Lăng Tuyết và Hiên Viên Tiểu Điệp dừng lại trước cửa hội trường lớn – nơi diễn ra buổi biểu diễn của Tô Linh Linh.
Tư Đồ Lăng Tuyết và Hiên Viên Tiểu Điệp cùng bước xuống xe, theo lối cửa sau đi vào hội trường. Ở đó, họ gặp Đổng Dao và ba cô gái khác.
Cả bốn người đều hướng Tư Đồ Lăng Tuyết cúi chào: “Lăng Tuyết điện hạ!”
Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu, ý bảo bốn người hãy ngẩng mặt lên. Cô chỉ vào Hiên Viên Tiểu Điệp rồi nói với họ: “Đây chính là Hiên Viên gia tộc đại tiểu thư – Tiểu Điệp.”
“Các chị, lần đầu gặp mặt. Em là Hiên Viên Tiểu Điệp, gọi em “Tiểu Điệp” được rồi. Em cũng chính là bạn tốt của Jessica.” Hiên Viên Tiểu Điệp tươi cười. Tuy rằng chị Tuyết đã nói cho bốn vị tỷ tỷ về thân phận của cô, nhưng cô vẫn giới thiệu bản thân một lần nữa.
Bốn người nhìn Hiên Viên Tiểu Điệp đánh giá tới lui một hồi.
Cuối cùng, Đổng Dao vẫn là người lên tiếng trước tiên: “Ra là lệnh công chúa của giới kinh doanh, nghe danh đã lâu. Lần đầu gặp mặt, ta là Đổng Dao, quản lí của Linh Linh.”
Ba người kia cũng lần lượt giới thiệu.
“Ta là Đổng Vy, quản lí của Noãn Tâm (Tư Đồ Noãn Tâm).”
“Ta là Đổng Yên, quản lí của Hạ Nhĩ (Tư Đồ Hạ Nhĩ).”
“Ta là Đổng Huyên, quản lí của Thanh Nghi (Diệp Thanh Nghi).”
[Chú thích của bản miêu: Ba cô em họ của chị main nhà ta là Tư Đồ Noãn Tâm, Tư Đồ Hạ Nhĩ và Diệp Thanh Nghi đều là diễn viên, người mẫu trong giới showbiz. Thế là chị main liền lôi mấy chị họ Đổng đây đi làm quản lí kiêm vệ sĩ cho người ta.????????????]
“Nha, các chị đều mang họ Đổng, lại hao hao giống nhau. Hẳn là có họ hàng đi?” Hiên Viên Tiểu Điệp cũng âm thầm quan sát bốn người. Cuối cùng liền rút ra một cái kết luận.
“Bọn họ là chị em gái ruột, cũng chính là bốn nữ sát thủ do nhà Tư Đồ bọn chị mài giũa – Đổng thị tứ sát.” Tư Đồ Lăng Tuyết ở một bên tốt bụng giải thích cho cô bé.
“Chị nói sao cơ? Bọn họ chính là Đổng thị tứ sát – kim bài trong giới sát thủ?” Hiên Viên Tiểu Điệp ngạc nhiên kêu lên. Cô đã nghe tiếng Đổng thị tứ sát từ lâu, lại không nghĩ đến, đó là thủ hạ dưới chướng chị Tuyết nha.
Nhưng mà kim bài sát thủ lại bị lôi đi làm quản lí nghệ sĩ thì cũng phí quá rồi.
…
Chỉ sau mấy phút quen nhau, Hiên Viên Tiểu Điệp đã cùng Đổng Vy, Đổng Yên và Đổng Huyên cười nói vui vẻ.
Bốn người đi đằng trước cùng tới phòng Vip đặc biệt, nơi có thể bao quát toàn bộ hội trường.
Theo sau họ là Tư Đồ Lăng Tuyết và Đổng Dao.
“A Dao, dạo gần đây, công việc học hành của A Vỹ ổn cả chứ?” Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi Đổng Dao. “A Vỹ” trong miệng của cô chính là em trai của Đổng gia tứ tỷ muội – Đổng Vỹ, năm nay 15 tuổi.
“Cảm ơn Lăng Tuyết điện hạ đã quan tâm, Tiểu Vỹ học hành rất tốt. Cũng nhờ Lăng Tuyết điện hạ mà chị em chúng tôi mới có ngày hôm nay.” Đổng Dao vui vẻ đáp lại.
Nghe Đổng Dao nói thế, Tư Đồ Lăng Tuyết liền nhìn chằm chằm cô ấy hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Việc cứu người lúc gặp nạn, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngàn đời không đổi. Huống chi, Đổng tiên sinh và Đổng phu nhân từng có ơn với ta. Chuyện ân nghĩa phải trả bằng ân nghĩa. Vậy nên, cứu chị em các ngươi một mạng cũng là việc nên làm. A Vỹ học hành tốt, Đổng gia sẽ có cơ hội phục hưng. Chỉ tiếc rằng, người chết thì không thể nào sống lại được nữa.”
Nói tới đây, Tư Đồ Lăng Tuyết chỉ biết lắc đầu thở dài, thầm than cho một đoạn quá khứ đau thương…
Tai nạn xe cộ hai tuổi năm đó, Tư Đồ Lăng Tuyết và Tư Đồ Dạ Vũ vừa may gặp phải Đổng tiên sinh và Đổng phu nhân vô tình đi ngang qua.
Tuy họ không biết gì về hai đứa bé nhưng lại thấy được gia huy của gia tộc Tư Đồ trên vòng cổ. Vợ chồng nhà họ Đổng đã đưa hai đứa và người tài xế vào bệnh viện, lại tiện thể liên lạc với Tư Đồ Lăng Chí và Diệp Lam.
Lúc đó, Đổng gia phu thê mới biết thân phận của Lăng Tuyết và Dạ Vũ, và đồng ý giữ bí mật về sự tồn tại của hai người mãi mãi.
Sau này, Tư Đồ Lăng Tuyết lớn lên, cũng từng có ý định báo ân với họ. Chỉ là, ân chưa kịp báo thì người đã không còn.
Mười năm sau đó, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, không một tiếng động, không một sự tranh chấp hay xung đột, một danh gia vọng tộc như Đổng gia lại lặng lẽ biến mất khỏi giới thượng lưu.
Khi Tư Đồ Lăng Tuyết mang theo Địch Cáp Tư Đặc và Lý Thần Dương đuổi tới Đổng gia thì trên dưới chỉ còn toàn là mùi máu và ngổn ngang những xác chết. Đổng phu nhân đã tắt thở, Đổng tiên sinh đang trong cơn hấp hối. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, Đổng tiên sinh đã cầu xin Tư Đồ Lăng Tuyết hãy dẫn 5 đứa con của ông đang trốn trong mật thất rời đi, nuôi nấng chúng và nghĩ cách phục hưng Đổng gia.
Thế là, bốn người con gái của Đổng tiên sinh đã theo chân Tư Đồ Lăng Tuyết học làm sát thủ, báo thù cho cha mẹ. Còn riêng cậu con trai Đổng Vỹ thì được đưa sang Anh du học, để sau này trở về có thể phục hưng gia tộc.
…
Haizzz, Tư Đồ Lăng Tuyết chỉ biết thở ngắn than dài. Đổng thúc thúc a Đổng thúc thúc, con cái của chú đều trưởng thành, thù diệt môn cũng đã báo. Chỉ đáng tiếc, chú lại không thể thấy được.
Đổng Dao ở một bên quan sát vẻ mặt của Tư Đồ Lăng Tuyết, dường như thấu được suy nghĩ của cô liền lên tiếng: “Lăng Tuyết điện hạ đừng buồn. Có lẽ, ở trên trời cao thấy được con cái trưởng thành, ba ba hẳn là rất vui mừng.”
Tư Đồ Lăng Tuyết nghe Đổng ma ma nói vậy, tâm tình cũng chẳng tốt lên được tí nào: “Vui mừng nỗi gì! Ta đem con cái nhà người ta biến thành sát thủ giết người như ma, sao mà vui được.”
Đổng Dao á khẩu.
Cũng may, lúc đó họ đã đến trước cửa phòng VIP, kịp cho Đổng Dao một cơ hội giải vây.
Vừa bước vào phòng, Tư Đồ Lăng Tuyết liền thấy có ba cô gái đã ngồi chờ sẵn ở đó.
Là Tư Đồ Noãn Tâm, Tư Đồ Hạ Nhĩ và Diệp Thanh Nghi.
Nhìn thấy chị họ nhà mình đã đến, cả ba người cùng đứng lên chào hỏi: “Đại tỷ / Biểu tỷ.”
“Ừ.” Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu, coi như chào lại rồi ngồi vào ghế của mình.
Cô giơ tay nhìn đồng hồ.
Chỉ còn một phút nữa là bắt đầu.
“Đổng Dao, Đổng Vy, Đổng Yên, Đổng Huyên, các ngươi ra ngoài rà soát an ninh một lượt xem có gì bất thường hay không!” Tư Đồ Lăng Tuyết hướng Đổng gia tứ tỷ muội hạ lệnh.
Bốn cô gái nhận lệnh, cung kính lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại năm người Tư Đồ Lăng Tuyết, Hiên Viên Tiểu Điệp, Tư Đồ Hạ Nhĩ, Tư Đồ Noãn Tâm và Diệp Thanh Nghi.
Lúc này, Tư Đồ Lăng Tuyết mới nhìn sang thứ mà Tư Đồ Hạ Nhĩ ôm trên tay, cười chế nhạo: “Gấu bông? Nhĩ Nhĩ, tuổi nào rồi mà em còn chơi thứ này?”
“Gì chứ, chơi gấu bông mà cũng bị cho là trẻ con nữa hả? Đại tỷ, Nhĩ Nhĩ mới chỉ có 15 tuổi thôi mà, đừng sỉ nhục người ta thế chứ. Với lại, con gấu này là của người hâm mộ tặng cho Linh Linh. Em chỉ giữ hộ cậu ấy thôi.” Tư Đồ Hạ Nhĩ lên tiếng thanh minh.
Đúng lúc này, tiếng nhạc vang lên.
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
…
Cứ thế, thời gian trôi qua 2 tiếng đồng hồ. Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Cho đến khi…
“Đại tỷ, hình như con gấu bông này không được ổn lắm.” Tư Đồ Hạ Nhĩ đột nhiên lên tiếng.
“Hửm? Sao vậy?” Tư Đồ Lăng Tuyết nghi hoặc mà hỏi.
“Con gấu bông, em không hiểu sao nó cứ phát ra tiếng “tít tít” hoài, càng lúc càng to hơn.” Tư Đồ Hạ Nhĩ thành thật trả lời.
Nghe thế, Tư Đồ Lăng Tuyết khẽ chau mày.
Con gấu bông?
Kêu “tít tít”?
Càng lúc càng to?
Không lẽ…
Tư Đồ Lăng Tuyết bật dậy khỏi ghế y như cái lò xo. Cô giật lấy con búp bê từ tay Tư Đồ Hạ Nhĩ, kéo chiếc khoá ở sau lưng nó ra.
Bên trong có một quả bom. Một quả bom sẽ phát nổ trong vòng 15 phút nữa.
“Cái gì thế này?” Hiên Viên Tiểu Điệp hét lên.
“Sao lại có bom ở đây? Không lẽ có người muốn giết chúng ta?” Diệp Thanh Nghi kinh hô che miệng.
“Không phải chúng ta, chỉ có một mình chị mà thôi.” Tư Đồ Lăng Tuyết lên tiếng. Sắc mặt cô lúc này đáng sợ y như quỷ Satan.
Đám người nhà Andre đó cũng đủ giỏi. Biệt tăm nửa tháng, bây giờ lại định dùng bom giết cô. Không biết là cô có nên cảm thấy vinh hạnh vì được chúng đề cao không nhỉ? Quả bom này đủ sức oanh tạc cả hội trường ấy chứ!
“Tâm Tâm, Nhĩ Nhĩ, đi tìm và gọi A Dao đến đây mau lên.” Tư Đồ Lăng Tuyết cuồng nộ hét lên.
Quả bom này được ghép từ các linh kiện của nhiều loại bom khác nhau. Hi vọng là một chuyên gia về phá bom như Đổng Dao có thể xử lí được nó.
…
Mà lúc này, ở trong văn phòng tổng giám đốc của Hiên Viên tập đoàn, Hiên Viên Liệt đang ngồi phê duyệt văn kiện.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn đổ chuông. Là chuông báo tin nhắn.
Khi Hiên Viên Liệt nhìn vào nội dung tin nhắn liền bị dọa mất vía: Mau đến ngay hội trường lớn – nơi diễn ra buổi biểu diễn của Jessica. Ở đó đang có một quả bom chỉ chờ phát nổ trong vòng 15 phút nữa, cũng là lúc buổi biểu diễn kết thúc. Nhanh lên, Tư Đồ Lăng Tuyết đang gặp nguy hiểm.
Hiên Viên Liệt không kịp trả lời tin nhắn, trực tiếp lao ra ngoài.
…
Khi Hiên Viên Liệt bước vào phòng cũng là lúc tiếng hát của Tô Linh Linh vừa dứt.
Trong phòng lúc này phải đến 8 – 9 người.
Hiên Viên Liệt tìm kiếm thân ảnh của Tư Đồ Lăng Tuyết. Chỉ thấy cô đứng im không phản ứng, trên tay là một quả bom. Khuôn mặt đã lạnh đến thấu xương.