Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc

Chương 39: Cô gái giữa biển hoa Lavender

Tác giả: Miêu Miêu
Chọn tập

Sáng hôm sau, khi Tư Đồ Lăng Tuyết mở mắt ra, cô đã ở trên máy bay tư nhân của Hiên Viên Liệt.

Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, cô thấy Hiên Viên Liệt đang ngồi ăn sáng ngon lành ở một chiếc bàn gần đó.

Tư Đồ Lăng Tuyết ngồi dậy, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối. Trên người cô vẫn là bộ đồ ngủ mặc từ tối qua. Tuy nhiên, vì trong khoang máy bay cũng chỉ có minh hai người nên cô có thể tự do đi lại mà không cần kiêng dè điều gì.

Ngồi xuống trước mặt Hiên Viên Liệt, Tư Đồ Lăng Tuyết vớ luôn chiếc bánh mì phết mứt dâu trên đĩa của hắn mà cho vào miệng.

“Em còn chưa đánh răng đâu.” Hiên Viên Liệt nhắc nhở cô.

“Em biết. Nhưng mà em đói bụng. Cũng tại hôm qua ăn ít quá mà.” Tư Đồ Lăng Tuyết lại cầm ly nước cam trên bàn, ngửa cổ, uống một hơi hết sạch.

Đặt chiếc cốc xuống bàn, cô hỏi hắn: “Chúng ta xuất phát khi nào?”

“Cách đây một tiếng. Lúc sáu giờ sáng.” Hắn đáp.

“Vì sao anh không gọi em dậy?” Cô lại hỏi.

“Chẳng mấy khi em được ngủ ngon, anh không nỡ đánh thức.” Hắn lại đáp.

“Chúng ta sẽ đến Provence sau bao lâu nữa?” Cô lại hỏi.

“Khoảng mười một tiếng nữa thì máy bay sẽ hạ cánh.” Hắn lại đáp.

“Như vậy hình như có chút muộn?” Cô tiếp tục hỏi.

“Sẽ không. Lúc chúng ta đến nơi là mười hai giờ trưa, theo giờ Pháp.” Hắn tiếp tục đáp.

“Em biết rồi.” Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu.

Cổng ra sân bay mở ra. Tư Đồ Lăng Tuyết và Hiên Viên Liệt cùng nhau xuất hiện giữa hai hàng vệ sĩ của tổ chức Dạ Ảnh. Cả hai đều mặc vest đen và đeo kính râm, cộng thêm khí chất cao ngạo, lạnh lùng giống y hệt nhau khiến cho mọi người xung quanh đều cảm thấy bọn họ thật xứng đôi vừa lứa.

Mặc kệ những ánh mắt tò mò đang nhìn chằm chằm vào mình, Tư Đồ Lăng Tuyết khoác tay Hiên Viên Liệt, đi thẳng một mạch về phía chiếc xe thương vụ đang đợi họ ngay sau hai hàng vệ sĩ.

Đón hai người trong xe là một người đàn ông trẻ. Anh ta là giám đốc của Hiên Viên tập đoàn ở chi nhánh Pháp – Edward.

Vừa ngồi xuống ghế, Hiên Viên Liệt đã giơ một tay ra trước mặt anh ta, lên tiếng chào hỏi: “Hello, Edward.”

“Hi, Kelvin. Long time no see.” Edward cũng đưa tay nắm lấy tay Hiên Viên Liệt, lắc nhẹ, nói với hắn bằng tiếng Anh.

Nói xong, hai người cùng nâng cốc, uống cạn hai ly rượu mà Edward đã rót sẵn, đặt ở trên bàn.

Mà Tư Đồ Lăng Tuyết ngồi ở một bên thì lại âm thầm cẩn thận đánh giá Edward.

Edward có thể cảm nhận được, có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm anh ta. Bởi, uy áp của ánh mắt đó rất mạnh, cũng rất… lạnh. 

Khi Edward nhìn sang cô gái ở bên cạnh Hiên Viên Liệt thì mới phát hiện, vẫn còn người thứ ba ở trên xe.

“Kelvin, who is this girl?” Anh ta ngạc nhiên hỏi Hiên Viên Liệt. Mặc dù làm việc cho Hiên Viên Liệt đã lâu nhưng Edward chưa từng thấy hắn dẫn theo cô gái nào cả. Mà theo như anh ta biết, đây không phải là em gái của hắn.

Hiên Viên Liệt nhìn theo hướng mắt của Edward, liếc nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết. Rồi, hắn vươn tay, mạnh mẽ kéo cô vào lòng: “This is Tuyet, and also my girlfriend.”

Edward nghe xong liền gật đầu, ra là bạn gái của Hiên Viên Liệt, tên này cuối cùng cũng bị mỹ nhân làm cho xuân tâm động. Anh ta cười tươi, giơ tay ra trước mặt Tư Đồ Lăng Tuyết, niềm nở chào hỏi: “Nice to meet you, Tuyet. I”m Edward.”

Tư Đồ Lăng Tuyết tỏ ra khá lạnh nhạt. Đối với cái bắt tay của anh ta, cô không thèm để tâm. Đối vời lời nói của anh ta, cô chỉ “miệng vàng lời ngọc” mà ban phát cho một câu: “Nice to meet you too, Edward.”

Và thái độ dửng dưng không quan tâm của cô đã ít nhiều khiến Edward phải gượng gạo. Cuối cùng, Hiên Viên Liệt lại là người phải giải vây: “Sorry! She doesn”t like strangers touching her.”

Edward gật đầu, tỏ vẻ “không sao, tôi hiểu mà.”

Nhưng mà ngẫm đi ngẫm lại, Edward cũng không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt tuy lạnh lùng nhưng lại có vẻ đẹp y như thiên thần.

Lại nhìn sang Hiên Viên Liệt, Edward cảm thấy, băng sơn tổng tài này cũng thật quá yêu nghiệt , làm điên đảo không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

Hai người này đều có dung mạo bất phàm, sau này, con trai của họ chắc chắn sẽ anh tuấn, tiêu soái, con gái thì dễ thương tựa như búp bê barbie vậy.

Sau khi vào trong phòng tổng thống ở khách sạn trực thuộc tập đoàn Hiên Viên. Tư Đồ Lăng Tuyết liền véo vào cánh tay của Hiên Viên Liệt một cái thật đau, khiến cho hắn nghiến răng nghiến lợi, kêu la oai oái.

“Tuyết, em bị làm sao vậy? Muốn mưu sát chồng à?” Hiên Viên Liệt nhăn nhó xoa xoa cánh tay.

“Em không phải là vợ anh, cũng không phải là bạn gái anh.” Tư Đồ Lăng Tuyết không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, chỉ chăm chú xếp quần áo từ trong vali vào tủ.

Hiên Viên Liệt nghe cô nói mà hơi ngây ra. Bạn gái? Chẳng lẽ, lúc hắn nói cô là bạn gái hắn liền khiến cô không vui sao?

Nghĩ đến đây, Hiên Viên Liệt chỉ biết buồn cười mà lắc đầu. Cô nhóc này, dễ giận như vậy.

Hắn bước đến sau lưng Tư Đồ Lăng Tuyết, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thủ thỉ: “Được rồi, đừng giận nữa. Mau thay quần áo đi. Anh sẽ cho em xem một món quà mà anh đã cất công chuẩn bị từ nhiều năm nay, đảm bảo em sẽ rất thích.”

Một giờ đông hồ sau đó, Tư Đồ Lăng Tuyết và Hiên Viên Liệt đến Laberon, một vùng thuộc Provence. 

Vừa bước xuống xe, Tư Đồ Lăng Tuyết đã ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt khắp trời, từng đợt từng đợt phiêu tán khiến người ta say mê.

Sau trưa, ánh nắng càng rực rỡ hơn. Dưới ánh mặt trời, biển hoa oải hương màu tím mở ra một chân trời vô tận. Nơi nơi đều là sắc tím thuần túy, đưa theo hương thơm ngọt ngào, lãng mạn trong gió. Đắm mình trong biển hoa, không ai là không yêu cái hương vị nồng say này.

Tư Đồ Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn cả một vùng sắc tím trước mặt, rồi lại quay ra nhìn Hiên Viên Liệt với vẻ khó hiểu.

Hiên Viên Liệt chỉ cười không nói, tiến lên ôm cô từ phía sau, thì thầm vào tai cô mà hỏi: “Có thích món quà này hay không?”

“Cái này… là món quà anh tặng cho em?” Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn chưa hết kinh ngạc, hỏi lại.

“Đúng thế.” Hiên Viên Liệt khẽ gật đầu.

“Cả cánh đồng hoa lavender này là của anh?” Tư Đồ Lăng Tuyết tiếp tục hỏi.

“Trước kia là của anh. Bây giờ là của em.” Hiên Viên Liệt yêu chiều hôn lên tóc cô.

“Anh trồng cánh đồng hoa này từ bao giờ?” Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn truy vấn.

“Thực ra anh vốn không thích hoa. Sáu tuổi năm đó, thấy em ngồi một mình trong vườn hoa của Cửu Lam gia tộc, cộng với việc Diệp Lam a di nói em rất yêu hoa, anh nghĩ: “Sao mình không thử trồng một cánh đồng hoa tặng em nhỉ? Một mình em tự do tự tại giữa biển hoa rộng lớn, chắc chắn em sẽ rất thích.”. Tuy nhiên, đó mới chỉ là ý tưởng của anh, chưa có ý định thực hiện. Rồi, một lần anh đi qua Provence, nhìn thấy lavender, anh liền quyết định trồng một cánh đồng hoa oải hương tặng em.”

Càng nghe hắn nói, Tư Đồ Lăng Tuyết càng kinh ngạc, cũng càng xúc động không thôi. 

Hắn thế nhưng lại trồng cả một biển hoa lavender tặng cô?

Hiên Viên Liệt nhìn thấy biểu cảm của cô, lại buông cô ra và nói: “Từ bây giờ tới lúc ăn tối vẫn còn rất nhiều thời gian. Cứ thoải mái chơi đi.”

Tư Đồ Lăng Tuyết vui vẻ gật đầu. Cô bước vào giữa biển hoa màu tím xinh đẹp. Trông cô lúc này không hề có vẻ gì là một hắc đạo đế vương lạnh lùng tàn nhẫn. Ngược lại, cô thật giống một thiếu nữ hồn nhiên bị cuốn hút bởi cảnh đẹp trước mắt.

Hiên Viên Liệt tựa người vào một cái cây gần đó, say mê mà ngắm cô

Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống bóng dáng cô, ngả lên khóm hoa. Trong làn gió nhẹ, mái tóc dài của cô xõa bung, mỗi làn tóc bay đều như vương hương hoa ngọt ngào. Thân mình quyến rũ dưới ánh nắng càng trở nên xinh đẹp, mỹ miều, lại có vẻ đáng yêu, ngọt ngào của một cô gái bước ra từ thế giới cổ tích.

Chọn tập
Bình luận
× sticky