Editor: Jun
Sắn hai ống tay áo rộng lên, Quân Cơ Lạc đã sẵn sàng cho một hồi đại chiến. Rốt cụ kế tiếp hắn có thể đáp trả lại Dạ Kiêu Cửu sau một hồi chịu uất ức vừa rồi!
Đường Tứ Tứ được gỡ khăn hỉ xuống,nàng đứng lặng tại chỗ, váy đỏ bị gió thổi bay bay. Dạ Kiêu Cửu tiến lên trước mấy bước, đi đến bên cạnh nàng, dưới ánh sáng mờ ảo, nhờ lớp phấn trang điểm nên sắc mặt nàng không còn tái nhợt như lúc trước, tóc đen của nàng được người ta búi thành một búi đơn giản, hàng mi dài chớp chớp, cánh môi hồng nhuận mê hoặc lòng người, đôi mắt đen láy trong như nước có thần, trên trán vài sợi tóc bị gió thổi bay phất phơ, nàng như vậy tươi mát như giọt mưa đọng trên cánh hoa sen khiến người ta không nỡ rời mắt.
Ánh mắt Quân Cơ Lạc lưu luyến thâm tình nhìn Đường Tứ Tứ, khuôn mặt tuấn mỹ như tạc nở nụ cười tươi như hoa tháng ba khuynh quốc khuynh thành. Giờ khắc này hắn phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế vô song.
Thân thể Đường Tứ Tứ không thể động đậy, miệng cũng không thể nói, nàng chỉ có thể chớp hàng mi dài cong như hai cây quạt nhỏ, chớp chớp vài cái, đôi mắt trong veo phản chiếu hình ảnh tuấn dật của Quân Cơ Lạc.
Nàng không phải người suy nghĩ quá nhiều, cũng không muốn dùng ác ý để đo lường lòng dạ nam nhân của nàng.
Cho nên nàng sẽ không cố gắng hỏi vì sao Quân Cơ Lạc lại lừa nàng rằng hắn chết.
Tóm lại bây giờ hai mẹ con nàng vẫn còn sống, điều này mới là quan trọng…
Dạ Kiêu Cửu bắt gặp ánh mắt Đường Tư Tứ nhìn Quân Cơ Lạc mặc bạch y, dường như trong thế giới của nàng chỉ có một mình Quân Cơ Lạc mà thôi. Điều này khiến trong lòng hắn có chút không thoải mái. hắn tiến về phía trước từng bước chặn ngang tầm mắt của Đường Tứ Tứ.
Rốt cục thấy được ảnh ngược của chính mình trong đôi mắt đen láy của nàng thì trong lòng Dạ Kiêu Cửu mới đột nhiên cảm thấy một chút vui vẻ. Nhưng Đường Tứ Tứ không thể nhúc nhích lại nhanh chóng khép mí mắt, như dùng chính hành động để kháng nghị hành vi ti bỉ của Dạ Kiêu Cửu.
Trong đôi mắt yêu dã đào hoa của Dạ Kiêu Cửu hiện lên chút căng thẳng. hắn nhìn về phía Quân Cơ Lạc, cười khiêu khích:”Cửu Thiên Tuế, phu nhân ngươi trưởng thành đúng là xinh đẹp như hoa, nếu cứ vậy mà chết ta cũng cảm thấy thương tiếc thay cho nàng. Như thế này đi, ta cho ngươi một cơ hội, ta cũng không đòi hỏi ngươi phải giết Trì Lệ Dập, ngươi chỉ cần tự vẫn thì ta sẽ đồng ý tha cho phu nhân ngươi, nếu không lần này ta sẽ không khách khí đâu…”
hiện giờ sự tình đã đến mức này thì hắn không nhất định phải lấy Đường Tứ Tứ áp chế Quân Cơ Lạc nữa. Chỉ là vừa rồi hắn nhìn thấy trong mắt Đường Tứ Tứ tràn ngập tình yêu với Quân Cơ Lạc khiến hắnlại muốn tiếp tục đấu với Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc cao ngạo cười nói”Bản đốc vẫn giữ câu nói kia, cũng sắp tới lúc Dạ quốc chủ ra tay với Tứ Tứ rồi. Hai vợ chồng chúng ta sống chết có nhau!”
hắn nói lời chắc chắn như là muốn dồn Dạ Kiêu Cửu vào thế bí. Vừa rồi Dạ Kiêu Cửu đã hạ giọng thương lượng nhưng dưới tình huống như này thì hắn không thể không làm gì Đường Tứ Tứ? Nếu thực sựkhông làm gì thì đó chẳng phải là bị yếu thế trước mặt mọi người sao?
Đôi mắt yêu dã của Dạ Kiêu Cửu lóe lên tia ác độc, sắc mặt hắn âm trầm, giọng nói âm hiểm:”Đường Tứ Tứ, không phải ta không định thả người mà là do tướng công của ngươi muốn ngươi chết, vì vậy ngươi đến điện Diêm vương thì trăm ngàn lần cũng đừng oán ta… Muốn trách thì trách người lấy nhầm tướng công…”
Chính bản thân hắn cũng không biết tại sao mình lại có rắp tâm “cá nhân” nói với Đường Tứ Tứ một câu châm ngòi chia rẽ tình cảm hai vợ chồng bọn họ.
Vừa nói xong, Dạ Kiêu Cửu liền lệnh cho Dịch Minh mang tới một thanh kiếm sắc, hướng ngực Đường Tứ Tứ đâm xuống….
Gió đêm thổi mạnh vù vù như tiếng khóc lóc bi thương không dứt của nữ nhân. Làm sao Trì Lệ Dập có thể cam lòng trơ mắt nhìn Đường Tứ Tứ bị hắn ta đâm ở ngay trước mắt ông. Ông đột nhiên quát lên một tiếng, thân mình quỷ mị chuyển động, nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã tiến về phía Dạ Kiêu Cửu. Trước người Dạ Kiêu Cửu có hắc y nhân cản trở sự tiến công của ông, Trì Lệ Dập lập tức bị đám hắc y nhân vây chặt, trong lúc nhất thời ở giữa sân đao kiếm đều giương lên, sát khí trùng điệp.
Dạ Kiêu Cửu thoáng nhìn qua Quân Cơ Lạc vẫn đang thờ ơ đứng tại chỗ như cũ, tay nắm thanh kiếm hơi gồng sức mũi kiếm liền xuyên qua hỉ phục đỏ thẫm của Đường Tứ Tứ lập tức có thể cắt vào da thịt láng mịn của nàng…
Nhưng ngay tại giây phút này…
Ngay lúc này vang lên một tiếng nổ chói tai gây chấn động cả khung trời, toàn bộ mặt đất đều rung lên không ngừng.
Mọi người ở giữa sân cả kinh, ngay sau đó có một tâm phúc của Dạ Kiêu Cửu lê thân thể bị thương run rẩy chạy vào. Tâm phúc đó ghé tai Dạ Kiêu Cửu nói nhỏ vài câu, sắc mặt Dạ Kiêu Cửu đột nhiên trở nên âm ngoan.
Lúc này không biết ai đó hô to một tiếng:”không ổn rồi, đi lấy nước!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía người hô to thì liền trông thấy toàn bộ hành cung phía Đông Nam đang bị lửa lớn thiêu đốt. không chỉ có như vậy, rất nhanh sau đó hành cung phía Nam, phía Bắc cũng đều có lửa lớn bốc lên ngùn ngụt. Toàn bộ hành cung chiếm diện tích lớn, hơn thế nữa hiện tại lại là cuối mùa xuân hạ, gió Đông thổi tới, gió đông càng khiến lửa lớn lan về phía hành cung.
Lửa lớn như con rồng lửa có thể nuốt chửng lấy con người, càng cháy càng mạnh, càng đốt lại càng mạnh mẽ. Tình hình hiện tại không thể dập tắt lửa lớn, nếu không nhanh chạy đi thì chỉ có thể bỏ xác trong biển lửa. Nhưng vừa rồi tâm phúc của Dạ Kiêu Cửu bẩm báo tin tức nơi đó mà hắn biết được hiệngiờ tại cửa lớn của hai hành cung đều có mấy vạn đại quân Tiêu quốc canh gác
Trừ phi người của bọn họ có thể độn thổ hoặc bay lên trời, muốn chạy thoát khỏi nơi này thì chỉ sợ cũng đều rơi vào kết cục thê thảm.
Dạ Kiêu Cửu cười nhạo báng, khuôn mặt yêu dã lại thêm có ánh lửa chiếu vào trở nên dữ tợn khủng bố:”Quân Cơ Lạc, chỉ sợ lại phải nhắc lại cho ngươi tỉnh táo chút. Hoàng đế Tiêu quốc, phụ quốc công Tiêu quốc, còn cả nữ nhân của người đều ở trong tay ta. hiện tại ngươi bất chấp tất cả mà điên cuồng hành động khiến ta cảm thấy ngươi thực sự rất ngu xuẩn!”
Đôi mắt đào hoa quyến rũ của Dạ Kiêu Cửu trừng lớn hung ác với Quân Cơ Lac, hận không thể lấy vạn mũi tên xuyên qua hắn.
Quân Cơ Lạc cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực:”Dạ quốc chủ, đây chính là bản đốc học tập từ ngươi. Trước đó chẳng phải ngươi dùng cách này để ép bản đốc xuất hiện sao? hiện tại chính là bản đốc lấy chính cách của ngươi để xử lý ngươi, cho ngươi nếm thử cảm giác bị lửa nướng thành heo quay.”
Khi hai người nói chuyện thì lửa lan rộng hơn, hơn thế cửa điện hành cung còn liên tục truyền đến tiếng pháo nổ oanh tạc, hiên nhiên là là quân đội Tiêu quốc chạy đến cùng với hắc ý nhân ngoài cửaa lớn hành cung đã xảy ra tranh đấu kịch liệt.
Hai tay Quân Cơ Lạc khoanh trước ngực, tiến lên phía trước vài bước, Dạ Kiêu Cửu thấy thế thì nhanh chóng kề trường kiếm lên cổ Đường Tứ Tứ, cánh môi bạc nhếch lên thành một đường thẳng tắp.
“Quân Cơ Lạc, xem như ngươi lợi hại! Nhưng hôm nay nếu ta chết thì các ngươi đều phải chôn cùng!”
Đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc lóe lên sự nguy hiểm sắc bén như chim ưng, giọng nói cũng đột nhiên trở nên sắc nhọn:”Dạ quốc chủ, không phải ngươi la hét muốn giết Tứ Tứ sao? Ngươi giết nhanh chút đi, ngươi giết nàng rồi thì nhất định bản đốc cũng lập tức đi theo nàng.”
Khi Quân Cơ Lạc nói chuyện thì lại tiến về phía trước vài bước. Dạ Kiêu Cửu nắm chặt thanh kiếm vẽ lên cổ Đường Tứ Tứ một vết thương nhợt nhạt, hắn quát lên với Quân Cơ Lạc:”Đừng có lại đây, không thìta sẽ thực sự giết nàng ta!”
“Giết! Ngươi nhanh giết đi! Nếu ngươi không ra tay được thì để bản đốc giúp ngươi giết nàng!” Đường cong trên khuôn măt Quân Cơ Lạc gồng cứng, khóé miệng gợi lên lãnh khốc vô tình:”Dạ quốc chủ, đêm nay bản đốc một mình chịu tới nơi này thì đã nghĩ tới quyết tâm phải chết. Bản đốc cũng đã sớm phân phó thủ hạ của mình canh giữ ở hai cửa lớn hành cung, cho dù là ai chạy ra khỏi đại điện thì đều giết không cần hỏi! Cho dù người đó là bản đốc hay nương tử của bản đốc thì cũng đều phải chết!”
Góc áo Quân Cơ Lạc bị gió thổi tung bay, hắn nói như vậy như một chủy thủ sắc bén đâm vào trong lòng đại đa số người khiến trong lòng rất nhiều người sinh ra loại cảm giác hoảng sợ.
Quân Cơ Lạc lại lạnh lùng đến gần Dạ Kiêu Cửu vài bước, ánh mắt lưu luyến nhìn Đường Tứ Tứ, nhưng lời từ miệng hắn thì vẫn vô cùng tàn khốc ác liệt:”Dạ quốc chủ, ngươi không được mềm lòng! Nhanh chóng giết Tứ Tứ đi! Việc đã tới nước này, ngươi cũng không nên luyến tiếc nàng! Nếu ngươi thực sựnhư vậy thì bản đốc thực sự khinh bỉ ngươi!”
Lúc trước Dạ Kiêu Cửu còn cao cao tại thượng, nhưng hiện tại tình thế nơi đây đã bị Quân Cơ Lạc đảo ngược. Lời nói của Quân Cơ Lạc lạnh lùng cứng rắn, vẻ mặt ngạo nghễ, hơn nữa hiện giờ lửa lớn đangkhông ngừng lan rộng, tất thảy đều khiến Dạ Kiêu Cửu có cảm giác không nắm chắc. rõ ràng đáng ta hắn phải có một chiến thắng vô cùng tốt đẹp nhưng trong nháy mắt liền bị người ta chuyển bại thành thắng…
Loại cảm giác này… khiến hắn vô cùng khó chịu!
Cũng làm cho lòng hắn thêm lo lắng!
“Quân Cơ Lạc, đương nhiên ta có thể giết nữ nhân của ngươi. Nhưng ta không tin ngươi có thể trơ mắt nhìn hoàng đế và phụ quốc công Tiêu quốc chết trong biển lửa…”
Quân Cơ Lạc cười khinh miệt nói:”Giang sơn của người khác, không liên quan gì tới ta! Bọn họ chết hay không thì cũng không chút liên quan tới bản đốc, bản đốc muốn nhanh chóng cùng nữ nhân của mình tới điện Diêm La. Vậy nên bản đốc phiền toái Dạ quốc chủ tốt nhất là sau khi giết Tứ Tứ nhà ta thì giúp ta giết luôn Mộ Dung Nhược Hồng và Trì Lệ Dập. Tất cả chúng ta chết ở chỗ này cũng là một loại duyên phận”
Trong khi Quân Cơ Lạc cười nói thì trên mặt hiện lên thần sắc điên cuồng dữ tợn. Dạ Kiêu Cửu hơi nâng đôi mắt lên, lửa lớn cháy hừng hực đã làm tổn thương ý trí của hắn. Cũng chính lúc này khóe mắt Quân Cơ Lạc đột nhiền hiện lên ánh sáng, đột nhiên tiến công về phía Dạ Kiêu Cửu.