Tư Đồ Lăng Tuyết vừa mới tắm xong. Cô mặc một chiếc váy ngủ trắng làm bằng tơ tằm thượng hạng.
Sau khi lau khô tóc, Tư Đồ Lăng Tuyết mở cửa ban công ra.
Một ngọn gió mát thổi tới, làm tung bay mái tóc mềm mại của cô.
Tư Đồ Lăng Tuyết dựa người vào thành ban công, thoải mái ngắm trăng.
Chợt, một giọng nói vang lên sau lưng khiến cô giật mình: “Trăng thanh, gió mát, người đẹp, hoa thơm. Cảnh này nhìn vào đúng là mãn nhãn lũ đàn ông.”
Tư Đồ Lăng Tuyết quay đầu lại nhìn. Chẳng biết từ bao giờ, Hiên Viên Liệt đã thần không biết, quỷ không hay mà đứng trước mặt cô.
“Sao anh lại ở đây?” Tư Đồ Lăng Tuyết cảnh giác hỏi.
“Đây là Hiên Viên gia tộc, là nhà của tôi. Tôi không ở đây thì ở đâu?” Hiên Viên Liệt hỏi ngược lại.
“Lý luận mèo quào!” Trong lòng, Tư Đồ Lăng Tuyết thầm rủa một câu. Sau đó, cô nói: “Liệt đại thiếu gia, anh cũng có phòng của mình. Mời anh về cho. Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ ở cùng một nơi sẽ dễ gây hiểu lầm.”
“Ồ, hiểu lầm gì?” Hiên Viên Liệt tỏ vẻ tò mò, hỏi.
“Hiểu lầm anh và tôi có quan hệ mờ ám.” Tư Đồ Lăng Tuyết thản nhiên đáp.
Phản ứng của cô ít nhiều cũng khiến Hiên Viên Liệt bất ngờ. Hắn thiết tưởng, khi nói ra bốn chữ “quan hệ mờ ám” thì cô sẽ mặt đỏ tai hồng chứ. Mấy cô thiếu nữ bình thường toàn thế.
Khoan đã, như vậy không đúng, cô nào phải thiếu nữ chứ.
Trong khi mấy cô gái ở tuổi này toàn đi shopping, đi chơi với bạn bè thì cô lại phải giẫm đạp len xác chết để sinh tồn, phải giành lấy quyền lực để bảo vệ gia đình.
16 tuổi, ngoại hình của một thiếu nữ nhưng tâm tư tuyệt đối là của một người trưởng thành dày dặn kinh nghiệm cuộc sống.
Cô…là một cô gái đặc biệt. Một cô gái đặc biệt sinh ra chỉ để thuộc về hắn.
…
Hiên Viên Liệt nhìn chằm chằm Tư Đồ Lăng Tuyết. Cô bị hắn nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên. Thấy hắn không có ý định tỉnh lại, cô đành hắng giọng: “Khụ khụ.”
Nghe tiếng của Tư Đồ Lăng Tuyết, Hiên Viên Liệt mới phát hiện ra mình đã nhìn cô quá lâu, có chút thất thố…
Trong chốc lát, cả căn phòng rơi vào bầu không khí ngượng ngập.
Rất lâu sau đó, Tư Đồ Lăng Tuyết mới ngập ngừng lên tiếng: “Cái đó…ừm…Hiên Viên Liệt, anh…có thể về phòng hay không?”
“Không.” Hiên Viên Liệt đáp ngay.
“Tại sao?” Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi vặn.
“View phòng em rất đẹp, tôi muốn ngắm trăng ở đây.” Hiên Viên Liệt tìm bừa một cái cớ.
“Nhưng mọi người sẽ hiểu lầm chúng ta có quan hệ mờ ám.” Tư Đồ Lăng Tuyết lập tức phản bác.
“Có một cách khiến họ không hiểu lầm đấy, em muốn nghe không?” Hiên Viên Liệt xoay người, hai tay ôm lấy eo Tư Đồ Lăng Tuyết
“Cách gì?” Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi. Bởi vì tò mò mà cô không hề phát hiện ra, tư thế của hai người có bao nhiêu mờ ám.
Hiên Viên Liệt hơi cúi đầu, ghé sát tai cô, thì thầm: “Cách duy nhất khiến họ không hiểu lầm chính là…thực sự có quan hệ mờ ám. Đến lúc đó, mọi người sẽ không thể hiểu lầm nữa, bởi vì chúng ta thực sự có quan hệ mờ ám mà.”
Sau đó, hắn ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô.
Cả người Tư Đồ Lăng Tuyết run lên. Ngay sau đó, cô đẩy hắn ra. Khuôn mặt đã phiếm hồng một mảng.
Cô chỉ tay vào Hiên Viên Liệt, tức giận quát to: “Anh…xấu xa, bỉ ổi!”
Nhìn bộ dáng vừa thẹn vừa giận của cô, Hiên Viên Liệt phá lên cười: “Haha…”
Thấy thế, Tư Đồ Lăng Tuyết càng tức hơn, cô giậm chân bình bịch: “Anh cười cái gì? Bộ trêu chọc tôi vui lắm à?”
…
Sau khi cười đến cơ hồ rút gân, Hiên Viên Liệt mới im lặng trước ánh mắt ma quỷ của Tư Đồ Lăng Tuyết.
Lúc này, hai người đều đang ngắm bầu trời đêm.
Đột nhiên, Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi: “Hiên Viên Liệt, rốt cục anh có ý gì?”
“Ý gì đây?” Hiên Viên Liệt hỏi ngược lại.
Bộ dáng của hắn lúc này khiến Tư Đồ Lăng Tuyết có chút bực mình. Cô khẽ quát: “Anh còn dám hỏi. Đừng nói với tôi, anh không biết vì sao ba anh lại gọi tôi tới nơi này!”
Lúc này, Hiên Viên Liệt mới hiểu ý của Tư Đồ Lăng Tuyết.
Cô vốn dĩ đã không thích hắn rồi. Huống gì, cô vừa mới về nhà được ba tháng, vậy mà đã bị ba ba lôi tới nơi này. Tức giận là phải.
Khẽ thở ra một hơi, Hiên Viên Liệt trả lời cô: “Tôi chỉ đang thực hiện lời hứa mà thôi.”
“Lời hứa? Lời hứa nào?” Tư Đồ Lăng Tuyết tự hỏi. Sau đó, cô bỗng nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt. Lúc đó, cô đã nói: “Muốn kết hôn với tôi? Đợi 12 năm nữa nhé!”
Và hắn đáp: “Được thôi.”
Vậy nên, lời hứa hắn nói là đây ư?
Trong lòng có chút khó chịu, co hỏi: “Anh yêu tôi, chỉ là vì lời hứa thôi sao?”
Không hiểu sao lại cảm thấy chua xót.
Hiên Viên Liệt thấy cô hiểu lầm liền vội vàng giải thích: “Tuyết, không phải như vậy đâu. Tôi là thật lòng yêu em. Chỉ là tôi đã đồng ý rằng 12 năm sau sẽ cưới em. Vậy nên…”
Nói tới đây, hắn dừng lại, quan sát sắc mặt của cô.
Tư Đồ Lăng Tuyết nghe hắn nói mà có chút vui mừng, nhưng rất nhanh liền bị giấu đi. Cô nói: “Nhưng mà, Hiên Viên Liệt, toi không yêu anh.”
“Không thử thì làm sao biết được.” Hiên Viên Liệt thản nhiên đáp.
“Nhưng không yêu thì làm sao thử được.” Tư Đồ Lăng Tuyết phản bác.
Và câu nói này khiến Hiên Viên Liệt không vui. Hắn hơi dùng lực tay một chút khiến cho cô ngã nhào vào lòng hắn.
“A…” Tư Đồ Lăng Tuyết kêu lên thất thanh. Lúc này, cô và hắn đang ôm nhau không một kẽ hở.
Tư Đồ Lăng Tuyết cố gắng đẩy Hiên Viên Liệt ra nhưng vô dụng. Cô bị hắn ôm chặt hơn. Một tay hắn nắm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn vào mắt hắn.
“Em đẹp thật!” Hắn chân thành nói.
Đúng vậy, cô rất đẹp. Bất cứ người đàn ông nào cũng phải thừa nhận điều đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt lam đầy mị hoặc. Đôi mày liễu yêu kiều. Đôi môi mềm mại, đỏ hồng. Mái tóc dài, xoăn lượn sóng. Cùng làn da trắng nõn cơ hồ có thể búng ra sữa.
Hơn nữa, cơ thể cô phát triển rất tốt. Ngực nở eo thon. Có lồi cần lồi, có lõm cần lõm.
Trong mắt Hiên Viên Liệt, cô đẹp tựa như một thiên sứ thánh thiện.
Tuy nhiên, ẩn dưới vẻ ngoài thiên sứ lại là tâm hồn ác quỷ tàn nhẫn.
Thiên sứ và ác quỷ, thánh thiện và tàn nhẫn, hai vẻ đẹp đối lập kết hợp với nhau khiến cô như một loại mỹ tửu lại như một ly độc dược. Làm cho đàn ông say đắm đến chết mê chết mệt.
“Tuyết, em đẹp lắm, đẹp đến mức khiến anh điên cuồng.” Hiên Viên Liệt lại lần nữa cảm thán. Sau đó hắn không kìm lòng được mà cúi đầu xuống.
Đôi môi mỏng chuẩn xác bắt lấy cánh môi mềm mại.
Tư Đồ Lăng Tuyết run lên bần bật. Cả người cô mềm nhũn, hữu khí vô lực. Nếu không phải hai tay Hiên Viên Liệt ôm chặt lấy eo cô thì cô sẽ ngã mất.
Hiên Viên Liệt hôn rất có kĩ xảo. Lưỡi của hắn như một con rắn, không ngừng phác hoạ những đường nét trên cánh môi cô, lại như mời gọi bảo cô há miệng ra.
Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn cắn chặt răng. Tuy rằng cô bị hôn nhưng chưa đến mức mất lí trí. Hắn muốn cô làm gì, cô càng không thể cho hắn được như ý nguyện.
Đôi mắt Hiên Viên Liệt nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết càng thêm ý cười. Một tay hắn rời eo cô, đi chuyển lên trên, phủ lấy một bên ngực đẫy đà của cô.
“Ô…” Tư Đồ Lăng Tuyết kinh hoàng kêu lên. Thừa dịp đó, lưỡi của hắn chui vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, điên cuồng mà mút hết sự ngọt ngào của cô.
Còn Tư Đồ Lăng Tuyết thì không thể phản kháng, không thể chống cự, chỉ có thể vo lực thừa nhận.
Hai người hôn nhau đến động tình. Ngay cả Tư Đồ Lăng Tuyết cũng bị đam mê dẫn dắt. Cho đến khi…một vật nóng rẫy dị thường đè len chiếc bụng nhỏ của cô. (Híc, viết đến đây mà em run quá! Cảm thấy bản thân quá biến thái)
Một tia lý trí giúp Tư Đồ Lăng Tuyết nhận ra mình đang làm gì . Cô hoảng hốt đẩy Hiên Viên Liệt ra. Cả khuôn mặt đã đỏ tới tận mang tai.
Tuy rằng cô chưa từng trải qua chuyện nam nữ nhưng theo kiến thức từ mấy cuốn sách sinh lý học thì phản ứng vừa nãy của Hiên Viên Liệt là…
Khoan đã, giờ là lúc nào rồi mà cô còn lo nghĩ mấy cái này. Tên chết bầm kia dám lấy mất nụ hôn đầu của cô. Tuy rằng cô không có ý định kết hôn nhưng không đồng nghĩa với việc người khác có thể tùy tiện chiếm tiện nghi như vậy.
Càng nghĩ, Tư Đồ Lăng Tuyết càng tức. Cô quát lên: “Hiên Viên Liệt, anh là tên hạ lưu, đê tiện . Ai cho phép anh làm vậy hả?”
Trái ngược với vẻ tức giận của cô, Hiên Viên Liệt cười rất tươi. Hắn trêu chọc: “Vậy em có cảm giác thế nào sau nụ hôn vừa rồi? Tiêu hồn? Say mê?”
Nghe hắn hỏi mà Tư Đồ Lăng Tuyết tức đến lộn ruột. Cô xông tới túm lấy áo hắn: “Liệt đại thiếu gia, anh cứ thử trải nghiệm cảm giác bị cưỡng hôn đi rồi sẽ biết tôi cảm thấy thế nào. Tôi còn chưa bị anh hôn đến bất tỉnh nhân sự đã là phúc của tổ tông mười tám đời tu được rồi đấy! Tôi nói cho anh biết, về hành động vừa rồi của anh…ĐỀN BÙ CHO TÔI!”
“Ồ, vậy em muốn anh đền bù kiểu gì?” Hiên Viên Liệt tỏ vẻ hứng thú mà hỏi: “Dù sao thì việc này cũng chẳng đền tiền được. Thôi thì lấy thân báo đáp đi. Anh đã hôn em rồi. Bây giờ em hôn lại anh, thế là công bằng.”
Tư Đồ Lăng Tuyết vừa nghe thế, khuôn mặt nhỏ nhắn từ tức giận liền chuyển sang sợ hãi.
Với tốc độ nhanh nhất, cô lùi xa Hiên Viên Liệt ba thước.
Sở dĩ cô sợ hãi như vậy là vì có một lần, mẫu than đại nhân Diệp Lam đã nói với cô: “Tuyết Nhi bảo bối a, mụ mụ nói cho con điều này: Tuyệt đối đừng chọc vào thứ sinh vật gọi là đàn ông. Bởi vì họ không ôn nhu, dịu dàng như bề ngoài mà con thấy. Họ càng không phải chính nhân quân tử tốt đẹp gì. Họ vốn dĩ chính là những tên cầm thú loại mặc quần áo. Thế nên, tuyệt đối đừng chọc vào họ, nếu không người thiệt thòi chính là con. Hãy nhớ đấy!”
Đàn ông tuyệt đối là cầm thú. Thế nên, cô sẽ không chọc vào Hiên Viên Liệt. Bởi vì cô hiểu rất rõ về biến hoá lúc nãy trên cơ thể hắn là gì.
Do vậy, cô thà chịu thiệt thòi một chút chứ không muốn ngay cả tấm thân này cũng mất đi luôn đâu.
…
Trong lúc Tư Đồ Lăng Tuyết đang tranh cãi nhau về chuyện nụ hôn thì ở có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ.
Không, nói đúng hơn là một đôi mắt xuyên qua ống nhòm mà nhìn chằm chằm vào họ.
Vâng, đôi mắt đó không phải của ai khác mà chính là của Hiên Viên Ngạo Thiên tiên sinh cao cao tại thượng của chúng ta.
Sau khi nhìn thấy cảnh vừa rồi, hắn hét lên vui mừng: “Khá lắm con trai! Mày giỏi hơn ba mày rồi đó.”