_Editor: boong412
Quân Cơ Lạc nửa ngồi dựa vào thùng nước tắm, hai mắt nhắm nghiền.
Hắn đang suy nghĩ về việc vừa rồi, Thái tử điện hạ Mộ Dung Ôn Trạch cùng Ngũ hoàng tử Mộ Dung Nhược Hồng phái nhiều người trong giang hồ đến đuổi giết hắn. Thân thủ của người giang hồ đều phi thường không tệ.
Mà cái gọi là giang hồ kia, miệng thì luôn nói hành hiệp trượng nghĩa nhưng nếu bọn hắn ra tay thì thủ đoạn cũng không khác những kẻ lưu manh chuyên làm việc xấu là bao.
Lại đối với hắn một hoạn quan mà dùng xuân dược, ha ha… Thật sự là chỉ có bọn họ mới nghĩ ra được.
Đường Tứ Tứ nhíu mày, vừa rồi vẫn là nước giếng lạnh lẽo, tại sao sau khi Quân Cơ Lạc ngâm mình liền thần kỳ trở nên nóng như vậy. Nàng nhịn không được hơi chậc chậc vài tiếp.
Ngay lúc này, âm thanh lãnh đạm của Quân Cơ Lạc vang lên “Lại lấy thêm nước đến!”
Câu nói này của hắn hàm chứa mệnh lệnh không được phản kháng.
Đường Tứ Tứ cũng không suy nghĩ nhiều, xoay người đi đến bên giếng lấy thêm một thùng nước. Trận chiến Tĩnh thành ở kiếp trước, Mộ Dung Nhược Hồng bại trận phải dẫn binh chạy trốn. Còn nàng bị giam ở phủ Thái tử, cái gì cũng đều làm qua, giống như việc đi lấy nước hiện tại cũng không thể làm khó nàng.
Lúc nàng mang nước trở lại, phát hiện thùng nước tắm như có khói lượn lờ, khí nóng bốc lên. Thật cẩn thận đổ thêm nước vào thùng tắm, sau đó nàng nhanh chóng rời khỏi nơi này. Quân Cơ Lạc đang ngồi trong thùng tắm kia bỗng nhiên trợn mắt, đôi mắt âm trầm sâu không thấy đáy kia bắt đầu nổi lên những tia máu. Hắn nắm lấy cổ tay Đường Tứ Tứ, dùng sức một chút, ngay sau đó thùng tắm bọt nước văng lên tung tóe, mà Đường Tứ Tứ cũng bị túm vào trong thùng tắm.
“Cửu Thiên Tuế…” Đường Tứ Tứ hoảng hốt, giãy dụa muốn từ thùng tắm đứng lên.
Hai mắt Quân Cơ Lạc như có một tầng sương mù mê ly, đỏ hồng đem Đường Tứ Tứ ôm vào lòng.
“Cửu, Cửu Thiên Tuế…” Tuy rằng còn cách một lớp quần áo nhưng Đường Tứ Tứ đã có thể cảm nhận được cơ thể nóng cháy của hắn, lòng nàng “bùm bùm” nhảy loạn lên, trong lúc nhất thời bình tĩnh, đột nhiên lại có cảm giác mình dẫn sói vào nhà, hối hận khi cứu Quân Cơ Lạc.
Còn có, Cửu Thiên Tuế này, hắn không phải là thái giám sao, sao có thể….
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tứ Tứ đỏ lên, thân thể kịch liệt giãy dụa đứng lên. Nhưng cánh tay Quân Cơ Lạc như gọng kìm cứng rắn gắt gao siết chặt thắt lưng nàng, làm cho nàng muốn trốn cũng trốn không được. Mà quần áo trên người nàng, sau khi trải qua một trận giãy dụa thì đã ướt sũng hết.
Quần áo ướt sũng dính sát vào da thịt, ôm lấy những đường cong mê người.
Trong mắt Quân Cơ Lạc như có lửa cháy lên, hai tay dùng sức siết chặt, làm cơ thể nàng càng dính vào người hắn. Sau đó hắn cúi đầu nhìn nàng, môi bạc dần dần hạ xuống gò má Đường Tứ Tứ.
Mắt thấy đôi môi kia sắp hạ xuống, hai mắt Đường Tứ Tứ kịch liệt lo sợ co rút lại, không nhiều lời liền giơ tay đánh lên mặt hắn một cái tát.
“Ba” một tiếng, âm thanh thanh thúy vang vọng khắp không gian, Quân Cơ Lạc dừng lại, Đường Tứ Tứ nhìn dấu năm ngón tay hằn lên mặt hắn mà hơi giương khóe miệng.
Quân Cơ Lạc mơ hồ ngẩng đầu, hai mắt đỏ đậm, trên khuôn mặt tuấn mỹ dần chuyển sang đỏ, cả người hắn giống như dã thú bị xổng chuồng mà bổ nhào vào người Đường Tứ Tứ, dùng hơi thở nguy hiểm quỷ mị cắn nhẹ vành tai nàng “Tuy rằng bản đốc là hoạn quan nhưng là còn nhiều biện pháp khác hầu hạ ngươi. Thế nào, có muốn thử hay không?”