*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bởi vì những năm gần đây nàng ta là phi tử duy nhất có thể sống trong hậu cung. Nữ tử bị đưa đến trên giường Mộ Dung Long Thịnh cuồn cuộn không ngừng, những nữ nhân đó trong thời gian ngắn ngủn sẽ bị Mộ Dung Long Thịnh đùa đến tàn tạ, nhưng Thục phi là ngoại lệ. Nàng ta không chỉ sống sót, còn sanh ra hoàng tử cho Mộ Dung Long Thịnh.
Hoàng tử kia chính là Lục hoàng tử Mộ Dung Hạo Hiên, năm nay chỉ có ba tuổi.
Quân Cơ Lạc bước vào Từ Trữ cung. Cung nữ cùng thái giám trong điện tựa như sóng triều lui xuống. Mày Quân Cơ Lạc khẽ nhướng, tìm vị trí ngồi xuống, bưng lên bình trà pha ngon trên bàn bên cạnh tự châm cho mình một ly trà.
Hương trà thấm người, nước trà nhuận miệng.
“Cơ Lạc, mấy ngày nay huynh tiến cung sao lại không đến thăm bản cung.” một thanh âm uyển chuyển như oanh ca ở sau màn che truyền đến, tiện đà truyền đến một trận tiếng bước chân, người phía sau màn che nhấc màn, đi tới trước mặt Quân Cơ Lạc.
Vẻ mặt Quân Cơ Lạc lãnh đạm ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng ta.
Người tới dáng người đẫy đà, khuôn mặt tú lệ như sen xanh được nước gột rửa qua, môi thắm mày xanh mắt sáng rõ ràng, mắt liếc một cái có thể làm cho người ta đối với nàng nhớ mãi không quên. Quân Cơ Lạc lại phản ứng thản nhiên cầm chén trà trong tay để trên bàn trà, từ trên ghế đứng lên, hướng nàng hành lễ.
“Nô tài khấu kiến Thục phi nương nương! Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Trên gương mặt Thục phi Trầm Tĩnh Nghi lộ ra vẻ mặt thương tâm: “Cơ Lạc, hai chúng ta là bạn cũ, ở tình huống không có người ngoài, huynh cần gì phải đối với ta như vậy.”