Edit: Diệp Nhược Giai
Đêm hôm đó, sau khi trưởng công chúa cùng Hiền vương trở về từ Nhiếp chính vương phủ vủa Mộ Dung Quân Thương, lần đầu tiên tỷ đệ hai người đã xảy ra một trận cãi nhau kịch liệt. Mộ Dung Ôn Trạch kiên trì nói, “Hoàng tỷ, đệ luôn luôn kính trọng tỷ. Nhưng đệ là đệ, đệ không cần học theo một người như Mộ Dung Quân Thương.”
Hoàng tỷ mà hắn luôn luôn kính trọng có thừa, bây giờ cứ nói ba câu là lại nhắc đến Mộ Dung Quân Thương một lần, hơn nữa luôn so sánh giữa khuyết điểm của hắn với ưu điểm của Mộ Dung Quân Thương. Lời trong lời ngoài đều khen Mộ Dung Quân Thương cả.
Điều này làm cho hắn cực kỳ căm tức, rõ ràng hắn mới là đệ đệ ruột cùng một mẹ với hoàng tỷ.
Giọng trưởng công chúa lạnh nhạt, “Ôn Trạch, sở dĩ bản cung bảo đệ học hắn nhiềumột chút, còn không phải vì hy vọng đệ có thể thắng hắn hay sao. Trong lòng bản cung, đệ mới là người quan trọng nhất.”
“Hoàng tỷ, nếu đã như vậy thì đệ cũng không cần phải vì hắn mà thay đổi gì hết. Quan hệ giữa tỷ đệ chúng ta lại càng không thể vì hắn mà thay đổi.”
Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt của hoàng tỷ chỉ luôn đặt trên người của đệ đệ ruột cùngmột mẹ là hắn đây. hiện tại mọi ánh mắt tán thưởng của nàng lại tập trung hết lên người Mộ Dung Quân Thương, ngay cả những lời ca ngợi cũng dành cho Mộ Dung Quân Thương. hắn có cảm giác như mình bị gạt bỏ.
Hơn nữa, hắn cũng không có cảm thấy hành động của Mộ Dung Quân Thương tốt chỗ nào. Nếu hắn ta thực sự làm tốt, sẽ không thể luôn luôn bị Quân Cơ Lạc đàn áp như thế. Tình trạng hiện giờ của Mộ Dung Quân Thương cho hắn cảm giác thật sự giống như là bách chiến bách bại, sau đó kiếm đủ sức mạnh rồi lại muốn vượt qua Quân Cơ Lạc lần nữa vậy.
Đôi mắt xếch của trưởng công chúa nhướng lên, giọng điệu lúc này mới từ từ dịu lại.
“Ôn Trạch, Mộ Dung Quân Thương thực sự có vài chỗ hơn đệ. Đệ xem, chẳng hạn như đêm nay, hắn chặt đứt ngón tay của thằng nhóc kia mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái. Người quyết đoán như vậy nhất định không phải là hạng người tầm thường. Hoàng tỷ cảm thấy, đệ cần phải học tính quyết đoán này của hắn nhiều mộtchút.”
Mộ Dung Ôn Trạch khẽ xì cười giễu cợt, dùng lời nói khá cay nghiệt trả lời, “À, hóa ra trong cảm nhận của hoàng tỷ, đó được gọi là quyết đoán. Còn theo ý đệ, đó là chó cùng rứt giậu thì có.”
“Ôn Trạch! Sao đệ vẫn cứ ngoan cố cứng đầu như thế. Bản cung đã nói rồi, Mộ Dung Quân Thương thực sự là có chỗ hơn người. Đệ cần phải học điểm này ở hắn nhiều hơn. Nếu đệ có được một nửa của hắn, lại thêm bản cung phụ giúp, thì đại sự của chúng ta có khi đã thành công từ lâu rồi.”
Lời này làm cho lửa giận của Mộ Dung Ôn Trạch lập tức phun trào ra, hắn phất mạnh ống tay áo một phát, quát trưởng công chúa, “Đúng vậy, đều tại đệ hết. Đều tại đệ quá ngu quá đần, nên mới làm liên lụy tỷ. Vậy thì được rồi, sau này tỷ cứ đi mà giúp tam đệ không gì không làm được của tỷ đi. Dù sao bản vương cũng chỉ là một cái trứng ung, vĩnh viễn cũng chỉ là một đống bùn nhão không thể trát tường, hoàng tỷ cũng không cần phải lãng phí thời gian trên người đệ nữa.”
Mộ Dung Ôn Trạch rống xong, trong lòng ấm ức phất tay áo rời đi ngay lập tức, bỏ lạimột mình trưởng công chúa đứng nơi đó.
Trưởng công chúa bị Mộ Dung Ôn Trạch rống như thế, trong lòng chợt dâng lên mộtluồng cảm xúc ủy khuất. rõ ràng nàng vì người đệ đệ ruột thịt này mới phải làm nhiều chuyện như vậy, nhưng hắn không hiểu cho nàng dù chỉ một chút xíu, chỉ đứng đây phát tiết. Nếu hắn đổi thành Mộ Dung Quân Thương, chắc nàng cũng không cần phải nhọc lòng như thế.
Aiz, đều là người nhưng số mạng khác nhau. Nếu nàng có đệ đệ giống Mộ Dung Quân Thương thì tốt biết mấy.
Đương nhiên, sau đó không lâu, trưởng công chúa sẽ phải trả một cái giá vô cùng nặng nề cho ý tưởng này của mình. Chỉ là đến lúc đó, mọi chuyện đều đã muộn. Ngườithật sự trân trọng nàng đều đã bỏ nàng mà đi.
Vào buổi tối ngày thứ hai sau khi Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ rời khỏi hoàng thành, bọn họ đổi sang một chiếc xe ngựa bình thường khác. Hai người cải trang, mộtđường gập ghềnh, rốt cuộc cũng đến ngôi làng nhỏ mà Tiết thần y từng nói.
Đây chỉ là một làng nhỏ có khoảng hơn mười hộ gia đình. Trong làng, nam cày cấy nữ dệt vải, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn đi nghỉ. Mọi thứ đều giữ lại hương vị cổ xưa nhất.
Quân Cơ Lạc nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó mới nâng tay đỡ Đường Tứ Tứ xuống. Đường Tứ Tứ xốc lên màn xe, thấy rất nhiều bé trai để tóc hình trái đào vây quanh vợ chồng bọn họ tò mò đánh giá.
Đường Tứ Tứ nhìn qua, thấy mấy bé trai này đều xinh đẹp đáng yêu đến cực điểm, trong lòng nàng lập tức có hảo cảm. Quân Cơ Lạc đi đến trước mặt một bé trai ít tuổi nhất, thân hình cường tráng của hắn ngồi xổm xuống, vươn tay ôm lấy một bé trai đại khái khoảng bốn, năm tuổi, cười tươi sờ sờ đầu thằng bé, “Tiểu đệ đệ, nói cho ta biết, thôn trưởng của các ngươi bây giờ đang ở đâu thế?”
Bé trai bị Quân Cơ Lạc ôm hình như chưa từng thấy ai tuấn tú như Quân Cơ Lạc, cố gắng mở to hai mắt, cực kỳ cẩn thận quan sát Quân Cơ Lạc thật lâu, sau đó mới hơi ngượng ngùng chỉ về hướng ruộng lúa.
Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ nhìn qua, thấy trong cánh đồng cách đó không xa, cómột vài người lớn đang gập người bận bịu gặt lúa. Quân Cơ Lạc cười cười hết sức thân mật với đứa bé trong lòng, sau đó vói tay vào trong tay áo, từ trong đó lấy ra một cái túi giấy dầu. Trong túi giấy dầu chính là kẹo mạch nha mà bọn họ mua trên đường trước đó.
Buông tiểu đệ đệ trong lòng ra, Quân Cơ Lạc liền đưa kẹo mạch nha trên tay mình cho tiểu đệ đệ đó, tiểu đệ đệ cầm kẹo mạch nha, lập tức giải tán cùng với mấy đứa bé khác.
Thôn trưởng vốn đang bận gặt lúa cũng đã mau chóng chạy đến. Đường Tứ Tứ nhìn qua, thấy thôn trưởng kia xấp xỉ tuổi cậu nàng, dáng người khôi ngô, khi nhìn thấy bọn họ, trên mặt còn mang theo nụ cười hàm hậu.
Khi ông nghe thấy Quân Cơ Lạc giới thiệu Đường Tứ Tứ, còn cực kỳ nghiêm túc đánh giá Đường Tứ Tứ một lượt, nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, hình như là “giống thật nha” gì gì đó, nhưng vì Đường Tứ Tứ không nghe rõ nên cũng không quan tâm lắm.
Thôn trưởng họ Mã, gọi là Mã Tư An, nhưng người trong thôn đều gọi ông là lão Mã. Theo như lão Mã nói, khi còn trẻ ông từng đi lính, sau đó xảy ra một chút chuyện nên mới từ quan hồi hương. Ông nói ông với Tiết thần y là do một lần cơ duyên xảo hợp mà quen biết nhau. Bây giờ hiếm có khi nào Tiết thần y mở miệng, Tứ Tứ muốn ở đây bao lâu cũng được hết.
Vì thế, ông còn đặc biệt bảo người dọn ra một sân viện trong ngôi nhà mới của ông, dành riêng cho Đường Tứ Tứ ở.
Đến sập tối, lão Mã còn nhiệt tình dẫn bọn họ đi sang làng kế bên xem một chút. Làng ở ngay gần suối, phong cảnh hợp lòng người, dân phong thuần phác, thật đúng là nơi dưỡng thai vô cùng lý tưởng.
Quân Cơ Lạc thấy nàng thích, liền quyết định ở lại cùng với nàng thêm một ngày. Lần này bọn họ dẫn theo bốn thị nữ, ba tên sai vặt. Mặt khác, ở những nơi mà người kháckhông nhìn thấy còn có một vài ám vệ phụ trách bảo vệ cho an nguy của Đường Tứ Tứ. Hơn nữa nơi này cách hoàng thành cũng không xa, nếu thật sự có chuyện gì, Quân Cơ Lạc có thể đến kịp trong vòng nửa ngày.
Ban đêm.
Đường Tứ Tứ khoác một tấm áo choàng dài, chui trong lòng Quân Cơ Lạc ngắm mặt trăng treo giữa trời đêm. Hôm nay là mười bảy, mặt trăng đã không còn tròn trịa như hai ngày trước đây.
Đường Tứ Tứ nằm trong lòng hắn, buồn bực than thở, “Chàng về hoàng thành phải cẩn thận một chút. Còn về phía cậu thiếp, nếu có chỗ nào cần chàng giúp thì chàng cứ giúp ông ấy một chút. Còn nữa, chàng không được thừa dịp thiếp không ở trong hoàng thành mà chạy sang Đường phủ bắt nạt Tử An. Cả Thanh Nhi nữa, nàng đã đitheo thiếp rất lâu, chàng cũng giúp thiếp chiếu cố nàng nhiều nhiều một chút…”
Đường Tứ Tứ cực kỳ cẩn thận nghiêm túc dặn dò Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc thấy bộ dáng lải nhải như bà cô già của nàng, hắn nhếch miệng cười cười, “Nàng yên tâm đi, mấy việc nàng giao cho ta ta đều sẽ nghiêm túc thực hiện. Nhưng mà nàng cũng phải dưỡng thai cho tốt, ta sẽ cố hết sức giải quyết mấy người kia sớm sớm một chút, rồi đón nàng về.” Đường Tứ Tứ vòng tay ôm quanh eo Quân Cơ Lạc, ngửa đầu nhìn ánh trăng trên trời, nhẹ giọng nỉ non, “thật hy vọng đêm nào cũng có trăng tròn…” khôngcó chia lìa, không có thất lạc, đoàn đoàn viên viên, hợp hợp mỹ mỹ!
Vào ngày thứ tư khi mấy người Đường Tứ Tứ rời khỏi hoàng thành, Quân Cơ Lạc chia tay với Đường Tứ Tứ, thúc ngựa quay về hoàng thành. Còn trong hoàng thành, mộtâm mưu quỷ quyệt đang chờ đợi hắn.
Vào lúc này, hắn, và cả Đường Tứ Tứ, hai người bọn họ đã được định trước là đều phải bị cuốn vào trong âm mưu đó. Thành, hoặc bại, đều sẽ được quyết định vào thời khắc này.
Ở lưng chừng trên một ngọn núi nằm đầu thôn, Trì Lệ Dập đã tới thôn trang trước mấy người Đường Tứ Tứ, lúc này đang đứng từ trên cao dõi theo bóng dáng giục ngựa rời đi của Quân Cơ Lạc, trong ngực như có một tảng đá đè lên, nặng chình chịch.
Lão Mã đứng bên cạnh ông, thái độ cung kính, “Tướng quân, ngài yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ chăm sóc Đường tiểu thư thật tốt.”
Trì Lệ Dập quay đầu lại, vươn tay vỗ vỗ lên bả vai của lão Mã, giọng điệu trầm trọngnói, “Lão Mã, lần này làm phiền ngươi rồi.”
Lão Mã hào khí ngút trời xua xua tay, cười ngây ngô nói, “Tướng quân, ngài thật sự là quá khách khí rồi. Nếu năm đó ngài không cứu cái mạng này của thuộc hạ, làm sao có thuộc hạ của ngày hôm nay.”
Trì Lệ Dập bị vẻ hào khí trên mặt ông cuốn hút, khuôn mặt ngày thường luôn tĩnh lặng giờ đây cũng có thêm một ít tươi cười, “Đều đã là chuyện từ tám trăm năm trước rồi, vậy mà ngươi vẫn còn nhớ. Lúc đó, ngươi là thủ hạ của ta, người làm tướng quân như ta có thể nhìn ngươi đi chịu chết sao? Được rồi, ơn cứu mạng gì gì đó, ngươi khôngcần phải nhắc tới nữa. Đáng lẽ bây giờ ta phải ở đây lâu thêm một chút, nhưng trong hoàng thành truyền tin đến, bảo là mấy ngày nữa có lẽ sẽ có chuyện lớn xảy ra. Tathật sự không thể nán lại đây lâu hơn, chuyện của Tứ Tứ, ta chỉ có thể nhờ ngươi.”
Lão Mã nghiêm túc chắp tay với Trì Lệ Dập, cam đoan nói, “Tướng quân cứ yên tâm, cho dù có phải hi sinh tính mạng của thuộc hạ, thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ cho Đường tiểu thư.”
Có một huynh đệ tốt đối xử với mình chân thành như vậy, khóe miệng của Trì Lệ Dập thỏa mãn cong lên.
Sau đó, Trì Lệ Dập cũng rời khỏi thôn trang. Thôn trang đang náo nhiệt, vì Quân Cơ Lạc cùng Trì Lệ Dập rời đi mà quay về vẻ bình lặng vốn có. Nhưng vào ngày thứ tư, khi Tiết thần y xuất hiện ở thôn trang này, sự việc có vẻ như sẽ phát triển theo một hướng quỷ dị.