_Editor: boong412
Phía sau điện huy hoàng lấp lánh ánh vàng, hoa văn chạm trổ như mây khói, lưu ly hương tỏa hương ngào ngạt, lờ mờ hai bóng người lẫn trong đám mây khói này.
Quân Cơ Lạc bình tĩnh, y phục nghiêm chỉnh đi đến sau điện. Trên tháp quý phi cao trên điện, hoàng đế Mộ Dung Long Thịnh toàn thân không một mảnh vải, lúc này đang điên cuồng dính vào một nữ tử cũng đồng dạng trần trụi mà mạnh mẽ va chạm.
“Hoàng thượng, ngoài điện có thái tử điện hạ cầu kiến.” Quân Cơ Lạc cúi mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt đất.
“Không thấy!” Mộ Dung Long Thịnh mồ hôi như mưa, trả lời chắc nịch rõ ràng. Mà theo lời nói ấy hắn cũng động thân mạnh hơn, nữ tử bên dưới hắn phát ra âm thanh yêu kiều, làm cho Mộ Dung Long Thịnh mê đắm, càng ôm nàng càng điên cuồng tiến tới.
Sóng mắt Quân Cơ Lạc bình tĩnh lướt qua kim đan trên bàn đã dùng một nửa, khóe miệng lặng lẽ kéo lên một chút châm biếm. Hắn yên lặng lui ra, rời khỏi mà đi đến cửa đại điện.
“Thứ lỗi Thái tử điện hạ, Hoàng thượng hiện tại không tiện để gặp người.” Quân Cơ lạc đi đến trước mặt Mộ Dung Ôn Trạch. Mọi người đều nói Thái tử điện hạ Mộ Dung Ôn Trạch ôn nhuận nho nhã, thanh quý không tỳ vết. Nhưng khi Quân Cơ Lạc đứng bên cạnh hắn, cũng không bị hắn dìm xuống.
Con ngươi ôn nhuận của Mộ Dung Ôn Trạch lướt qua người Quân Cơ Lạc, cuối cùng dừng ở cửa điện đóng chặt.
“Lạc công công, phiền ngươi sắp xếp. Bản vương thật sự có chuyện muốn khởi bẩm phụ hoàng.” Mộ Dung Ôn Trạch cố ý đè thấp âm điệu.
Quân Cơ Lạc nhếch môi, lãnh đạm cười “Thái tử điện hạ ưu ái bản đốc. Là Hoàng thượng không muốn gặp người chứ không phải bản đốc không sắp xếp đâu. Đương nhiên nếu Thái tử điện hạ đủ dũng cảm liền có thể xông vào. Nhưng mà hậu quả bản đốc không nói chắc người cũng biết nhỉ.”
Mộ Dung Ôn Trạch mím môi, đôi mắt hơi sụp xuống, cuối cùng vẫn phất tay áo, lập tức rời khỏi hành điện. Làm Thái tử dưới một người trên vạn người nhưng thật ra chức Thái tử này của hắn có chút khác biệt, là người trên một người nhưng dưới vạn người.
Địa vị trong cung của hắn bất quá không khác Quân Cơ Lạc là mấy.
Nếu hôm nay hắn trực tiếp xông vào, có khả năng ngày mai hắn liền bị bắt tại cửa hoàng cung. Phụ hoàng của hắn tuy rằng hoa mắt ù tai nhưng đối với Thái tử là hắn đây vẫn rất đề phòng. Một khi gió thổi cỏ lay, chức Thái tử này của hắn liền có thể bị người khác thay thế.
Quân Cơ Lạc nhìn Mộ Dung Ôn Trạch, chậm rãi híp hai mắt lại, một tia giảo hoạt hiện lên trong đôi mắt sâu không đáy. Hắn vung tay áo về đến thiên điện nghỉ ngơi.
Lúc này có hai thị vệ cung phục thắt lưng chỉnh tề cung kính đi đến trước mặt Quân Cơ Lạc, ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu, sau đó cẩn thận lấy một bao nhỏ từ tay áo đưa cho Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc mở bao giấy kia ra, bên trong là huân hương. Hắn đem mớ huân hương ấy lên ngửi, dĩ nhiên là Thiên Trúc hương.
Loại Thiên Trúc hương này là từ Tây Vực tiến cống Tiêu quốc không lâu. Người thường thì không biết rõ lắm nhưng hắn ở hoàng cung bao lâu, biết là lúc nam nữ giao hoan, điểm đặc biệt của loại hương này là làm nam nhân có khả năng bị đoạn tử tuyệt tôn.
Quân Cơ Lạc cầm bao huân hương đó trong tay, tâm từ vừa động liền lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.
Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ a, ra tay có chút non nớt. Huân hương này nếu bị người khác phát hiện, tội danh bất hiếu liền ngay trên đầu, lúc đó nàng muốn trở mình cũng thật khó.
Quân Cơ Lạc nhép nhép miệng, xem ra nàng cũng đã có kế hoạch nho nhỏ, hắn quyết định giúp nàng một phen. Hắn vẫy thị vệ lại gần, nói nhỏ vài mệnh lệnh bên tai thị vệ.
Mà trong Đường phủ, Đường Vân Nhiễm từ miệng Thúy Nhi biết được Đường Tứ Tứ vẫn dùng Hương Huệ để đối đầu với nàng. Một lần nữa âm thầm thề, nhất định phải diệt trừ Đường Tứ Tứ. Nàng lúc này thật không chịu nổi mới tìm một cái cớ xuất môn gặp Mộ Dung Nhược Hồng.
Khi Đường Vân Nhiễm gặp Mộ Dung Nhược Hồng, dung nhan như hoa ngọc, nàng ta cười nói vô cùng phong tình “Ngũ hoàng tử, Vân Nhiễm biết người vẫn luôn muốn lấy Nhị muội làm vợ. Thú thật Vân Nhiễm cũng có một diệu kế, có thể trợ giúp hoàng tử mã đáo thành công. Không biết Ngũ hoàng tử có chịu thử không?”