Edit: Linh NhiBeta: Hạnh Nhưkhông biết bóng đêm đã phủ xuống từ lúc nào. Mộ Dung Quân Thương từ trong mộng bừng tỉnh. Mà hắn vừa mở to mắt, trước giường liền xuất hiện một thân ảnh màu đen. hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy được khuôn mặt mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Chân mày hắn nhíu lại, mặt bất động, ghét bỏ nói, “Làm sao ngươi còn chưa chết!!!”
“Chết??” Quân Cơ Lạc nhướng mày, trong tay còn nắm nửa quả dưa leo, “răng rắc” một tiếng ăn ngon lành. “không có khả năng! Ta là tai họa, tai họa thì phải gieo họa ngàn năm.”
trên sắc mặt bệnh trạng của Mộ Dung Quân Thương hiện lên vẻ không kiên nhẫn, lôi kéo chăn, thân mình xê dịch sang bên cạnh một chút, tựa hồ không muốn để ý đến Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc cười cười, cố ý đem thanh âm cắn dưa leo trở lên lớn hơn.
Mộ Dung Quân Thương không muốn để ý đến hắn, ngoại trừ nguyên nhân hắn muốn được yên tĩnh, còn có một nguyên nhân khác đó là hắn sợ Quân Cơ Lạc giở trò quỷ. Nhưng vẫn bị thanh âm ăn dưa leo của hắn quấy rầy, hắn thật sự là không thể nào nhẫn nhịn được, không vui nói, “Cửu thiên tuế, bổn vương muốn nghỉ ngơi. Hay là ngài nhanh rời đi một chút a.”
Quân Cơ Lạc thoải mái ngồi trên ghế thái sư, hai chân thon dài ưu nhã nhếch nên. “Vậy cũng khó mà làm được, nhiếp chính vương chuẩn bị cho bản đốc một phần lễ vật lớn như vậy. Tự nhiên đêm nay bổn đốc cũng phải đến cảm tạ ngươi.”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Trong mắt hoa đào của Mộ Dung Quân Thương hiện nên sự cảnh giác.
“Nhiếp chính vương thích chơi cờ chứ, chúng ta tới đánh một ván đi.” Quân Cơ Lạc ôm lấy khóe miệng, thần sắc mệt mỏi nói.
Mộ Dung Quân Thương mấp máy cánh môi, lãnh đạm ngiêng đầu sang chỗ khác, “Thực xin nỗi, bổn vương chỉ thích cùng đối thủ của mình đánh cờ. Về phần Cửu thiên tuế ngài, tạm thời còn chưa đủ tư cách cùng bổn vương đánh cờ.”
Đèn cầy trong phòng bị gió thổi có chút lay động, chiếu lên khuôn mặt đang cười có chút giảo hoạt của Quân Cơ Lạc, tiện tay đem dưa leo ăn chỉ còn một đoạn nhỏ lớn lối ném tới trên mặt Mộ Dung Quân Thương.
“Có ý tứ! Ngày thường bổn đốc thích nhất việc làm lấn thiện phách ác. Nếu Nhiếp chính vương khôngmuốn đánh cờ cùng ta, ta lại càng muốn ép ngươi cùng ta chơi một ván.”
Mộ Dung Quân Thương gét bỏ bắt được đoạn dưa leo, nhẹ nhàng vận công, đã đem miếng dưa leo ném trở lại trên người Quân Cơ Lạc. Thân mình Quân Cơ Lạc nhẹ nghiêng, tránh thoát được đoạn dưa leo kia. Ngay sau đó hắn lại lấy từ trong tay áo ra một cây dưa leo, bắt đầu ăn.
Lông mày Mộ Dung Quân Thương nhíu chặt lại thành hình chữ “xuyên”, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, “Nếu như vậy, bổn vương đành phải cùng ngươi nói lại lần nữa. Những việc bổn vương không thích làm, ai cũng không thể ép ta!”
“Nga? Nếu lập trường của Nhiếp chính vương kiên định như vậy, bổn đốc cũng sẽ không ép ngươi. Quân cờ này chúng ta liền không được.” Khẩu phong của Quân Cơ Lạc đột ngột thay đổi, thái độ khác thường “Thiện giải nhân ý”
Mà lần này hắn “Thiện giải nhân ý” làm cho Mộ Dung Quân Thương cả kinh, hắn lập tức cảnh giác từ trên giường ngồi dậy, mắt hoa đào lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Quân Cơ Lạc.
“Hắc! Bây giờ ngươi mới biết phòng bị ta, đã không còn kịp rồi. Vừa rồi ta đã hạ độc ngươi.” Quân Cơ Lạc ngại nắm nửa trái dưa leo không thể ăn trong tay, liền không khách khí ném lên mặt Mộ Dung Quân Thương.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương hơi mở lớn, đột nhiên hiểu được “hạ độc” trong miệng Quân Cơ Lạc là có ý gì. Mới vừa rồi Quân Cơ Lạc đem trái dưa leo hắn ăn dở ném tới chỗ hắn, mà nữa trái dưa leo kia đã bị hạ độc từ trước.
“Nhiếp chính vương a, ngươi cho người đến hạ độc ta, ta liền tự mình đến hạ độc ngươi. Phần lễ vật này ngươi có hài lòng không? Còn có nha, trưởng bối ta đây cũng sẽ nói vài lời với ngươi…Ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi. Bất quá không phải là ngươi không có cơ hội thắng được ta, chờ tới khi ta chín mươi tuổi, khi đó ngươi cũng trẻ tuổi hơn so với ta. Lúc đó có lẽ ngươi có thể đấu thắng ta. Đương nhiên, ngươi trước hết phải sống đến cái tuổi kia a.”
hắn nói lời này, biểu tình trên mặt còn có chút chân thành, hoàn toàn là một bộ dáng trưởng bối giáo dục tiểu bối. Nhưng trong lời nói của hắn, nghe cũng biết không phải là cái ý tứ như vậy.
Kia hoàn toàn đối với hắn là một loại giễu cợt, hơn nữa còn là một bộ dáng thực vui vẻ…Hắc! Tiểu tử, cho dù ta già rồi, ngươi cũng không thể làm đối thủ của ta đâu! Lại càng không cần phải nói đến hiệntại.
Mộ Dung Quân Thương đưa tay đặt lên lồng ngực mình, hắn có thể cảm nhận được lồng ngực của mình đã bắt đầu mơ hồ ẩn ẩn đau. hắn biết, đó là do bị Quân Cơ Lạc chọc tức.
Quân Cơ Lạc đưa tay nhẹ nhàng vuốt cằm của mình, lại từ trong tay áo lấy ra một cái bình thuốc nhỏmàu trắng, đặt lên bàn, “Này, đây là giải dược. Ăn nó vào ngươi sẽ không có chuyện gì! Còn có, nhớ rõlần sau không nên tìm cái loại sát thủ hạ lưu này tới ám sát ta. Ngươi tìm cái tên sát thủ cấp thấp, vô năng, trẻ con như vậy, đối với ta mà nói chính là một loại khinh nhờn.”
hắn nói tới đây, liếc mắt nhìn Mộ Dung Quân Thương một cái, có chút hả hê khi người khác gặp họa, lại kiêu ngạo nói, “Nhiếp chính vương ngài chẳng lẽ thiếu tiền, nên mới mời một tên sát thủ vụng về như vậy? không có tiền sao ngươi không nói sớm. Làm tiền bối của ngươi, ta đối với những thứ này thực “hào phóng”. Ngày mai ta liền sai người đưa chút bạc đến cho nhiếp chính vương ngươi dùng nha, nếu như ngươi thấy không đủ thì cứ nói với ta. Nhớ lần sau nhất định phải mời cái loại sát thủ cao cấp nhất, tốt nhất phải là cái loại có thể một kiếm giết ta nha.”
Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương nửa hồng nửa xanh. Vì không muốn cho Quân Cơ Lạc thấy được ánh mắt của hắn, đành phải cúi thấp đầu xuống. Quân Cơ Lạc tới đây khinh bỉ Mộ Dung Quân Thương mộtphen, tâm tình của hắn liền vô cùng thoải mái. Cũng không muốn ở lại nữa.
Sau khi Quân Cơ Lạc dời đi không lâu, Mộ Dung Quân Thương liền “phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm. May mắn hắn kịp thời gọi người hầu, người hầu liền nhanh chóng chạy đi truyền ngự y. Nhưng lần này thổ huyết cùng với lần trước là không giống nhau.
Sau khi ngự y chẩn mạch cho Mộ Dung Quân Thương, sắc mặt liền ngưng trọng đối người hầu hạ bên giường nói, “Nhiếp chính vương vì tức giận công tâm, trong lòng có khúc mắc không phấn chấn, lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn. Sợ rằng phải trải qua điều trị mấy ngày mới có thể tốt được.”
Người hầu lại nhìn Mộ Dung Quân Thương đang hôn mê một chút, hỏi, “Nhiếp chính vương khi nào thìmới có thể tỉnh lại?”
“Xem một chút đi, cái này…Nhanh thì ngày mai có thể tỉnh lại, lầu thì cũng phải hai ba ngày…”
Đúng như lời ngự y nói, đến rạng sáng ngày hôn sau Mộ Dung Quân Thương mới tỉnh lại. Người tới chiếu cố hắn chính là Yến Mặc trên người vẫn đang bị thương. Mộ Dung Quân Thương thấy Yến Mặc có thể xuống giường, liền biết vết thương của hắn cũng không nặng.
Thị nữ bưng thuộc đến trước mặt Mộ Dung Quân Thương, mày Mộ Dung Quân Thương mặt không nhăn mày không nhíu lấy một cái, tiếp nhận lấy chén thuốc kia liền trực tiếp uống vào.
Sau khi uống xong thuốc, hắn lại đem khăn tay lên nhẹ nhàng lau đi một ít thuốc còn lưu lại bên khóe miệng.
“Chủ tử, Quân Cơ Lạc thật lợi hại, người chúng ta phái đi cũng bị hắn giết chết.” Yến Mặc không cam lòng hướng Mộ Dung Quân Thương bẩm báo. Mi mắt Mộ Dung Quân Thương hơi rũ xuống, che khuất đicái lạnh thấu xương chợt lóe lên trong mắt.
hắn không có nói cho Yến Mặc biết chuyện tối hôm qua. Bất quá vừa lúc đó ngoài cửa liền xuất hiệnmột gã sai vặt cứ lấm la lấm lét ở cửa thăm dò. Yến Mặc cung kính hướng Mộ Dung Quân Thương nóimột tiếng, liền tới cửa. “Chuyện gì xảy ra?” Yến Mặc không vui chất vấn gã sai vặt kia.
Con ngươi gã sai vặt quay tròn một vòng, ở bên tai Yến Mặc nói mấy câu.
Yến Mặc lại quay trở vào trong phòng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Như thế nào?” Mộ Dung Quân Thương nhắm mắt lại tựa người vào thành giường, cảm thấy được cước bộ của hắn có chút hỗn loạn, chân mày hắn không khỏi nhăn lại, liền mở miệng hỏi.
Yến Mặc trầm mặc trong chốc lát, tuy rằng trong lòng không muốn đem chuyện mình vừa nghe nói cho Mộ Dung Quân Thương, nhưng hắn biết nếu không nói, vạn nhất làm trễ nải đại sự. Vậy thì hỏng bét!
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cúi thấp đầu ủ rũ nói, “Chủ tử, mới vừa có tin tức, đầu lĩnh cấm vệ quân Phạm Minh đã tuyên đi theo Quân Cơ Lạc rồi. không biết Quân Cơ Lạc đã dùng phương thức gì đầu độc văn võ bá quan trong triều. hiện tại hơn một nửa số quan viên trong triều đều coi Quân Cơ Lạc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
hiện tại, những người đó…đã đi đại lao hình bộ nơi Quân Cơ Lạc bị nhốt mời hắn ra chủ trì đại cục trong triều.”
Yến Mặc nói tới đây, quả thực là nản lòng thoái chí a. Bọn họ mất khí lực lớn như vậy mới kéo Quân Cơ Lạc kéo xuống ngựa. Nhưng người ta chỉ ở trong lao đợi hai ngày, liền dễ dàng chiếm được nhiều ủng hộ của văn võ bá quan trong triều.
Cõi đời này tại sao lại có thể có những chuyện không công bằng như vậy?
Thân thể Mộ Dung Quân Thương kịch liệt lung lay mấy cái, trong cổ họng liền dâng lên một cỗ tanh ngọt. Cả người cơ hồ sẽ ngã xuống giường, may mắn có Yến Mặc đỡ hắn.
“Mau sai người đi đại lao hình bộ nhìn xem, bổn vương muốn biết tình huống mới nhất.” trên khuôn mặt bênh trạng của Mộ Dung Quân Thương càng thêm trắng bệch khó coi, Yến Mặc đỡ hắn trở về nằm trêngiường, sau đó liền vội vàng lui xuống sai người đi đại lao hình bộ điều tra.
Đại khái một lúc lâu sau, Yến Mặc mới quay trở lại.
Lần này sắc mặt hắn còn khó coi hơn hồi nãy.
Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, chỗ trán còn có gân xanh không ngừng nổi lên. hắn đối Mộ Dung Quân Thương nhỏ giọng nói, “Chủ tử, Quân Cơ Lạc cũng không có từ trong lao đi ra ngoài đi ra ngoài, ngược lại hắn còn nói…nói…”
“Có phải hay không để bổn vương đến đại lao chịu đòn nhận tội, hắn mới chịu đi ra ngoài?” Mộ Dung Quân Thương nhận lấy lời của hắn, trong cặp mắt hoa đào kia tràn đầy băng sương.
Cổ họng bị hắn mạnh mẽ đè ép một cỗ mùi vị máu tanh nồng đậm. Trước ngực tựa như có một mồi lửa, hai tay hắn dùng sức nắm chặt mép giường.
Móng tay cũng vì dùng sức mà bị gãy.
“Yến Mặc, ta sai lầm rồi…Ta đã quá xem nhẹ Quân Cơ Lạc…Lão hồ ly kia ở trong triều lâu như vậy, sao có thể bị ta dễ dàng vặn ngã…Ta dùng khả năng thấp bé của mình đi đối kháng với năng lực cường đại của hắn…Trận tranh đấu này, từ lúc vừa mới bắt đầu ta cũng đã thua.”
Yến Mặc thấy sắc mặt trắng bệch của Mộ Dung Quân Thương, vội vàng an ủi, “Chủ tử, lần này khôngđươc. Chúng ta còn có cơ hội, lần sau chúng ta lại đem Quân Cơ Lạc đánh ngã…”
trên gương mặt lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương tràn ra một mạt tươi cười, ánh mắt trở nên tan dã hoảng hốt. hắn nhẹ giọng lầm bầu lầu bầu, “Đúng vậy a, lần này không được, lần sau lại đến…Lần sau ta sẽ không liều lĩnh như vậy nữa…Tên Quân Cơ Lạc không bao giờ để cho người khác bắt được nhược điểm, nhưng hắn thú nữ nhân liền đơn giản hơn nhiều…”
Yến Mặc ở bên cạnh nghe, không khí thoáng cái trở nên ngưng trọng. “Chủ tử, vậy chúng ta thật sựmuốn đi đến đại lao hướng cái tên gian thân Quân Cơ Lạc kia chịu đòn nhận tội sao??”
Mộ Dung Quân Thương chưa trả lời hắn, bởi vì hắn trong lúc lẩm bẩm đã lại hôn mê. Lần này ngự y được mời tới bắt mạch cho Mộ Dung Quân Thương, liền hướng Yến Mặc nói, “Tình huống của Nhiếp chính vương…Cực kỳ không ổn a.”