Editor:Jun
Đến chạng vạng thì thuyền của bọn họ cập bến hoàng thành. Bầu trời hoàng thành mây đen giăng kín, có vài giọt mưa tí tách rơi xuống.
Cạnh bến đã có một chiếc xe ngựa xa hoa đứng đợi. Đường Tứ Tứ ôm Tiểu Xú Xú, Quân Cơ Lạc cầm ô. Hai người lên xe ngựa, trong xe ngựa rộng rãi đã đốt sẵn huân hương.
Quân Cơ Lạc ôm đứa nhỏ vào trong ngực, cầm trống lắc lắc qua lại nhẹ nhàng. Tiểu Xú Xú nghe thấy tiếng trống lắc thì hai cánh tay mập mạp vui vẻ vung vẩy.
Xoa đầu con, Quân Cơ Lạc yêu thương nói:”Con trai, cha sắp phải đi ra ngoài một chuyến, con ở nhà với mẫu thân không được làm mẫu thân vất vả. Bằng không sau khi cha trở về sẽ đánh đòn con đó.”
Quân Cơ Lạc sờ soạng Tiểu Xú Xú mấy cái, Tiểu Xú Xú mở to đôi mắt, cánh môi hồng nhuận đóng mở, vẻ mặt ngây thơ nhìn Quân Cơ Lạc.
Đường Tứ Tứ ở bên cạnh đang ngắm nhìn hai cha con đùa nghịch thì nghe thấy Quân Cơ Lạc nói phải rời đi, sắc mặt nàng hơi thay đổi, tươi cười cũng dần biến mất.
Quân Cơ Lạc bị đôi mắt to đen láy của con trai mình hấp dẫn, dùng sức hôn lên khuôn mặt con, sau đó lại nói giọng “lên lớp”: Con trai à, tuy rằng con là từ trong bụng mẹ con chui ra. Nhưng cha con vì con được sinh ra mà cũng tốn không ít công sức. Cha nói con biết, khi cha con không ở nhà thì con phải giúp cha bảo vệ mẹ con.
trên đời này nam nhân hư hỏng rất nhiều, mẹ con lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn nam nhân hư hỏng thích nhất. Trọng trách bảo vệ mẹ, cha giao cho con trai bảo bối…”
“Quân Cơ Lạc, chàng xem chàng kìa, chàng toàn nói với con trai mấy lời không đứng đắn. Con trai hiểu được mới là lạ.” Đường Tứ Tứ chỉ cảm thấy một đại nam nhân như hắn mà lại đi giảng dạy mấy lời không đứng đắn như vậy với một tiểu hài tử thì thực sự là vô cùng vớ vẩn, liền đi tới ôm lấy đứa nhỏ. Tiểu Xú Xú sau khi trở lại trong lòng Đường Tứ Tứ thì chớp chớp đôi mắt to hết nhìn Quân Cơ Lạc lại nhìn Đường Tứ Tứ, thế rồi gào khóc oa oa.
Quân Cơ Lạc cười “haha”, lộ ra hàm răng trắng bóng, vừa cười vừa ôm Tiểu Xú Xú lại vào trong lòng mình, sau đó cố ý bĩu môi với Đường Tứ Tứ:”Tứ Tứ, ta đâu có nói lời nào không đứng đắn với nó. Ta đây là nói cho nó biết nam tử hán đại trượng phu thì phải biết gánh vác trách nhiệm. Còn nữa, hai nam nhân chúng ta đang nói chuyện, nàng là nữ nhân không nên chen vào, nàng biết không, nàng làm như vậy là phá hư quan hệ giữa hai cha con ta đó.”
Đường Tứ Tứ làm sao có thể nghe lọt lí lẽ bậy bạ của hắn, nàng giang tay muốn đón đứa nhỏ từ trong lòng Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc không thuận theo, vài lần không được, Đường Tứ Tứ hai tay khoanh trước ngực, hừ lạnh không thèm để ý tới hai nam tử hán một lớn một nhỏ nữa.
Quân Cơ Lạc thật cẩn thận lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt Tiểu Xú Xú, khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói:”Tiểu tổ tông của ta à, con khóc cái gì vậy. Người phải khóc là ta mới đúng. Lão tử ta thật sự khôngmuốn rời xa hai mẹ con. Con không biết đâu, ta rất sợ ngày ta trở về lại thấy mẹ con mang theo con gả cho nam nhân hư hỏng nào khác. Con tưởng lão tử nhà con dễ dàng sao, cưới một tiểu nương tử như mẹ con, bên ngoài có biết bao nam nhân hư hỏng nhớ thương…”
Quân Cơ Lạc thực sự là bị mấy chữ “nam nhân hư hỏng” ám ảnh, rốt cục hắn sợ “nam nhân hư hỏng ” tới mức nào.
Tiểu Xú Xú mấp máy môi đỏ mọng, miệng nhi nhi nha nha gì đó Quân Cơ Lạc căn bản nghe không hiểu. Nhưng hắn không hiểu cũng không sao, điều này không thể gây trở ngại việc hắn tiếp tục tán gẫu với con hắn.
“Con trai à, cha con là nam nhân tuấn tú nhất trên đời này; cha con cũng là nam nhân lợi hại nhất trênđời này; cha con…”
“Quân Cơ Lạc, rốt cục chàng có biết xấu hổ hay không vậy.” Đường Tứ Tứ lấy tay bịp tai mình, vẻ mặt ghét bỏ nhăn nhó “Chàng không thể khiêm tốn một chút sao? May mà con trai không hiểu chuyện nếu không sẽ ói ra hết sạch…”
Quân Cơ Lạc không hề để ý tới lời mắng của Đường Tứ Tứ, hắn vô cùng tự tin vuốt ve cằm bóng loáng, cười lưu manh, tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Tiểu Xú Xú:”Con trai à, con phải nhớ kỹ. trên đời này cha con là tuấn tú nhất, tài trí nhất, võ công cũng là hạng nhất, cũng thông minh nhất… Cho nên chờ ta đira ngoài về, con nhất định không được quên cha con đâu đó, nếu không ta sẽ đánh đòn con.
Ai… trên đời này không có chuyện xấu gì cha con chưa làm qua.
Nhưng cẩn thận nhớ lại thì đắc ý nhất đó chính là cướp đoạt dân nữ, bá đạo dùng mưu kế lừa gạt mẹ con về… tự hào nhất chính là…” rõ ràng là chuyện vui nhưng giọng nói chuyện đang cao vút của Quân Cơ Lạc lại chuyển trầm xuống”Tự hào nhất là… biết có hỗn đế Ma vương con kế thừa ta. Con trai, con nhất định phải nhớ kỹ khuôn mặt của cha con…”
Đường Tứ Tứ nhịn không được xen vào:”Rốt cục chàng đang lo lắng cái gì vậy. Tiểu hài tử sao có thể nhớ nổi mặt chàng. Chờ khi chàng trở lại rồi cùng nó cùng sinh sống, lúc đó tự nhiên nó sẽ nhớ kỹ chàng.”
Nàng không rõ vì sao hôm nay lời nói của hắn lại mang theo bi thương như vậy. Nàng chán hét loại không khí này.
Quân Cơ Lạc thâm trầm nhìn Đường Tứ Tứ, có một khắc nào đó hắn muốn nói với nàng kế hoạch kia của mình, nhưng vừa tưởng tượng thấy nàng biết được kế hoạch này thì quả chính là để nàng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Hầu kết của hắn trượt lên xuống vài cái, chớp chớp mắt, thầm oán nói:”Tứ Tứ, nàng nói xem nàng làm thế nào mà sinh ra được đứa nhỏ tuấn tú như vậy chứ. Nếu cậu và biểu ca của nàng nhìn thấy khôngthích nó mới là lạ. Cậu nàng vui mừng như vậy khẳng định sẽ bế nó đi khoe khắp trong quân doanh. Nàng xem, đến lúc đó mỗi ngày có bao nhiêu khuôn mặt trưng ra trước con chúng ta như vậy thì nó chắc chắn sẽ không nhỡ rõ được mặt ta nữa.”
Đường Tứ Tứ bị lời nói ủy khuất của hắn làm cho không phản bác lại được câu nào.
Tiểu Xú Xú không hiểu hai người lớn đang nói cái gì, nhưng không biết nguyên nhân vì sao nó lại nhìn chăm chú Quân Cơ Lạc rồi nín khóc mỉm cười, vui vẻ phấn chấn vung tay vẫy vẫy, miệng y nha nha phát ra âm thanh không hiểu được.
Thấy con trai mình cười ngây ngô như vậy, Quân Co Lạc cũng phối hợp bật cười ngốc nghếch. Trong nhất thời, hai nam nhân lại dùng phương thức vô cùng quái dị trao đổi với nhau. Điều này khiến Đường Tứ Tứ ở bên cạnh càng không kìm được đau lòng.
Khi xe tới trước cửa phủ Cửu Thiên Tuế, chỉ có Đường Tứ Tứ ôm đưa nhỏ đi xuống xe ngựa. Quân Cơ Lạc còn lại một mình trong xe ngựa lệnh cho xa phu đi tới chỗ Tiết thần y.
Chuyện Đường Tứ Tứ bị Quân Cơ Lạc đưa đi Thẩm Hoa Dung cũng biết. Bà nói với Đường Tứ Tứ chuyện xảy ra trong phủ mấy ngày nay. Thứ nhất là chuyện Đường lão phu nhân đã bị đưa đi xuống trang viên. một chuyện khác là mỗi ngày thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện đều đến phủ Cửu Thiên Tuế, mục đích không rõ ràng, nhưng khẳng định không phải chuyện gì tốt đẹp.
Quân Cơ Lạc đi đến y quan của Tiết thần y, chờ đồ đệ của Tiết thần y rót trà xong lui xuống, hắn mới lấy từ trong tay áo ra một tập ngân phiếu, đẩy tới trước mặt Tiết thần y, buồn rầu nói:”Lão Tiết, đây là một chút bạc, khi ta không có ở đây, ngươi đã nhiều lần giúp ta chăm sóc Tứ Tứ và Xú Xú.”
Tiết thần y vừa thấy ngân phiếu, hai mắt liền sáng lên, nhưng khi hắn đếm xong số ngân phiếu thì vô cùng kinh ngạc:
“Quỷ thiếu đạo đức, đầu óc ngươi bị đá đập trúng sao, lần này sao lại hào phóng như vậy. số ngân phiếu này cũng đủ để lão già này hưởng thụ hết nửa đời còn lại. Hôm nay sao ngươi lại hào phóng như vậy.”
Tiết thần y đang vô cùng kinh ngạc thì Quân Cơ Lạc lại thảnh thơi nâng trà lên nhấp một ngụm, rồi buông chén trà trên tay xuống, cười khẽ, nói:”Đầu óc của ta không bị đá đập trúng gì hết. Chỉ là lần này ta có chuyện có vẻ khó giải quyết, có lẽ ta phải đi một thời gian dài. Hy vọng ngươi có thể quan tâm tới Tứ Tứ và đứa nhỏ. Còn nữa, khi ta đi rồi, ta hy vọng ngươi có thể chuyển vào trong phủ của ta ở. Như thế có thể tiện thời chăm sóc đứa nhỏ.”
Nghe thấy hắn nói phải rời đi, Tiết thần y ngẩn người ra, rồi lập tức truy hỏi:”Chuyện khó giải quyết sao? Là chuyện gì vậy? Còn nữa, rốt cục khi nào ngươi mới trở về thế. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, ta nhẫn nãi lắm cũng chỉ giúp ngươi chăm sóc người được một tháng mà thôi. Còn một tháng sau, nếu ngươi không quay trở lại thì ta mặt kệ.”
Quân Cơ Lạc đứng lên, dùng tay phủi phủi người, mắt hạ xuống:”Ngươi yên tâm đi, ta sẽ mau chóng trở lại… Phiền người để tâm tới Tứ Tứ và đứa nhỏ.”
Bởi vì khi nói chuyện đầu hắn cúi thấp nên Tiết thần y không rõ vẻ mặt hắn khi nói lời này.
Tiết thần y chưa bao giờ khách khí với Quân Cơ Lạc, hưng phấn đem sấp ngân phiếu cất vào trong tay áo, hắn vui vẻ nói:”Ngươi phải đồng ý với ta là phải mau trở lại, không được thất hứa đâu đó.”
“…Được!” Quân Cơ Lạc trầm mặc một lát mới khẽ trả lời một chữ ngắn gọn.
“Ta còn phải đi ra ngoài kiểm tra một chuyến, không thể cùng ngươi nói chuyện tiếp được.” Quân Cơ Lạc cáo biệt hắn rồi rời đi. Hoàng hôn buông xuống, Tiết thần y nhìn theo hắn cầm ô đi ra ngoài viện. Gió thôi vù vù khiến tay áo bào của hắn phập phồng rung động, có cảm giác như hắn đang bay vậy.
Lòng Tiết thần y run lên, nhất thời nhớ tới câu thơ về Kinh Kha ám sát Tần vương ngày đó.
Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về… (bài thơ Dịch Thủy ca)
Đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, Quân Cơ Lạc là ai chứ, từ trước tới giờ đầu là hắn hại người khác chứ có khi nào hắn bị người khác hại đâu. Cho nên nhất định hắn sẽ không gặp chuyện gì không may.
Tiết thần y thu hồi lại suy nghĩ của chính mình, khi ngẩng đầu lên thì bóng dáng của Quân Cơ Lạc đãbiến mất rồi, chỉ còn lại mưa bụi trong ánh hoàng hôn mà thôi.